Kỳ thực, Trịnh Phàm cũng không có quá nhiều suy nghĩ.
Bởi từ đầu, hắn đã xác định rõ vị trí của bản thân.
Ví như, sáu tên thủ hạ này, mỗi người đều tranh nhau lấy lòng hắn, nhưng thực tế cũng chỉ là câu nói ngoài miệng. Không ai coi chuyện này là to tát?
Nếu Trịnh Phàm thực sự đặt bản thân ở vị trí “Chủ thượng” chí cao vô thượng, thì hắn đã sớm thị tẩm Tứ Nương rồi.
Dù sao, xoa bóp một hồi, có suy nghĩ cũng là việc đương nhiên.
Mỗi tối đều vậy, thực sự là một loại dằn vặt.
Còn chuyện sáu người bức bách hắn, Trịnh Phàm cũng không có bao nhiêu phản cảm, chịu chút khổ, chỉ cần có thể tăng thực lực lên, Trịnh Phàm đều cảm thấy đáng giá.
Một vị chủ thượng chỉ có thể đứng sau nhìn các thủ hạ chiến đấu, có thể được tôn kính thực sự mới là quái dị.
Cũng như người trẻ muốn tự lập, khi ngươi không cần dựa vào cha mẹ tiếp tế, thậm chí là tiếp tế ngược lại cha mệ, ngươi đương nhiên được tự do.
Có điều, có một chút phiền muộn.
Giống như, vẫn là mấy ngày đầu mà hắn thức tỉnh, mọi người ở chung, có cảm giác lưu lạc thiên nhai cùng nhau, nhưng đột nhiên, cảm giác đó đã dần nhạt lại.
Nhưng đường là do hắn chọn, nếu đã chọn đường này, nghĩ nhiều cũng là một loại phiền toái.
- A a a a a…
Trịnh Phàm nhỏ giọng “Hò hét”.
Sau đó, lại nhìn hòn đá trôi nổi trước mắt.
Mỗi ngày khi hắn tắm, hắn đều đem nó bỏ vào trong ao, cũng khoác cho nó một cái khăn lông.
“Đùng!”
Trịnh Phàm ném hòn đá tới bên kia bể nước.
Không bao lâu, hòn đá lại khoác khăn lông trở về.
- Đều là ngươi, sao ngươi còn chưa ra?
Trịnh Phàm thực sự có chút mệt mỏi.
Ma Hoàn là tác phẩm ăn khách nhất của phòng làm việc, cũng là tâm huyết của hắn, ở thế giới này, Ma Hoàn, là dòng chính của hắn!
Nhưng tên dòng chính này lại không biết có vấn đề gì, phong ấn bản thân trong hòn đá mãi không chịu ra.
Nếu Ma Hoàn ở đây, dù nó không nịnh hắn, dù nó lạnh nhạt như băng.
Nhưng khi hắn đối mặt với đám Lương Trình, trong lòng cũng sẽ có thêm một phần sức lực!
Đưa tay, cầm hòn đá lên, đặt trước mắt.
Trước đây, thường nghe người khác nói, tác phẩm tựa như con ruột, khi đó, hắn còn thấy ví dụ của đám tác giả này thực sự quái dị.
Coi như con ruột, khóc nháo không nghe lời, người lớn cũng sẽ dạy bảo lại.
Nhưng ở thế giới này, trong hoàn cảnh này, người mù khôn khéo, Tiết Tam nhiệt tình, Lương Trình lạnh lẽo, Tứ Nương ôn nhu, Phiền Lực ngốc ngốc, A Minh ngạo kiều.
Hình tượng của bọn họ, Trịnh Phàm đều hiểu rõ trong lòng.
Cuối cùng, kỳ thực vẫn cảm thấy ngăn cách.
- Ai, nhi tử thất bại…
Trịnh Phàm cảm thấy viền mắt có chút nóng, cảm khái:
- Ba ba nhớ ngươi a.
Thanh âm này, mang theo chút cảm giác kiềm chế.
Dù là ở trong trạch viện riêng, Trịnh Phàm cũng không dám kêu to phát tiết tâm tình.
Lắc đầu một cái, lại ném hòn đá vào trong bể nước.
Trịnh Phàm bò ra khỏi về, cầm một cái khăn khô lau người, sau đó về giường nghỉ ngơi.
Chờ Trịnh Phàm rời đi.
Trong bể nước, chỉ còn một tảng đá nổi ở đó.
Trịnh Phàm không thấy, hắn đi không bao lâu, nước trong bể liền biến thành màu đen, nước nóng nhanh chóng lạnh lại, thậm chí còn ngưng tuyết.
Nếu Tứ Nương hoặc Tiết Tam ở đây nhìn thấy, nhất định sẽ kinh ngạc thốt lên: Sát khí… thực mạnh!
…
Mở cửa sổ, vì không đốt đèn, chỉ có chút ánh trắng, khung cảnh vẫn đen xì xì.
Người mù Bắc ngồi trước bàn ăn, trên bàn có không ít văn kiện, có hữu dụng, cũng có vô dụng, cần hắn sắp xếp phân loại.
Đột nhiên, cơ thể hắn hơi run lên, lộ ra vẻ nghiêm túc.
Một luồng sát khí mãnh liệt xuất hiện từ hậu viện, tuy rằng khống chế rất tốt, nhưng vẫn bị tinh thần lực của người mù Bắc cảm ứng được.
Có điều, chỉ chớp mắt, sát khí đã biến mất, biến mất không còn một mống.
Ngay lập tức, người mù Bắc liền biết sát khí kia là của ai.
Nhưng hắn không rõ, sát ý này, là hắn bắt được… hay là, cố ý tiết lộ cho hắn.
Cũng không rõ, sát ý này, là đối với hắn… hay đối với vị lão ba kia.
…
Sáng sớm, tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng, sau đó, hủ bại mặc đồ, hủ bại rửa mặt, hủ bại dùng cơm.
Dù là đã ra khỏi phòng, Trịnh Phàm vẫn ngủi được mùi hủ bại trên người.
Buổi học hôm nay cũng sắp bắt đầu rồi, vừa nghĩ tới