Một khúc kết thúc, Winter đã giữ tư thế nâng chén rượu rất lâu.
Lúc này…
Hắn đưa tay đặt lên ngực mình, cảm khái nói:
- Ta chứng kiến kỳ tích âm nhạc.
Người mù Bắc lắc đầu một cái, cảm thấy tiếc nuối nói:
- Đàn dương cầm này có âm không chuẩn.
Giống như người hút thuốc suốt ngày, tùy tiện đốt một điếu thuốc cũng có cảm giác an tâm rất lớn, người mù Bắc hiện tại đã thoải mái rất nhiều.
- Ta có thể giúp ngài làm cái gì? Chỉ cần có thể làm được, ta nhất định đi làm.
Winter rõ ràng, người mù trước mắt tuyệt đối không phải người bán nghệ bình thường.
- Ta đến, là muốn tìm ngươi nói chuyện làm ăn.
- Người muốn làm ăn với ta, rất nhiều, ngươi nói, là làm ăn phương diện nào? Tình báo, hay là hàng hóa?
- Hàng hóa.
- Hàng gì?
- Ta ngửi thấy mùi vị của nó trên người của ngươi.
Winter sửng sốt một chút, sau đó hắn lập tức nở nụ cười.
- Ha ha ha a...
Nhưng mà, hắn ngược lại không lộ ra vẻ sợ hãi gì, thậm chí, vẻ mặt vẫn ôn hòa, hoàn toàn không còn thần thái khi sai người đi tìm bắt đối phương, mà lúc này, người ta đường đường chính chính đi tới nhà mình.
- Cho dù là nước hoa hay xà phòng, giá trị đều rất lớn, chỉ cần các Luyện Kim Sư nghiên cứu phá giải ra thành phần của nó, sau đó bắt đầu phục chế, cũng đủ để kiếm được lượng lớn kim tệ.
- Không thể không nói, ngươi rất có dũng khí, cũng rất có quyết đoán, đồng thời, còn có tài hoa làm cho ta than thở, nhưng ta vẫn muốn hỏi một câu, ngươi cứ như vậy lại muốn làm ăn với ta?
Người mù Bắc quay đầu đối mặt với Winter, nói:
- Ngươi thích đàm luận thế nào?
- Ta cũng không rõ ràng lắm, đây là đồ vật ngươi bày ra với ta.
- Ta rõ ràng.
- Ngươi rõ ràng cái gì?
- Tiện.
Người mù lại đặt ngón tay lên phím đàn, ngay sau đó, nốt nhạc lại nổi lên!
Trên người Winter tỏa ra đấu khí màu trắng, thân thể tránh sang bên trái.
- Ầm!
Vị trí Winter đứng lúc trước, cái bàn kia đã chia năm xẻ bảy.
Thân thể Winter hơi trầm xuống, dường như muốn lao vào.
- Ha ha, tiếng đàn của ngươi rất thú vị đây, là Ma pháp sư hệ không gian hi hữu sao?
Nhưng mà, lúc Winter chuẩn bị tiến thêm một bước, một cảm giác lạnh lẽo xuất hiện trên cổ của hắn.
Tiết Tam, đã xuất hiện phía sau hắn, tôi độc chủy thủ đã tiếp xúc thân mật với làn da của Winter, chỉ kém một chút đã đâm vào trong da thịt.
Winter rất hào hiệp, hắn quả quyết thu hồi đấu khí vừa lưu chuyển trên người, nâng hai tay lên, chậm rãi nói:
- Lần đầu tiên ta phát hiện, nhà của ta lại không mang đến một chút cảm giác an toàn nào cho ta.
Người mù Bắc rất nghiêm túc lắc đầu một cái, nói:
- Kỳ thực, ta chỉ nghĩ muốn làm ăn mà thôi.
- Ngài có thể nói cho ta, tại sao sau khi đưa xà phòng và nước hoa cho ta, trải qua một quãng thời gian dài như vậy, các ngươi lại ẩn nấp không lộ diện?
- Bởi vì chúng ta đang chờ.
Người mù Bắc hồi đáp.
- Chờ cái gì?
- Chờ nạp tiền.
Người mù Bắc và Tiết Tam đã đến Đồ Mãn thành được một ít ngày, bọn họ tuyển lựa mục tiêu và đưa đồ vật, nhưng, kế tiếp lại xuất hiện việc cực kỳ lúng túng.
Chủ thượng lên cấp còn chậm hơn dự đoán của bọn họ không ít.
Kỳ thực, nếu không có Tứ Nương, chủ thượng sẽ không lên cấp, người mù bên ngoài và Lương Trình cũng gặp phải khó khăn, cho nên mới lựa chọn ra tay giúp Trịnh Phàm tăng tốc độ hơn trước.
Như vậy, hiện tại người mù và Tiết Tam hơn phân nửa vẫn tiếp tục chơi trò trốn tìm.
Đồ Mãn thành không phải Hổ Đầu thành có thể so sánh, cho dù là một thương hội tại nơi này cũng không phải