Tựa như cảm thấy bản thân nói quá nhiều, Tứ Nương lập tức phất tay một cái, nhẹ đánh lên miệng, hạ thấp người:
- Nô gia lắm mồm, chủ thượng chớ trách. Đây là tình tiết trong hậu cung, không phải đều thế sao, ngẫm lại cũng khiến nô gia thấy kích động, ha ha ha…
Trịnh Phàm không nhịn mà lườm một cái, nói:
- Ngươi cả nghĩ quá rồi, ta đang nghĩ chuyện bên ngoài lo chuyện tang ma.
- Há, chuyện này, là vậy a chủ thượng, ngài cùng đám Lương Trình trở về, lập công ban chức. Còn những dân phu kia, sau khi Trấn Bắc quân diệt Sa Thác bộ lạc, bọn hắn còn phụ trách áp giải chiến lợi phẩm, chờ xong chuyện mới có thể trở về. Hơn nữa mấy người chủ thượng có ngựa, cho nên mới về sớm hơn bọn họ mấy ngày. Mà trước đó, Hổ Đầu thành cũng khống chế tin tức, tuy rằng có tin ngầm truyền ra, nhưng kỳ thực chưa có tin tức xác thực, nên mọi người vẫn còn ôm tâm lý may mắn. Mà, giờ những người không trở về, vậy…
- Là vậy sao.
Trịnh Phàm đăm chiêu gật đầu.
- Ta thấy, sau trận này, Hổ Đầu thành sẽ mở hộ tịch thu người.
- Mở hộ tịch?
Trịnh Phàm nhớ tới, đám người bọn hắn là người có sổ hộ khẩu trong Hổ Đầu thành này, tất cả đều là “Lão Trịnh gia”.
- Đúng vậy, chủ thượng, đại khái là vì thể chế Yến quốc, nhân khẩu địa phương, đặc biệt là quận quốc biên cảnh như Bắc Phong quận, nhân khẩu do trực thuộc bản thân quân chủ quản lý, còn không bằng những môn phiệt kia quản lý. Lần này chết nhiều dân phu như vậy, Hổ Đầu thành hẳn sẽ thu nạp một nhóm lưu dân vào để tạo sách, nếu không sau này lao dịch thu thuế sẽ không được đảm bảo.
Có thể, người đời sau đã sớm quen với việc quốc gia nắm giữ mọi việc, nhưng ở thế giới này, đặc biệt là ở Yến quốc môn phiệt san sát, không thể không đối mặt với cục diện che sẻ quốc gia với các môn phiệt.
Điều này khiến cho dù Yến quốc nắm giữ Thiết kỵ khiến tam quốc đều sợ, đồng thời Man tộc năm bè bảy mảng không thể tạo thành uy hiếp, nhưng vẫn không thể phát động bá chiến với phương bắc, phương nam.
Những đại môn phiệt này có thời gian tồn tại cùng căn cơ có khi còn lâu còn chắc hơn Hoàng thất, nếu thực có một ngày Yến quốc biến mất, bọn hắn vẫn có thể tiếp tục tồn tại.
Đối với Hổ Đầu thành mà nói, đây cũng là một chuyện tốt, đó chính là đất đai Bắc Phong quận vốn không màu mỡ, ruộng tốt không nhiều, cho nên nhu cầu đối với nhân khẩu của các môn phiệt cũng không lớn, đồng thời, Hổ Đầu thành có thương mậu phát triển, công thương phát đạt, cho nên hàng năm đều sẽ có không ít lưu dân tụ tập kiếm cơm.
Mất một nhóm người, lại thu một nhóm người khác.
- Chủ thượng.
Lương Trình bước tới.
- Sao rồi?
Trịnh Phàm hỏi.
- Vừa rồi có thủ tốt tới báo tin, nói trưa nay chủ thượng tới nha môn tập hợp, nói là Huyện lệnh ra lệnh.
- Có việc?
Trịnh Phàm khẽ cau mày.
Vốn tên Chiêu Thảo sứ mập mạp kia cho hắn mười ngày, giờ còn mấy ngày chưa hết đây.
Nhưng kế hoạch thì không theo kịp biến hóa, Trịnh Phàm chỉ có thể thay quần áo nghiêm chỉnh, chuẩn bị công văn kỹ càng, sau đó cùng Lương Trình thúc ngựa tới nha môn.
Lương Trình không vào, Trịnh Phàm lấy công văn cùng chứng minh thân phận cho người trông cửa xem, sau đó được đưa vào trong sảnh lớn.
Sau khi vào, Trịnh Phàm mới phát hiện bản thân có vẻ tới hơi muộn, trong thính đường đã có đầy người.
Có người mặc giáp trụ, có người mặc thường phục như Trịnh Phàm, có người bụng phệ, có người như phú ông.
Những người ở đây, trên người đều có chức giáo úy nào đó.
Có thực, cũng có suông.
Quá nửa là các gia chủ các gia bảo phụ cận Hổ Đầu thành.
Nói chung, đám giáo úy đồng liêu này, Trịnh Phàm không quen bất cứ ai, lúc trước coi như biết một người, nhưng hai ngày trước đã chết ở ngoài thành.
A, tang tự của Vương Lập, người mù Bắc còn dùng danh nghĩa Trịnh Phàm đi đưa tiền phúng viếng.
Chiêu Thảo sứ đại nhân tới, chờ bước vào trong, mọi người mới phát hiện, a, lão Huyện lệnh cũng tới.
Vì Chiêu Thảo sứ quá béo, hắn đi trước, hoàn toàn che Huyện