Tiếng đàn du dương vang lên trong phòng, từng nốt nhạc giống như từng đứa trẻ đang nô đùa, đang truy đuổi, đang vui cười, đặc tính lớn nhất của âm nhạc chính là thay đổi bầu không khí một cách vô hình.
Winter rất hưởng thụ cảm giác này, dù cho người hầu dẫn người mù vào phòng, hắn cũng không dừng diễn tấu.
Người mù ngồi vào ghế của mình, người hầu rất biết điều rời đi, đóng cửa lại, bởi vì hắn biết rõ lúc chủ nhân của mình hưởng thụ âm nhạc, không thích nhất người không thông âm luật quấy rối bên cạnh.
Một khúc kết thúc, Winter đứng dậy, hắn không ngừng khom người hai bên trái phải, giống như lúc này trong phòng không chỉ có hai người, mà là đang ở trong rạp hát lớn, đối mặt với lượng lớn khán giả.
Điểm này, người mù rất hài lòng.
Lại như một người bệnh thích sạch gặp được một người bệnh thích sạch sẽ khác, đều là người am hiểu sinh hoạt, dĩ nhiên sẽ có một loại cảm giác thân cận.
Rốt cục, ánh mắt Winter nhìn sang người mù đến từ phương đông.
- Ngươi chính là âm nhạc gia am hiểu đàn dương cầm đến từ phương đông?
Người mù Bắc gật gù.
- Ha ha.
Winter đi tới bên cạnh bàn, lần này, hắn không có châm trà, mà lại rót cho mình một chén rượu vang,
- Muốn uống không?
Người mù Bắc tiếp tục gật đầu, hắn quả thật có chút khát nước.
- Đàn một khúc, sau đó ta mời ngươi uống.
Người mù Bắc đứng dậy, một tay cầm nhị hồ, một tay khác dò dẫm phía trước.
Một bước hai bước, một bước hai bước,
Chầm chập sờ sờ tác