Có cảm giác như vậy, đồng tử trong hốc mất Tiêu Hoằng không khỏi chuyển
động liên tục, tiếp theo khẽ nâng lên tay phải, trong nháy mắt chỉ thấy
đầu ngón tay Tiêu Hoằng đã hình thành một vật màu lam có dạng như keo
dán bằng cỡ nắm tay, dường như là Ngự lực bản thân cùng với năng lượng
nào đó dung họp thành một thể.
Lúc này Tiêu Hoằng, có một loại
cảm giác bản thân dường như có thể tự nhiên khống chế khối Hàn băng vạn
năm hình dạng này, chỉ có điều vì chưa quen nên có vẻ hết sức vụng về.
Tuy nhiên, sau một lát, Tiêu Hoằng vẫn thông qua Ngự lực điều động, ngón
tay giữa dính vật thể màu lam có dạng keo dán liền ngưng kết ra một cái
hình thoi bất quy tắc, tiếp theo ngưng kết trở thành Hàn băng vạn năm
bắn thẳng đến Ma Văn tấm bia.
-Bốp!
Một tiếng vang giòn
tan qua đi, Ma Văn tấm bia lại lần nữa cấp ra số liệu: giá trị uy lực
2155, nhiều hơn một ít so với trước đó.
Tiêu Hoằng thấy thế cũng
không kỳ quái, hắn biết rõ hình dạng đối với Hàn băng vạn năm có ý nghĩa gì, sự bén nhọn sẽ gia tăng tính xuyên thấu, còn hình thể không bén thì có thể gia tăng lực đánh vào.
Đồng thời, trong nháy mắt bắn ra
Hàn băng vạn năm, Tiêu Hoằng cùng có thể cảm nhận được thời điểm Hàn
băng vạn năm rời tay, bản thân thông qua Ngự lực dường như vẫn y như
trước có mối liên hệ nào đó, dường như có thể khống chế như cũ.
Có cảm nhận như vậy, Tiêu Hoằng bắt đầu nhắm hai mắt, tận khả năng thông
qua Ngự lực cảm nhận loại cảm giác này trong tay phái, tranh thủ hoàn
toàn lĩnh ngộ được nó.
Tiêu Hoằng biết rõ loại cảm giác này mới là chỗ tinh túy của Ma Văn châu màu lam đậm.
Lúc này Tiêu Hoằng chi cảm thấv trong cánh tay phải, năng lượng như hải
dương mênh mông kia, dường như đã đạt thành liên hệ nào đó cùng bản
thân, hô ứng lẫn nhau, loại cảm giác này trước đây chưa từng có.
Chẳng lẽ là thăng cấp mang đến?
Tiêu Hoằng thầm đưa ra phán đoán như thế, nhưng Tiêu Hoằng có cảm giác dường như cũng không phải hoàn toàn đúng.
Rất nhanh, khi Tiêu Hoằng mở ra hai mắt, bên trong hai mắt đã hiện lên một
chút vẻ linh hoạt sắc bén, tiếp theo nâng tay lên lại lần nữa bấn ra một miếng băng cỡ bàn tay. Tuy nhiên, chính là miếng băng bay được một nửa, Tiêu Hoằng đột nhiên làm cho Ngự lực căng thẳng.
-Bốp!
Lập tức miếng băng ở giữa không trung trong nháy mắt vỡ vụn, hình thành vô
số mảnh băng nhỏ đủ loại hình dạng, đều bắn lên trên Ma Văn tấm bia.
Trong nháy mắt trên Ma Văn tấm bia liền biểu hiện ra vô số số liệu, giá
trị uy lực từ một ngàn đến mấy trăm ngàn không thể đếm xuể.
Loại
khống chế làm cho miếng băng phân tán hoặc bùng nổ này, trong lòng Tiêu
Hoằng rất rõ ràng, trước mắt chỉ là dẫn tới một chút hiệu quả. Nhưng nếu sau này, Ngự lực bản thân đạt tới trình độ nhất định nào đó, cùng với
có thể chế tạo ra một lượng lớn Hàn băng vạn năm, như vậy hiệu quả, dẫn
tới trợ giúp khi chiến đấu, cũng không phải một chút nửa điểm như vậy.
Có ý nghĩ này, trong lòng Tiêu Hoằng tràn ngập cảm xúc hưng phấn, thậm chí Tiêu Hoằng còn mơ tưởng, bản thân chế tạo ra một tòa núi băng, rồi cho
nổ tung trên đỉnh đầu người ta, thật không biết uy lực sẽ như thế nào
đây? có lẽ giống như ‘‘bóng đen” như vậy.
Nhưng trong thời gian
này, Tiêu Hoằng biết ràng mình cần phải làm tốt cơ sở, đó chính là đối
Hàn băng vạn năm, tiến hành khống chế hình dạng tinh chuẩn cơ bản nhất.
Ở độ khó hơi cao một chút, đó là khống chế khối băng trên đường bay nổ
tung thành mảnh nhỏ lớn nhỏ bằng cỡ, thậm chí khống chế phương vị đả
kích.
Điều này đồng dạng cần độ chính xác Ngự lực, cùng với Tiêu Hoằng không ngừng quen thuộc với Hàn băng vạn năm.
Nhẹ nhàng ngồi ở trước bàn chế văn, Tiêu Hoằng tựa mình trên chỗ tựa lưng,
bắt đầu luyện tập khống chế Hàn băng vạn năm, đầu ngón tay cũng không
ngừng hình thành đủ loại kiểu dáng hình dạng Hàn băng vạn năm.
Độ chính xác đối với Ngự lực này yêu cầu rất cao, nhưng cùng có thể dẫn tới hiệu quả của luyện tập độ chính xác Ngự lực.
Đang luyện tập khống chế Hàn băng vạn năm, đồng thời hai mắt Tiêu Hoằng cũng không có rời trang sách trước mắt. Vừa ngưng tụ Hàn băng vạn năm thành
một các hình dạng bất đồng bắn tới Ma Văn tấm bia, rồi cúi đầu xem sách
trong chốc lát, cân nhắc xem xét một phen.
Tóm lại, Tiêu Hoằng tận khả năng vừa xem sách, vừa luyện tập, không để xảy ra sai lầm.
Trải qua vừa nghiên cứu vừa luyện tập liên tục, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng chỉ còn lại có 1000 cổ.
Đối với Tiêu Hoằng mà nói, Ngự lực giảm xuống đến 1000 cổ, đồng thời đã sử
dụng qua Ma Vãn châu màu xanh đen, như vậy đó là điểm giới hạn, cần cân
nhắc giảm tiêu hao, bởi vì Tiêu Hoằng không dám cam đoan, thời điểm này
có gặp phải địch nhân hay không. Nhất là vào thời điểm này, Miêu gia,
Duy làm thậm chí còn có một số đối thủ tiềm ẩn, dường như đều đang toàn
lực tìm kiếm minh.
Tuy nhiên, lúc này Tiêu Hoằng cũng không có
quá mức lo lắng, chỉ cần bản thân tăng lên tới Ngự Giả cấp bốn, thì Miêu gia ư? Tiêu Hoằng sẽ không còn e ngại, về phần “bóng đen” cùng với quân đội Duy làm, thì cứ để Lạc Tuyết Ninh giải quyết đi. Trong ý nghĩ của
Tiêu Hoằng xem ra, điều này dường như không có quan hệ với hắn.
Khép lại quyển sách, cất tất cả bút ký vào túi hành trang, Tiêu Hoằng chuẩn
bị đi đến thư viện cấp cao đổi mấy quyển sách, sau đó về nhà tiếp tục
nghiên cứu Văn đan trị bệnh.
Chuẩn bị hết thảy xong xuôi, Tiêu
Hoằng mới quay đầu quan sát Tập Tố chiến đao chôn vùi trong ụ băng, rồi
rút nó ra từ trong ụ băng. Bên trong ụ băng đã biến thành sáng trắng,
nguyên tố trong đó đã bị hấp thu hầu như không còn.
Đưa Ngự lực xâm nhập trong Tập Tổ chiến đao, Tiêu Hoằng có thể cảm nhận được từng trận từng trận hàn khí bị nén ép bêu trong nó.
-Tốt lắm!
Tiêu Hoằng tự nói một tiếng, rồi cho Tập Tố chiến đao vào Ma Văn túi đeo bên hông, sau đó sửa sang lại một chút bên trong ký túc xá, liền đi ra
ngoài.
Nhưng ngay lúc Tiêu Hoằng đi tới cửa thư viện cấp cao, ở
trước cửa thư viện dán một cái thông báo, mặt trên viết rõ ràng về Dã
Huấn của Học viện Tây Tân Ma Vãn, đồng thời còn cường điệu Học viện Tây
Tân Ma Văn cùng Phân viện sẽ cùng chung tiến hành.
Phần thường
dành cho người thắng lợi cùng rất phong phú, học sinh cấp một năm đánh
thoát ra khỏi trùng vây, có thể nhận được 50 kim tệ cổ vũ, trong tân
sinh “đánh chết” ba học sinh cấp hai năm trở lên, có thể yêu câu Sài
Tang tự tay chế tác một cái Chiến Văn, “đánh chết” năm người, có thể
nhận được mật thú biến dị, “đánh chết” mười người, có thể đạt được Điêu
văn đao “Lân Kim” hoặc là mật thú biến dị cộng thêm tư cách đặc quyền
sinh, cùng với 500 kim tệ khích lệ.
Về phần học sinh cấp hai năm, phương thức phần thưởng đại khái giống nhau. chỉ có điều “đánh chết”
học sinh cấp một năm, số lượng phải tăng lên gấp đôi, mới có thể đạt
được phần thưởng tương ứng.
Có thể nói, lần này Học viện Tây Tân
Ma Văn ban thường, tuyệt đối vựợt qua bất kỳ lần tổ chức nào, nguyên
nhân chính là khách mời Lạc Tuyết Ninh sẽ là trọng tài đặc biệt, đồng
thời bên trong phần thưởng, một
phần lớn cùng là quân đội cung cấp, xem
như một loại trả lễ lại cho sự tiếp đãi của Học viện Tây Tân Ma Văn.
Đối với thông báo này, Tiêu Hoằng cũng không quan tâm lấm, tuy nhiên, phần
thường lại khiến trong lòng Tiêu Hoằng rung động, nhất là Điêu văn đao
“Lân Kim”.
Bởi vì loại Điêu văn đao này Tiêu Hoằng thông qua các
sách vở trước đây cùng hiểu biết phần nào, nó là sản phẩm của Hoàng đô
Phục Thản Đế Quốc, so với “Phong Cốt” của Sài Sương còn cao hơn một cấp
bậc. Ở địa phương nhỏ như Vũ Nhuận Tinh, nó tuyệt đối có thể nói là cực
phẩm, có tiền cũng không nhất định có thể mua được. Nếu có người bán ra, cho dù với giá trị tài sản của Tiêu Hoằng hiện giờ cùng chỉ có thể nhìn mà theo không kịp.
Không hề nghi ngờ dưới hấp dẫn thật lớn như
vậy, học sinh cấp một và cấp hai năm rốt cuộc sẽ phát sinh sống mái với
nhau thảm thiết đến mức nào, có thể tưởng tượng mà biết.
Đương
nhiên, bản thân Tiêu Hoằng cùng rất tự mình biết mình, hết thảy vẫn là
thận trọng tốt nhất. Vì phần thưởng như thế mà để bản thân rơi vào hiểm
cảnh, cũng không đáng.
Không hề dừng lại lâu, Tiêu Hoằng liền
xoay người đi vào lối vào bên cạnh. “Xoát” một cái, quẹt thẻ mượn của
Thôi Uyển Bác, rồi đi vào.
Tuy nhiên, ngay lúc Tiêu Hoằng vừa mới bước vào trong hành lang, dư quang khóe mắt Tiêu Hoằng liền nhìn thấy
Lạc Tuyết Ninh đang đi tới đi lui ở một chỗ giá sách, đi bên cạnh nàng
lại là Sài Sương cùng với Mặc Huyền, Hứa Quốc Hào.
Tuy rằng cùng
Lạc Tuyết Ninh đã xem như người quen cũ, nhưng với tâm tính có thể không trêu chọc, sẽ không trêu chọc, Tiêu Hoằng vẫn là né tránh. Vì thế Tiêu
Hoằng liền giả bộ như không phát hiện, bình thản đi vào bên trong giá
sách, bắt đầu tìm kiếm những sách mình cần, sau đó mang về nhà đọc.
Bởi vì là đúng giữa trưa, người trong thư viện không nhiều lắm, bởi vậy khi Tiêu Hoằng đi vào trong đó, Lạc Tuyết Ninh cùng Sài Sương tự nhiên có
thể nhìn thấy.
Chỉ là biểu hiện hoàn toàn bất đồng, Lạc Tuyết
Ninh nhìn thấy Tiêu Hoằng, trên mặt toát ra một chút ý cười, về phần Sài Sương thì làm như không thấy. Dù sao diện mạo cùng quần áo trên người
Tiêu Hoằng rất bình thường, duy nhất đáng giá là kiện bóp da kia thì bị
hủy mất rồi.
- Lạc tỷ tỷ! Mấy ngày trước, Học viện Tây Tân Ma
Văn vừa mới cùng Học viện Long Cầm Ma Văn cách Thái Ngô Thành không xa,
tiến hành rồi một lần so đấu văn, kết quả Học viện Tây Tân Ma Văn thắng, mà ta đạt được danh vị đệ nhất, lợi hại chứ?
Sài Sương như trước làm ra một bộ dáng ngây thơ khờ dại, nói với Lạc Tuyết Ninh.
Học viện Long cầm là học phủ cấp cao ở Ngân Hiểu Thành, địa vị không thua
gì Học viện Tây Tân Ma Văn ở Thái Ngô Thành hiện giở. Tuy nhiên, tổng
hợp lại thực lực, so với Học viện Tây Tân Ma Văn còn hơi kém hơn một
chút xíu, nhưng cũng không nhiều. Mà từ trước tới nay Học viện Long cầm
Ma Văn luôn mang ý đồ muốn vựợt qua Học viện Tây Tân Ma Văn.
-Ừm!
Lạc Tuyết Ninh đồng dạng khẽ cười cười, hiển nhiên nghe nói tin tức Thánh
điện kỵ sĩ đoàn sắp sửa đến đâv, tâm tình căng thẳng của Lạc Tuyết Ninh
cùng có điều buông lỏng.
- Hơn nữa, Lạc tỷ tỷ! Tỷ biết không?
Học sinh của Học viện Long cầm bị chúng ta đả bại, còn nói học trưởng
siêu cấp của bọn họ chưa có tới, nếu không nhất định sẽ làm cho ta mất
hết mặt mũi. Quả thực buồn cười chết đi được!
Sài Sương tiếp theo cười nói, trong ánh mắt tràn ngập vẻ cao ngạo.
Đối với bộ dáng của Sài Sương như thế, Lạc Tuyết Ninh cũng không có tỏ vẻ
gì quá lớn. Tuy nhiên, một người không biết khiêm tốn như thế, ở trong
mắt Lạc Tuyết Ninh xem ra thủy chung không tốt, trái lại Tiêu Hoằng bên
kia thì hoàn toàn khác hẳn.
Giờ phút này Lạc Tuyết Ninh đã nhìn
thấy, Tiêu Hoằng đang ôm một đống bảy tám quyển sách, xem ra thật giống
như một lão học giả. Hắn đi tới hướng bên này, điều này cũng không kỳ
quái, bởi vì lối ra ở phía sau Lạc Tuyết Ninh.
Nhìn thấy một màn
như thế, Lạc Tuyết Ninh khẽ cười cười. Tiêu Hoằng mang đến cho nàng ấn
tượng thật rất đặc biệt, Quyền Tàng đó vô cùng ác nghiệt, giết người
không nháy mắt, nhưng lúc này thì sao? Trên người hắn nhìn không thấy
mảy may sát khí, làm cho người ta có cảm giác chỉ là một học sinh không
bắt mắt chút nào. Có một số thời điểm, ngay cả Lạc Tuyết Ninh đều có một loại cảm giác, người kia mà lại là Quyền Tàng sao?
Gần như ngay
lúc Tiêu Hoằng lách vai bước qua, ánh mắt Lạc Tuyết Ninh hơi nhích động, tiếp theo hơi lộ ra ý cười, dùng động tác cực kỳ bí mật, nhẹ nhàng
huých cánh tay Tiêu Hoằng một cái. Nhìn như vô tình, trên thực tế chính
là thiện ý trêu đùa một chút, giống như trò đùa dai của trẻ con.
Tiêu Hoằng tự nhiên chú ý thấy động tác này của Lạc Tuyết Ninh. Nói thật ra
hắn luôn là người cẩn thận hạng nhất, ở trường hợp này thực không thích
trêu chọc Lạc Tuyết Ninh, theo bản năng cánh tay né tránh, kết quả toàn
bộ sách kẹp nách, ôm trên tay đều rơi trên mặt đất.