- Mẹ nó, nhanh thu tay lại!
Tiết Tam lập tức hô.
Đừng con mẹ nó chơi chết chủ thượng a.
Lương Trình thu móng tay lại, hơi nghi hoặc nhìn Trịnh Phàm.
- Không nhiễm thi độc chứ?
A Minh có chút bận tâm.
- Ta có khống chế, thi độc sẽ không tiến vào cơ thể chủ thượng.
Lương Trình trả lời.
- Cái này là có khống chế?
Tứ Nương không hài lòng:
- Nói ngươi dùng sát khí kích thích một chút, ngươi thì hay rồi, kém chút khiến chủ thượng phát điên.
- Không thể, ta truyền vào có một chút sát khí, huống chi, thực lực hiện tại của ta, còn không khủng bố tới mức vậy.
Bản thân truyền bao nhiêu sát khí, Lương Trình tự hiểu rõ.
Đinh Hào lại phân tích:
- Có thể vì khí huyết trong cơ thể đại nhân này cực kỳ chất phác, cho nên tưởng đương với một đống củi khô, bị sát khí của ngày đốt bùng lên.
- A… như vậy sao?
Người mù Bắc đưa tay vuốt vuốt chòm râu còn chưa dán lên.
Hắn nhớ lại trong lời Tiết Tam, khí lực của Trịnh Phàm không tệ.
- Nói như thế, chủ nhân của chúng ta là thiên tài luyện võ?
Người mù Bắc nhìn Đinh Hào, chăm chú hỏi.
Đinh Hào gật gật đầu:
- Nếu như trước kia chưa từng rèn luyện thân thể, cũng không tắm thuốc hay có võ giả cao giai dùng nội lực ôn dưỡng khí huyết, như vậy xác thực có thể nói là kỳ tài luyện võ.
Phù phù…
Một tảng đá lớn trong lòng mọi người rơi xuống.
Kỳ thực, không chỉ Trịnh Phàm, mà mỗi tên Ma vương ở đây, đều không hy vọng khởi với phế vật lưu?
Cũng may, chủ thượng thực sự không chịu thua kém!
Đám người thầm vui vẻ, dù sao, thúc ngựa với thúc heo, hiệu quả tuyệt không giống.
Không bao lâu, Trịnh Phàm đã tỉnh lại.
Người mù Bắc tới:
- Chủ thượng, có cảm giác chưa?
- Đầu ta, có chút choáng, còn có chút buồn nôn.
Đây là cảm giác thực sự của hắn.
- Ý thuộc hạ là, ngài cảm giác được khí chưa?
Trịnh Phàm khẽ trầm lại, tinh tế cảm thụ một hồi, xác thực cảm nhận được một dòng nước ấm du tẩu trong cơ thể.
Cảm giác này, khá giống như sát khí của Lương Trình là một cây đuốc ném vào trong động rơi, khiến đám rơi ngủ say bên trong thức tỉnh.
- Có…
- Cụ thể một chút, cảm giác thế nào?
- Thô thô… căng căng.
- A…
Người mù Bắc ngẩng đầu nhìn Đinh Hào.
Đinh Hào lộ vẻ mừng rỡ:
- Người bình thường mới cảm nhận được khí, có thể cảm nhận được một tia khí huyết tinh tế như tơ nhện, mà đại nhân lại có thể cảm nhận được khí huyết tráng kiện như vậy cổ động, thực sự đáng mừng!
Nhưng vì hôm qua mới bị sáu tên biến thái xung kích, Đinh Hào cũng không còn mấy kích động vì phát hiện thêm một thiên tài.
Mọi việc, đều đặt lên bàn cân so sánh.
Rõ ràng là một kỳ tài luyện võ, nhưng so với sáu tên thủ hạ này, nháy cái đã biến thành vô dụng.
Đinh Hào thẩm khó hiểu, vì sao sáu người này lại nhận đối phương làm chủ.
Dù là đại thế lực có lớn thế nào, cũng không thể xa xỉ cho con cháu một đội hình tùy tùng xa hoa thế chứ?
Nghe Đinh Hào xác nhận, người mù Bắc lui sau một bước.
Ánh mắt Tiết Tam ở bên lấp lánh, không được, lão âm nhân này muốn nịnh trước, lập tức.
Năm người Tiết Tam, Lương Trình, Tứ Nương, A Minh, Phiền Lực đồng thời lui sau, chắp tay, khom người:
- Thuộc hạ chúc mừng chủ thượng thiên phú dị bẩm, đại nghiệp khả kỳ!
Trịnh Phàm uể oải nằm trên bàn, phất phất tay:
- Quỳ đi!
…
Sát khí nhập thể đã đưa tới hiệu quả rõ ràng, điều tiếp theo cần làm là dẫn khí huyết tuần hoàn theo lộ tuyến.
Nhưng hôm nay thì không thể, tiến độ hôm nay đã rất nhanh, nếu còn tiếp tục, mọi người lo Trịnh Phàm sẽ không chịu nổi.
Cho nên, Trịnh Phàm được Tứ Nương ôm về suối nước nóng xoa bóp.
Những người còn lại, ai về làm chuyện nấy.
Rất nhanh, đã tới đêm.
“Kẹt kẹt…”
Tiết Tam rời phòng Đinh Hào, trong tay còn cầm một tời giấy, có điều còn chưa kịp đưa giấy vào trong túi, đã bị dọa hết hồn.
Hắn nhìn thấy, ách, một người mù cầm đèn lồng.
Bất cứ việc gì cũng đều có tính hai mặt, chuyện đang tốt, đổi góc khác để nhìn, có thể dọa chết người.
Có một câu, người mù đốt đèn chỉ sự phí công.
Nhưng nếu người mù nói ta đốt đèn không phải cho ta thấy, mà để cho người khác không va vào ta, như vậy, tư tưởng tuyệt sẽ khác.
Đương nhiên, người mù trước mắt này, đầy quỷ dị.
- Ngươi đi làm được gì rồi?
Người mù Bắc hỏi.
- Này, ta nói, ta cảm thấy, ngươi có tiềm chất làm lão đại Đông Xưởng.
- Chuyện sau này để sau này nói.
Người mù Bắc trực tiếp bỏ qua câu đùa của Tiết Tam, tiếp tục hỏi:
- Ngươi tới chỗ Đinh Hào