Lạc Tuyết Ninh ngồi hàng đầu tất nhiên cùng chú ý tới tình hình trước mắt, ánh mất cùng nhíu lại. Nàng hiểu rất rõ nếu số 845 là Tiêu Hoằng thì trước mắt sẽ là một khảo nghiệm rất lớn đối với hắn.
Đơn đả độc đấu thì xử lý Từ Duệ không có vấn đề gì. Nhưng lập tức đối mặt với mười người thì thắng bại đã khó liệu rồi.
Kỳ thật dựa theo ý tưởng của Lạc Tuyết Ninh thì giả thiết số 845 là Tiêu Hoằng, nếu hắn lẩn tránh tốt, tìm một hướng yếu hơn mà đi, tăng chiến tích lên mới tốt. Dù sao Tiêu Hoằng cũng có ưu thế là học sinh năm đầu, giết một học sinh cấp hai, cuối cùng thống kê sẽ tính là hai người.
Trước mắt cũng không cần phải chọn đối thủ mạnh như vậy tìm chết.
Cùng lúc đó, Từ Duệ dẫn theo mười mấy đồng bọn đuôi giết hai mười học sinh năm đầu, vẻ mặt tràn ngập nét sắc bén. tuy rằng không thể nhìn vào bảng thành tích nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được mình đã rất gần Tiết Kinh Nhất, có lẽ chỉ kém một chút xíu mà thôi.
Mà hai mươi học sinh năm đầu này sẽ trở thành mấu chốt, đánh chết hết thì mới chỉếm được ưu thế. Bởi vậy lúc này tất nhiên Từ Duệ liều mạng đuổi theo.
Bởi vì có Phong Văn nên đám người Từ Duệ di chuyển nhanh hơn học sinh năm đầu nhiều, không ngừng áp sát.
- nhớ kỹ là phải để ta giết, mọi người đều được chia phần thưởng.
Từ Duệ vừa di chuyển vừa la lớn.
Ngay lúc này Tiêu Hoằng cũng chạy rất nhanh. Hắn sử dụng Linh Xà, còn có Hấp Bàn chiến Văn, nâng cánh tay lên, đều hấp thụ cây to, sau đó dùng Linh Xà vọt tới rất nhanh, làm cho người ta có cảm giác giống như lướt: đi giữa thân cây vậy.
- Hả?
Bỗng nhiên thần sắc Tiêu Hoằng hơi biến đổi. Chỉ thấy rừng cây phía trước truyền ra một trận xôn xao, sau đó một lát liền có một đoàn học sinh năm đầu hoảng sợ chạy trốn.
Tiêu Hoằng cũng không để ý tới, càng không có chút cảnh giác, mặc cho đám học sinh năm đầu như chim sợ cành cong này vượt qua mình, sử dụng Hấp Bàn vọt lên đứng trên chạc cây, sau đó nhảy về phía trước, nhanh như tia chớp.
Tuy nhiên ngay vào nháy mắt khi Tiêu Hoằng lướt qua chạc cây thì thần sắc hắn biến đổi. Chỉ thấy ngoài trăm thước, Từ Duệ chỉ huy mười mấy học sinh năm hai hùng hổ xông tới.
Đúng lúc này Từ Duệ có thể nói là tràn ngập một từ: Giết.
Chỉ cần là học sinh năm một thì không tha một ai.
Nhìn thấy Tiêu Hoằng ở xa xa, rất nhanh lao tới. Ánh mắt Từ Duệ sắc bén, đột nhiên hành động. Hắn đuổi giết nhiều học sinh năm đầu như vậy mà chưa thấy kẻ nào cả gan lại về phía minh, đúng là tự tìm đường chết.
- Chẳng lẽ lạc đường sao?
Từ Duệ thì thào tự nhủ. Tuy nhiên hắn đã giết tới đỏ mắt rồi, đâu thèm để ý nhiều như vậy. Hắn nói:
- Tự dưng chui đầu vào lưới như vậy, tiện đường xử lý, đánh chết càng nhiều càng tốt.
Nói xong Từ Duệ liền khống chế toàn bộ chiến văn, chuẩn bị đánh chết Tiêu Hoằng ở đối diện. Mà mấy đồng bọn của hắn cũng thế.
Tiêu Hoằng luôn chạy như điên tất nhiên cùng nhìn thấy phía trước có đám học sinh năm hai kết thành một đột đồng loạt lao tới công kích minh. Sau một lát, ánh sáng Ma Văn dày đặc đủ hình dáng đã hiện ra trước mắt Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng không hề có ý trốn tránh, ánh mắt lóe lên, nhanh chóng vung hai tay, phát ra một luồng sáng u lam chói mắt.
Rống.
Một tầng sóng âm đột nhiên phát ra từ miệng Tiêu Hoằng, vang vọng khu rừng. Sau đó trước mặt Tiêu Hoằng, sóng âm giống như hàn băng vạn năm hóa thành một con cự long sáng lạn, mang theo tiếng gào thét nhằm về phía đám người Từ Duệ, khiến cây cỏ bị đánh gẫy cả.
Năng lượng thể đang hướng về phía Tiêu Hoằng lúc này tan rã trong nháy mắt. Mặc Nại và hàn băng vạn năm kết hợp lại đã mang tới cho Long Tức uy lực lớn tới hơn một phần.
Chát.
Long Tức gào thét lao qua người đám người Từ Duệ, bảy tám gã học sinh năm hai chưa phải cấp Ngự Giả đều bị đánh bại, bị sóng âm cuốn ra mấy trượng.
Những người còn lại cũng chỉ miễn cưỡng chống lại được. Thân là Ngự Giả cấp hai, Từ Duệ dù đứng tại chỗ nhưng giáo phục đã vô cùng rách nát, chỉ nhìn một cái đã thấy đồng bọn chật vật bên cạnh, ánh mắt tràn ngập vé rung động.
- Thế... Thế còn là học sinh năm một sao?
Tuy nhiên ngay khi Từ Duệ vừa nói vậy thì vẻ mặt rung động biến thành kinh hãi. Bởi hắn đột nhiên phát giác ra Tiêu Hoằng che mặt vọt tới nhanh như chớp, xuất hiện trước mặt hắn, tay phải đã nắm lấy cổ Từ Duệ, giống như một gọng kìm thép, hoàn toàn bắt được hắn.
Mà thần sắc Tiêu Hoằng lúc này bình thản mà nghiêm túc, đông thời bắt Từ Duệ thì đột nhiên mở khí xoáy tụ của Linh Xà lên mạnh nhất, trực tiếp hấp thân thể Từ Duệ vào một thân cây rất to, sau đó toàn thân liền biến mất trong rừng. Toàn bộ quá trình này, cơ thể của Tiêu Hoằng căn bản không dừng bước, hành văn liền mạch lưu loát, sinh động như mày bay nước chảy.
Mà cả người Từ Duệ va chạm mạnh như vậy đã chết ngất, bị phán định là "tử vong".
Về phần những học sinh năm hai còn tốt khác thì lúc bọn họ kịp phản ứng, Tiêu Hoằng đã sớm không còn bóng dáng, lưu lại chỉ có Từ Duệ và bảy tám đồng bọn bị đánh ngất.
-Thế này...
Mấy học sinh năm hai này gần như đồng thời nói, ánh mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc. Loại đến như gió, tùy tay hạ bọn họ này, đánh Từ Duệ ngà ngựa phải có thực lực tới mức nào chứ.
Đám học sinh
năm hai còn khỏe này chỉ cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, khóe miệng hơi giật giật. Có thể khẳng định tên vừa rồi vừa chiến đấu với bọn họ căn bản không hề dùng hết sức.
Mà trong bản danh sách lúc này chỉ vài giây đã truyền vào trong học viện Tây Tân Ma Văn.
Giờ phút này có thể nói tất cả học sinh học viện Tây Tân Ma Văn đều tập trung vào Từ Duệ và Tiết Kinh Nhất đang tranh đoạt vị trí đứng đầu. Hai thiên tài siêu cấp có thể nói là vô cùng chói mắt.
Mọi người đang liên tiếp bàn luận.
Tuy nhiên ngay lúc này thì bùm một cái, Từ Duệ tạm thời đứng thứ hai bỗng đột nhiên biến từ màu xanh thành màu đỏ.
Từ Duệ bị đánh chết, đào thải.
Đây là tin tức duy nhất mà đèn đỏ mang lại.
Ối.
Gần như giờ khắc này, toàn bộ quảng trường đang ồn ào liền im bặt.
Mọi người đều mở mắt trừng trừng, khó tin nhìn đèn đỏ biểu thị tử vong của Từ Duệ trên tấm màn hình lớn kia.
- Thế rốt cục là thế nào?
- Chuyện này sao có thể chứ?
Yên lặng một lúc lâu, trong sân thể dục bất đầu phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
Tuy nhiên đây mới chỉ là bắt đầu cho sự kinh ngạc của bọn họ. Ngay sau đó Tiêu Hoằng được nhắc tới là đã đánh chết 9 người, từ vị trí hai mươi tám vọt lên 15, sau đó liền tiếp có số hiệu báo: số 845 đánh chết số 2, số 845 đánh chết số 49...
Mà số 2 trong đó chính là Từ Duệ. Điều này mọi người đều biết.
- Số 845. Lại là số 845!
- Cái số 845 kia rốt cục tên gì?
- Là học sinh bí ẩn của Phân viện sao?
Đúng lúc này rốt cục mọi người bắt đầu coi trọng số 845. Chiến tích này nói lên số lên kẻ này phi thường không tồi. Mà danh sách chỉ ra từ đầu là Nguyên Thu, sau đó tới Từ Duệ, trên cơ bản đều là những nhân vật quan trọng.
Tiếng nghị luận trên quảng trường ước chừng còn cao hơn trước mười phần.
Cùng lúc đó, trong phòng điều khiển đã im bặt. Chỉ có dụng cụ biểu hiện tọa độ hoạt động. Sự rung động của bọn họ còn mãnh liệt hơn học sinh học viện Tây Tân Ma Văn nhiều.
Mọi người nơi này đều thấy rồ là điểm sáng đại biểu cho số 845 di chuyển rất nhanh, không dừng lại chút nào, vọt qua đám người Từ Duệ. Điều này thể hiện ra điểm sáng này đã tiêu diệt đám người Từ Duệ không tới năm giây.
Có thể nói tuyệt đối là giết vô cùng nhanh gọn.
Sài Tang ngồi bên trái màn hình lúc đầu tính toán để đám người Từ Duệ biểu diễn một phen, hỗn chiến một chỗ, mười mấy người vây giết một người, dù có là hai người cũng vẫn thắng được. Nhưng hắn không ngờ cục diện lại thế này.
Không ngừng nắm chặt tay, toàn thân như hóa đá tại chỗ, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào màn hình, vẻ mặt đã cứng đờ.
Lạc Tuyết Ninh ngồi ở kia cũng vậy, khóe miệng nhếch lên. Hiện giờ nàng không còn nghi ngờ gì nữa, sô 845 chính là Tiêu Hoằng. Chỉ là không ngờ hắn lại tạo thành cục diện như vậy.
Dựa theo ý tưởng của Lạc Tuyết Ninh thì Tiêu Hoằng có lẽ sẽ thắng nhưng hẳn là rất không đơn giản mà phải khổ chiến một phen. Nhưng không ngờ Tiêu Hoằng lại giống như gió thu quét lá vàng, dễ dàng xử lý Từ Duệ, thậm chí còn giết kèm một số lượng người lớn.
-Người này...
Lạc Tuyết Ninh thì thào, tiếng nói rất nhỏ nhưng lại có thể nghe thấy ý khó tin nổi.
Đúng lúc này thì trực thăng Ma Văn bay trên bầu trời đã thành công ghi lại được hình ảnh của Tiêu Hoằng. Một thân ảnh màu vàng nhạt vào giáp màu vàng, quần màu cà phê trang phục rất bình thường. Tứ chi của hắn lấp lánh hào quang màu lam, tiến lên với một phương thức không thuộc nhân loại, di chuyển xuyên qua chạc cây như thằn lằn. Lúc lại như khỉ vượn, phương hướng tiến lên rất rõ ràng.
Tuy nhiên hình ảnh này chỉ theo được mấy giây, Tiêu Hoằng liền biến mất sau ngọn núi. Khi trực thăng Ma Văn vọt tới thì Tiêu Hoằng đã biến đâu mất rồi.
Sài Tang ngồi đó thấy cảnh này, khóe miệng rốt cục giật giật, vẻ mặt phức tạp tới cực điểm, có ngạc nhiên thán phục, có ác liệt, lại càng nhiều vẻ khó tin.
Cho tới bây giờ hắn vẫn không hiểu tại sao một nhân tài như vậy tại sao lại không gia nhập học viện Tây Tân Ma Văn mà chuyển tới Phân viện rác rưởi chứ? Không biết lúc trước chính hắn đã cự tuyệt Tiêu Hoãng ngoài ngàn dặm.