- Luyện thể, rèn luyện gân cốt, đây là chuyện cần làm hàng ngày, đồng thời, tìm được khí huyết trong cơ thể, thử thuần phục chúng nó theo ý bản thân.
- Tìm khí huyết?
- Đúng.
- Tìm thế nào?
- Nhắm mắt lại, dùng tâm cảm thụ.
Trịnh Phàm: “…”
Trịnh Phàm có chút xúc động muốn trợn mắt.
Câu nói: Nhắm mắt lại, dùng tâm cảm thụ.
Thực con mẹ nó đáng giá ngàn vàng, bất luận lĩnh vực nào, cũng đều có giá trị.
Khi lão sư không muốn dạy ngươi, thường sẽ nói câu này.
- Cái này, có cách nào hiệu quả nhanh chóng không?
Đinh Hào khẽ cau mày, vẫn gật đầu:
- Đúng là có, bởi đây là bước đầu tiên, quả thực có một số người dùng ngoại vật để thông qua bước thứ nhất. Mà sau khi vượt qua bước thứ nhất này, phát triển tiếp theo cũng không hề vì mượn ngoại lực mà bị hạn chế. Chỉ có điều, thứ kia có thể khiến người ta bị nghiện, cần hạn chế.
- Xin hỏi tiên sinh, thứ kia là gì?
Người mù Bắc mở miệng hỏi.
Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ.
Ánh mắt sáu người thấy nhìn Trịnh Phàm, thực chẳng khác nào vọng nữ thành phượng, vọng nhi thành long.
Hết cách, chỉ cần có thể gia tốc quá trình tu luyện của Trịnh Phàm, bất luận là đắt mấy cũng được!
- Dược tán.
Đinh Hào phun ra hai chữ.
Người mù Bắc hơi sửng sốt, sáu người còn lại cũng sửng sốt.
- Là Ngũ Thạch tán sao?
Trịnh Phàm hỏi.
Đinh Hào gật đầu:
- Dược tán chi phong, rất lưu hành ở Tấn quốc cùng Càn quốc, kỳ thực, tác dụng của thạch tán là mượn sát khí ẩn trong đó kích thích thể xác, trợ giúp võ giả sớm cảm nhận được khí huyết lưu chuyển. Nhưng, dần dần, thứ này trở thành đồ chơi của giới thượng lưu, văn nhân Tấn quốc cùng Càn quốc dù không tập võ cũng dùng nó hàng ngày, chỉ vì truy cầu một khoảng khắc sung sướng đê mê. Còn Yến quốc chúng ta, bởi Tiên Hoàng từng đánh chết một vị Quận vương dùng dược tán, cho nên thứ này không truyền lưu ở Yến quốc.
Chuyện này là đương nhiên, tuy nó có thể giúp võ giả mở đầu, nhưng nếu phát triển rộng rãi, trở thành trào lưu, hậu quả đó thực sự chẳng khác nào tệ thuốc phiện.
Yến quốc lấy võ lập quốc, phương bắc có Man tộc uy hiếp, trung nguyên còn có ba đại đế quốc nhìn chằm chằm, mà bất luận là nhân khẩu hay diện tích Yến quốc kỳ thực đều không có ưu thế, mặc dù có thể duy trì địa vị tứ đại đế quốc, đồng thời có thể tạo thành thế áp chế với Tấn quốc cùng Càn quốc giáp cảnh, đó chính là nhờ con dân Yến quốc dũng mãnh.
Nếu thiết kỵ Yến quốc mà đi chơi dược tán, tưởng tượng một đám binh nghiện, thế thì còn đánh trận thế nào?
- Ta ra phố xem một chút, xem có bán hay không, vật này Yến quốc không cấm chứ?
Tiết Tam hỏi Đinh Hào.
Đinh Hào lắc đầu:
- Dược tán đa dạng, con đường mua bán cũng nhiều, căn bản không thể cấm, chỉ có điều, thượng tầng Yến quốc coi dùng dược tán là một sự sỉ nhục.
- Ta đi mua.
Tiết Tam lập tức chuẩn bị ra ngoài.
- Chờ chút.
Người mù Bắc gọi Tiết Tam lại, lập tức, lại nhìn Đinh Hào:
- Tác dụng của dược tán là dùng thành phần trong khoáng thạch xung kính nhân thể, quấy đục đầm nước phải không?
- Đúng.
- Thứ cần, là sát khí trong thạch tán?
- Đúng, có điều, các ngươi không cần vội như thế, hoàn toàn có thể để vị chủ… chủ nhân các ngươi thử một thời gian, trong thời gian này, vừa rèn thể phách, vừa cảm ứng khí huyết, dù phí ba tháng nửa năm, đều không quá đáng/
- Không, không, không.
Chậm rãi tu luyện?
Chậm rãi tu luyện thì còn bắt ngươi về làm gì?
Người mù Bắc nắm cổ tay Lương Trình, đồng thời giơ tay hắn lên.
- Tới, lộ móng tay ra.
Lương Trình theo lời người mù Bắc, năm đầu móng tay chậm rãi dài ra, trong từng móng tay, còn có sát khí quanh quẩn.
- Cái này, sát khí tinh khiết, còn có thể khống chế tự nhiên, hoàn toàn có thể thay tác dụng của thạch