Một màn như vậy, làm cho Tiêu Hoằng đầy bất đắc dĩ nhưng cũng không bất
ngờ. Nếu nói trước đây cùng xâm nhập với Lạc Tuyết Ninh han cùng có hiểu biết tương đối, về chuyện chỉ huy quân đội Tiêu Hoằng không biết thế
nào, nhưng dưới con người khác khẳng định chính là một nữ sinh nghịch
ngợm. Dù sao Lạc Tuyết Linh chỉ lớn hơn Tiêu Hoằng không đến hai tuổi,
thậm chí còn nhỏ hơn so với Sài Sương
.
- Ồ! Vị cùng học này, thật có lỗi nha!
Lạc Tuyết Ninh cười khanh khách nói, tiếp theo nhẹ cúi người nhặt sách rơi trên mặt đất đưa cho Tiêu Hoằng.
Kỳ thật Tiêu Hoằng biết rõ chính là Lạc Tuyết Ninh muốn dùng phương thức
này thay vì chào hỏi nhau, bởi vậy Tiêu Hoằng cũng không có quá nhiều ph
ản cảm.
- Không sao!
Tiêu Hoằng thuận miệng đáp lại một tiếng, thần sắc bình thản, tiếp nhận sách Lạc Tuyết Ninh đưa tới, rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
Mặc Huyền ở một bên, nhìn thấy bộ dáng của Tiêu Hoằng, nét mặt cùng hơi
giật giật, Tiêu Hoằng này là người khiến lão cả đời khó quên. Tự nhiên
lão nhận ra, chỉ là không nghĩ tới người kia lại từ Doanh nghiệp Đại
Hoằng Mỹ, chạy đến đây để đọc sách.
- Này! Đây là thái độ của
ngươi sao? Để cho Lạc Tuyết Ninh Tướng quân đại danh đỉnh đỉnh lượm sách cho ngươi, kết quả ngươi lại tỏ bộ dáng không coi ai ra gì ? Ngươi
tưởng ngươi là ai vậy?
Sài Sương tự nhiên không biết giữa Tiêu
Hoằng và Lạc Tuyêt Ninh có mối quan hệ không thể cho ai biết, nàng ta lộ vẻ mặt không vừa lòng nói như răn dạy Tiêu Hoằng.
Thực hiển nhiên, Sài Sương muốn dùng phương thức này lấy lòng Lạc Tuyết Linh.
Tiêu Hoằng vốn đã rất bực bội Sài Sương, nghe nói như thế, nắm tay hắn hơi
nắm chặt, phát ra mấy tiếng khớp xương ‘ rốp rốp”, tiếp theo quay đầu
lại nhìn Sài Sương một cái, trong ánh mặt hiện lên một chút hàn ý.
Lạc Tuyết Ninh nhìn thây dáng vẻ Tiêu Hoằng như vậy, thần sắc hơi biên đổi. Lạc Tuyết Ninh có năng lực quan sát rất mạnh, tự nhiên chú ý tới hàn
quang trong ánh mắt Tiêu Hoằng nhoáng lên một cái rồi tắt, thậm chí còn
cảm nhận được cái loại khí tràng có chứa uy áp của Tiêu Hoằng đột nhiên
dâng lên.
Tuy rằng không biết giữa Sài Sương và Tiêu Hoằng có chuyện gì, nhưng Lạc Tuyết Ninh biết rằng Tiêu Hoằng đang rất tức giận.
Mạc Huyền tự nhiên cảm nhận được loại khí thế này, trong lòng hơi run lên.
Khí thế này thời điểm trước đây lão khảo nghiệm Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng
còn chưa có.
Người kia, chẳng lẽ đã đạt tới cấp bậc Ngự Giả?” Mặc Huyền thầm nghĩ trong lòng.
- Nhìn lại xem đi! Chẳng lẽ ngươi có tư cách tức giận sao?
Sài Sương tiếp theo nói với Tiêu Hoằng, bên trong lời nói, ý vị răn dạy còn quá nặng.
Lạc Tuyết Ninh nhìn thấy một màn như thế, trong lòng lập tức căng thăng,
nàng không biết trình độ nhân nại của Tiêu Hoằng rốt cuộc có bao nhiêu,
một khi Tiêu Hoằng ra tay, Sài Sương muốn chống cự ư? Gần như không có
khả năng, bởi Lạc Tuyết Ninh đã từng chứng kiến thực lực của Tiêu
Hoằng.
Nhưng một khi Tiêu Hoằng ra tay, tuyệt đối sẽ liên tục
phiền toái, đối với Tiêu Hoằng như thế, đối với Lạc Tuyết Ninh cũng thế, thậm chí Lạc Tuyết Ninh còn mơ hồ có một loại cảm giác, không ngờ với
sự phẫn nộ của Tiêu Hoằng, nàng có một chút sợ hãi. Loại cảm giác này
làm cho Lạc Tuyết Ninh cảm thấy rất kỳ quái, dựa theo đạo lý mà nói,
nàng không có lý do gì e sợ Tiêu Hoằng mới đúng.
- Sài Sương, câm miệng!
Lạc Tuyết Ninh thần sắc khẽ biến, nhẹ giọng nói.
- Lạc tỷ tỷ! Nhưng...
Sài Sương liếc mắt nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của Lạc Tuyết Ninh, câu nói kế tiếp không có tiếp tục nói ra. Đương nhiên nàng nằm mơ cũng không
nghĩ tới tên Tiêu Hoằng diện mạo xấu xí trước mặt lại có quan hệ với Lạc Tuyết Ninh, còn gần gũi hơn nhiều so với nàng.
Tiêu Hoằng thấy
thế, cũng không có quá nhiều giằng co, xoay người rời đi, trước khi đi
còn không quên một lần nữa quay đầu lại, đương nhiên không phải nhìn Sài Sương, mà là Mặc Huyền.
Trí nhớ của Tiêu Hoằng không kém, tự nhiên hắn nhận ra Mặc Huyền, chỉ là không nghĩ tới người kia lại là một viên sĩ quan.
Thấy Tiêu Hoằng rời đi, ít nhiều Lạc Tuyết Ninh còn có chút lo lắng, tùy tay cầm lấy Ma Văn thông tin, liên lạc với Tiêu Hoằng phát ra một tin nhắn
ngắn gọn, “Thực xin lỗi, vừa rồi đùa giai.”
Lạc Tuyết Ninh phát
ra tin tức rất bí mật, nhưng vẫn bị Mặc Huyền quét mắt một cái nhìn
thấy, nhưng chỉ nhìn được ba chữ: “Thực xin lỗi.”
Như vậy cùng
khiến sắc mặt Mặc Huyền hơi biến đổi. Lạc Tuyết Ninh này trong mắt lão
là uy nghiêm hạng nhất, mà còn cao ngạo, người có thể làm cho Lạc Tuyết
Ninh nói ra ba chữ này, dường như không nhiều lắm.
Đương nhiên,
Mặc Huyền có nằm mơ cũng không thể tưởng được, tên Tiêu Hoằng diện mạo
không đẹp gì mấy này, chính là Quyền Tàng mấy ngày qua nổi bật. Lão chỉ
mơ hồ cảm thấy, dường như tên Tiêu Hoằng kia cùng Lạc Tuyết Ninh, có
quan hệ gì đó không tầm thưởng.
Mà phát hiện này, tự nhiên Mặc Huyền sẽ không nói ra, càng không có tỏ vẻ gì khác biệt.
Đi ra ngoài thư viện Tiêu Hoằng tự nhiên thấy được tin nhắn của Lạc Tuyết
Ninh, mặt không đổi sắc tùy tiện nhắn lại một câu: “Không có gì, nhưng
ta không thích Sài Sương, cách xa nàng một chút!”
“Hả!” Đây là tin nhắn kế tiếp của Lạc Tuyết Ninh.
Thấy tin nhắn như thế, Tiêu Hoằng cũng không có để ý tới quá nhiều, trực
tiếp thảy toàn bộ sách vào Ma văn Xa. sau đó nghênh ngang lái xe đi. Mà
hắn không biết rằng, một câu vô cùng đơn giản của hắn như vậy, đã làm
cho Sài Sương hao tổn tâm cơ lấy lòng trước đây, hóa thành bọt nước. Dù
sao quan hệ giữa Tiêu Hoằng và Lạc Tuyết Ninh đâu phải một sớm một
chỉều.
Tuy rằng không phải là tình yêu nam nữ, nhưng dù sao cũng cùng nhau vào sinh ra tử.
Quay đầu Ma văn Xa, Tiêu Hoằng không hề dừng lại chạy thẳng về nhà, đối với
Sài Sương và Miêu Thần, Tiêu Hoằng cũng không có để ở trong lòng, ở
trong mắt Tiêu Hoằng hiện nay, chỉ bằng thực lực của Sài Sương đã không
còn tạo thành uy hiếp với hắn.
Về phần Miêu Thần, thì Tiêu Hoằng đang liều mạng luyện tập, tranh thủ sớm ngày đuổi kịp và vượt qua Miêu Thần.
Đồng dạng Tiêu Hoằng cùng thông qua nhiều mặt hỏi thăm, đại khái có một ít
hiểu biết về Miêu gia, sức chiến đấu phụ thuộc cộng có được hơn mấy trăm người, tính ra cũng không nhỏ. Nhưng thực lực cao nhất cùng chính là
Miêu Đông Thăng Ngự Giả cấp năm, nhưng lão lại không am hiểu chiến văn,
tiếp đó mới là Miêu Thần.
Lái xe về đến nhà, Tiêu Hoằng đóng chặt cửa phòng, rồi bắt đầu lật xem sách mới mượn từ thư viện nghiên đọc tỉ
mỉ, nghiền ngẫm tri thức trong đó.
Có chỗ nào không hiểu, Tiêu Hoằng liền ghi chép lại, đợi có cơ hội tới thinh giáo Thôi Uyển Bác.
Vẫn là câu nói kia, Tiêu Hoằng nếu muốn sống sót chỉ có tự cứu. Mà tự cứu
căn bản là không ngừng tiến bộ, Tiêu Hoằng biết rõ, đưa văn trong văn
vào kỹ thuật “nén ép” mới, cùng với kỹ thuật A Di La, có trợ giúp rất
lớn cho việc
chế tác Văn đan của mình.
Đồng dạng, Tiêu Hoằng nghĩ đến rất rõ ràng, một khi nắm giữ hai bộ kỹ thuật này, liền bắt đầu tiếp tục nghiên cứu phát huy một thế hệ Văn đan trị bệnh mới, cùng với đưa
hai loại kỹ thuật này ứng dụng vào trong chiến Văn, tranh thủ thiết kế
ra một loại chiến Văn tiên tiến hơn. Hơn nữa lần trước xử lý Tiễn Lặc
của quân đội Duy Lâm, cùng với từ Lạc Tuyết Ninh nơi đó thu được não tủy Tử long nên chỉ tài liệu của Tiêu Hoằng rất phong phú.
Cứ như
vậy, một tuần vội vàng mà qua, trong một tuần này, có thể nói cuộc sống
của Tiêu Hoằng cực kỳ buồn tẻ và đơn điệu, ngoại trừ đến học viện, gặp
Thôi Uyển Bác thỉnh giáo vấn đề, thời gian còn lại chính là tu luyện và
nghiên đọc các bộ sách.
Bảy ngày qua, ước chừng Tiêu Hoằng đã đọc gần 100 quyển sách, điều này đối với người khác mà nói là không thể
tưởng tượng. Thậm chí có thể nói, Tiêu Hoằng đọc sách bảy ngày này, còn
nhiều hơn so với các học sinh khác đọc cả năm.
Đương nhiên, sự
trả giá thường là phải có thu hoạch, trải qua bảy ngày điên cuồng học
tập này, Tiêu Hoằng nắm giữ tri thức về Ma Văn và y học đã có tiến bộ
vựợt bậc.
Đặt quyển Độc Tính ứng Dụng Học cầm trong tay lên bàn
viết, Tiêu Hoằng nhè nhẹ giụi giụi mất, qua bảy ngày rốt cục kỹ thuật
“nén ép” và kỹ thuật trong Thần Âm chiến Văn hắn thông hiểu toàn bộ.
Hiện tại Tiêu Hoằng cần phải làm là nghiên cứu chế tạo phối phương Văn đan
trị bệnh thế hệ mới, sau đó là chế tác chiến Văn. Đồng dạng, trong bảy
ngày này, Tiêu Hoằng vẫn duy trì không có bỏ qua tu luyện Ngự lực ngày
nào, và như trước mỗi ngày trước khi ngủ, hắn luôn luôn theo thói quen
tốt dùng cạn hết Ngự lực, dưới tình huống bảo đảm an toàn.
Hiện giờ, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng đã đạt tới 2700 cổ.
Chiếu theo tiến độ này so với phía trước kia có vẻ hơi chậm một ít, nguyên
nhân chủ yếu là, theo Ngự lực không ngừng thăng cấp, mỗi lần muốn tăng
lên một cấp, độ khó đều tăng thêm một ít.
Thời gian tới một giờ, đây là dựa theo ước định Thánh điện kỵ sĩ đoàn sẽ đến nơi.
Giờ phút này, đám người Lạc Tuyết Ninh đã sớm tới một khoảnh đất trống ở phụ cận Học viện Tây Tân Ma Văn chờ đợi.
Sau một lát, nhìn lên trong mấy trắng dầy đặc trên bầu trời, một chiếc Ma Văn chiến hạm loại nhỏ đang rất nhanh hiện ra.
Nói là loại nhỏ nhưng chiều dài ước chừng cùng tới ba trăm thước, rộng gần
một trăm thước, hoàn toàn có thể xưng là quái vật lớn.
Tuy nói là Ma Văn chiến hạm, nhưng là phía trên thân hạm, cũng không thấy mảy may
dấu hiệu Ma Văn nào, bởi vì đại bộ phận Ma Văn đều giấu ở bên trong.
Hơn nữa mặc dù vậy một chiếc Ma Văn chiến hạm loại nhỏ, sử dụng số lượng Ma văn ước chừng cả vạn cái, bên trong chính là một hệ thống chuyển hoán
năng lượng có tác dụng hỗ trợ Ma Văn siêu lớn, nên muốn điều khiển một
mẫu hạm loại nhỏ như vậy, tối thiểu phải cần sáu người, hơn nữa trong đó hạm trưởng phụ trách điều khiến chính, nhất định phải đạt tới cấp Đại
Ngự Sư mới được.
Hiện giờ, trên thân chiếc Ma Văn chiến hạm tên
là “Tiêu ưng Hào” này, cùng bị nhiều vết hư hại, dù sao bọn họ cùng vừa
mới thoát ra từ trong Già Mà Xạ Tuyến Vân.
Về phần cư dân Thải
Ngô Thành đương nhiên cùng có thể nhìn thấy Ma Văn chiến hạm “Tiểu ưng
Hào”, nhất thời thị dân đều nghỉ chân quan sát. Nơi này cũng không phải
là khu vực phồn hoa, có thể nói rất nhiều người từ nhỏ đến lớn, trừ hình ảnh ra, đây vẫn là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy Ma Văn chiến hạm. Vì
thế trong ánh mất đầy vẻ ngạc nhiên.
Đại khái chỉ qua bảy tám
phút, Ma Văn chiến hạm “Tiểu ưng Hào”, liền chậm rãi dừng lại trên
khoảnh đất trống định sẵn ở phía trước Lạc Tuyết Ninh.
Theo mười
mấy cửa khoang thuyền mở ra, thành viên Thánh điện kỵ sĩ đoàn toàn thân
mặc Ma Văn chiến giáp màu vàng cùng đều lộ ra. bởi vì khôi giáp che kín, không nhìn được tướng mạo cụ thể của họ, nhưng thực lực của những người này, tuyệt đối là binh lính bình thường không theo kịp, càng đừng nói,
cư dân bình thưởng ở Thái Ngô Thành, chỉ đứng ở gần đó đã cảm nhận được
một khí thế khiếp người.
Tuy rằng lần này tới đây chỉ có hai trăm người, nhưng để đối phó với binh sĩ Duy Lâm ở Thái Ngô Thành, vẫn là dễ như trở bàn tay, chỉ cần biết được hành tung bọn chúng.
Rất
nhanh, cửa khoang thuyền trước mặt Lạc Tuyết Ninh cùng chậm rãi mở ra,
tiếp theo một nam nhân trung niên thân mặc chế phục Thiếu tướng chậm rãi xuất hiện, hắn có đôi mắt ưng, giữ chòm râu rậm, tên là Mã Khảo là Đại
Ngự Sư cấp hai, đảm nhiệm quan chỉ huy tổ thứ năm Thánh điện kỵ sĩ đoàn.