Cùng lúc đó Mộ Khê Nhi đang chạy trốn, vẻ mặt ác liệt, bắt đầu lộ chút kích động. Hai nam sinh truy sát phía sau giờ đã thành chín người, tuy nhiên không có cấp bậc Ngự Giả. Những năng lượng thể hình thù quái dị liên tục xoẹt qua người Mộ Khê Nhi.
Mà Mộ Khê Nhi cũng không từ bỏ chống cự, đối mặt với những học sinh năm hai sắp sửa xông tới, phóng ra Cao Dưỡng Phụ Văn mà Tiêu Hoằng đưa cho nàng, bất ngờ bắn bay đối thủ.
Nhưng mãnh hổ không địch nổi quần lang. Huống chỉ Mộ Khê Nhi vốn không phải là hổ, chỉ là một Hoán Văn sư luyện tập chưa lâu. Hiện giờ hành động của nàng đều là do Tiêu Hoằng dạy, cùng với Cao Dưỡng Phụ Văn của hắn cho.
Vài phút sau, Mộ Khê Nhi không quen thuộc địa hình đã chạy tới một vách núi cụt.
Nhìn thấy truy binh phía sau đã tụ lại tới mười mấy người. Những người này có thể nói là đủ dạng, chuyên môn tìm kiếm kẻ nhỏ yểu mà đánh, cũng có một số nam sinh năm hai háo sắc, lại có cả kẻ đơn thuần chỉ xem náo nhiệt, chuẩn bị chê cười Mộ Khê Nhi, cũng có kẻ muốn báo thù, có ý đồ với Cầu Cầu như Bạch Duẫn.
Thấy Mộ Khê Nhi chạy tới tử lộ, học sinh năm hai truy kích liền vây lại thành nửa vòng tròn, bao quanh Mộ Khê Nhi, một số cười đầy vẻ âm hiểm.
- Khê nhi, ngươi thấy rõ là chạy thoát còn liều mạng dãy dụa làm gì?
Một gà nam sinh lên tiếng, mặt cười dâm tà.
- Mộ Khê Nhi, hôm nay ngươi chạy không thoát đâu. Cái tên chết tiệt trong tay ngươi, ta sẽ không tha cho nó đâu.
Bạch Duẫn nói, ánh mắt lộ vẻ phẫn nộ. Bởi vì Cầu Cầu kia vừa rồi khiến Văn Long trọng thương, mái tóc quý giá bị hủy sạch, da bị bỏng nghiêm trọng.
Lúc này Cầu Cầu nhìn đám học sinh năm hai không có ý tốt đã vọt ra từ ngực Mộ Khê Nhi, chắn trước người nàng, nhe nanh lộ vẻ hung ác vô cùng.
Lúc này Mộ Khê Nhi rất sợ. Biểu hiện của đám học sinh năm hai trước mắt nàng có thể thấy, tuyệt đối không đơn giản chỉ là muốn đánh bại thôi.
Tuy nhiên thần sắc của Mộ Khê Nhi vẫn nghiêm túc như trước, chỉ hơi lùi lại phía sau, trong lòng không ngừng tự động viên, hy vọng Tiêu Hoằng xuất hiện sớm một chút. Nếu không nàng chắc chắn sẽ bị đám đại sắc lang này lợi dụng, mà Cầu Cầu chắc sẽ bị tinh luyện ra tài liệu.
Hai điểm này là chuyện Mộ Khê Nhi không dễ dàng tha thứ được.
Bởi vậy Tiêu Hoằng nếu không đến thì Mộ Khê Nhi chỉ có thể phản kháng tới cùng.
- Vậy sao. Xem ra ngươi còn có ý chống cự. Không sao cả, khuôn mặt xinh đẹp như vậy, không chống cự thì đâu còn lạc thú nữa.
Một gã học sinh năm hai nói, sau đó vọt tới Mộ Khê Nhi, biểu hiện âm hiểm gian tà.
Hắn khiến người ta cảm thấy Mộ Khê Nhi trong mắt hắn giống như một con cừu non tơ. Đó cũng là do thực lực. Ngự lực cường đại cấp mười như hắn thì Mộ Khê Nhi gần như không có sức chiến đấu.
Mộ Khê Nhi lúc này giơ tay theo bản năng định phản kháng. Một nàng đã nghĩ kỳ, nếu không kịp thì sẽ ném Cầu Cầu tới nơi khác, để nó trốn chạy một minh.
Vù, chát.
Gần như vào lúc Mộ Khê Nhi vừa giơ hai tay, học sinh năm hai tóc vàng lao tới gần nàng thì một luồng năng lượng dạng lông chim bỗng nhiên bắn ra từ đỉnh đầu Mộ Khê Nhi, sau đó đập thẳng vào nam sinh tóc vàng này.
Trong nháy mắt người hắn bật ngửa về phía sau, ầm một tiếng liền ngã lăn ra đất mà ngất đi.
Thấy cảnh này, thần sắc Mộ Khê Nhi đã hơi tuyệt vọng lại biến đổi, ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy Tiêu Hoằng đang đứng trên vách đá cao năm sáu thước, sắc mặt âm trầm, tay phải chỉ về phía nam sinh tóc vàng. Thấy thân ảnh Tiêu Hoằng, rốt cục Mộ Khê Nhi cũng đã lộ vẻ trút được gánh nặng, cố gắng kiên cường giờ đã thay bằng vẻ nhu nhược.
- Nhiều người như vậy lại bắt nạt một nữ sinh đúng là quá thể rồi. Nhóm các ngươi đã thích đánh nhau thi đánh với ta xem?
Tiêu Hoằng nói xong liền tiến về phía trước hai bước, trực tiếp nhảy lên, sử dụng Hấp Bàn chiến Văn hút vào vách đá vài cái để giảm tốc độ rơi. Ầm một tiếng, hắn nện xuống phía trước Mộ Khê Nhi, khiến bụi đất bay đầy.
Đối mặt với người mang mặt nạ bảo hộ này, những người này tất nhiên cũng không biết là hắn đã đánh chết đám người Từ Duệ. Người trước mặt chỉ như kẻ thích xen vào chuyện của người khác. Điều này khiến lòng người phẫn nộ không thôi.
Từ thân thủ vừa rồi của Tiêu Hoằng, bọn họ có thể nhận ra cấp bậc của Tiêu Hoằng không thấp. Nhưng bọn họ lại nhiều người như vây, không cần phải sợ.
- Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Thằng nhãi, khôn ra thi cút mau đi.
Bạch Duẫn bỗng nhiên lên tiếng.
Gần như ngay khi Bạch Duẫn vừa nói dứt lời thì cánh tay trái của Tiêu Hoằng đã run lên. Một khối băng như nắm tay bắn ra, tốc độ cực nhanh, không đợi Bạch Duẫn phản ứng thì đã thấy ngực truyền tới lực đánh mãnh liệt, sau đó là sự đau đớn.
Ầm.
Ngay sau đó, một tiếng vang nặng nề truyền ra. Bạch Duẫn bị đánh bay mấy thước, giày giụa trên mặt đất một lúc rồi nằm im không nhúc nhích nữa.
Liếc về phía Bạch Duẫn nằm thẳng cẳng trên mặt đất, thần sắc những người khác không khỏi biến đổi, sau
đó lùi lại phía sau theo bản năng. Bọn họ dường như cảm nhận được người trước mắt kia tuyệt đối không phải loại thường.
- Vị huynh đài này quyết định làm anh hùng cứu mỹ nhân thì chúng ta sẽ cho các ngươi cơ hội này, không quấy rầy nữa.
Một gã học sinh năm hai nói, hiển nhiên là một loại rất biết thời thế.
Chẳng qua hắn tạm thời còn chưa biết tên của người đeo mặt nạ bảo hộ, rốt cục có quan hệ thế nào với Mộ Khê Nhi. Gần như hắn vừa dứt lời thì Tiêu Hoằng liền vươn tay phải ra với hắn. Ánh sáng màu lam trong lòng bàn tay hiện ra. Ngay sau đó, người học sinh năm hai này liền bị Tiêu Hoằng bóp chặt trong tay.
- Cảm ơn.
Tiêu Hoằng nhìn hắn đầy vẻ xem thường, sau đó đột nhiên giơ tay mang theo kẻ này, sau đó phát lực đập mạnh hắn xuống mặt đất.
Lực mạnh tới mức mọi người nhìn thấy mặt đất đã có một vết trũng xuống. Người học sinh năm hai kia bị một đòn nghiêm trọng này liền trực tiếp hôn mê.
Học sinh năm hai bốn phía thấy cảnh này đã biến sắc. Hiển nhiên Tiêu Hoằng là loại người mềm không được rắn không xong, quyết tâm đưa bọn họ vào chỗ chết cả.
- Mọi người, hiện giờ trốn cũng không được nữa. Hơn nữa bản thân là học sinh năm hai, nếu cứ rời đi như vậy thì không bằng tiến lên, nói không chừng còn có cơ hội.
Một gã học sinh năm hai đề nghị.
Rống.
Gần như ngay khi hắn nói xong, Tiêu Hoằng đã phát ra một tiếng rống với hắn. Sau đó người học sinh này liền bị đánh bay ra ngoài.
Sau đó Tiêu Hoằng cũng không muốn giằng co nhiều với những người này nữa, mở năm ngón tay rất nhanh. Đồng thời phía trên cánh tay của Tiêu Hoằng đă ngưng kết khối bắng lớn cỡ ngón tay, sau đó đồng thời bắn về phía đám học sinh năm hai như mưa đá.
Vài giây qua đi, tất cả học sinh năm hai liền bị đánh ngã xuống đất.
Lần này Tiêu Hoằng trong nháy mắt đánh chết mười học sinh năm hai.
- Phù...may mà tới kịp.
Nhìn bốn phía một chút, Tiêu Hoằng quay đầu nói khẽ với Mộ Khê Nhi.
- Cái tên bại hoại này, huynh làm ta sợ muốn chết mới tới mà còn gọi là kịp.
Đôi mắt Mộ Khê Nhi có hơi ửng đó, trách cứ, sau đó liền ôm lấy cổ Tiêu
Hoàng, trực tiếp tựa đầu lên vai hắn.
Cầu Cầu ở trên mặt đất thấy vậy cũng vọt lên trên vai Tiêu Hoằng, dụi dụi rồi phát ra tiếng khà khà, dường như kêu khổ với Tiêu Hoằng, cùng nói cho Tiêu Hoằng biểu hiện phấn khích vừa rồi của mình.
Nhìn thấy Cầu Cầu, vẻ mặt Tiêu Hoằng cũng lộ sự yêu thương, nghiêng đầu huých chóp mũi vào đầu nó.
Tuy nhiên đúng lúc này thần sắc Tiêu Hoằng hơi biến đổi. Bởi vì hắn thấy trong đám cây khô có ba gã học sinh năm hai, tuy nhiên khi thấy "thi thể" cạnh Tiêu Hoằng liền lập tức biến sắc.
Nhất là bọn họ lại thấy Mộ Khê Nhi thân cận với một người xa lạ như vậy.
Về phần Tiêu Hoằng lúc này liền cười lạnh, vỗ nhẹ sau lưng Mộ Khê Nhi, lên tiếng nói.
- Ta mang muội đi giết người chơi.
Nói xong hắn nhẹ nhàng đưa tay ôm Mộ Khê Nhi, trực tiếp vọt tới ba gã học sinh năm hai kia.
Không đợi bọn họ phản ứng, Tiêu Hoằng đã vọt tới như chớp, trước mặt ba người bọn họ, cười lạnh lùng, sau đó trực tiếp nắm cổ hai người đập vào thân cây bên cạnh, trực tiếp đánh hai người này lún vào thân cây.
Mộ Khê Nhi đứng phía sau Tiêu Hoằng nhẹ nhàng lau nước mắt, vẻ mặt từ từ hiện lên sự kiên cường, sau đó mang theo Cầu Cầu hướng về một gã học sinh năm hai khác xung phong, cũng lần đầu tiên phối hợp tác chiến với Cầu Cầu, phóng ra Cao Dưỡng, đồng thời Cầu Cầu cùng rất thực tế phun ra một hỏa cầu.
Tiêu Hoằng cùng thời cơ tăng trạng thái Mặc Nại cho Mộ Khê Nhi và Cầu Cầu, khiến sức chiến đấu của nàng tăng lên.
Học sinh năm hai còn lại phản ứng cùng nhanh, đối mặt với hỏa diễm liền trốn tránh tốt, né sang bên cạnh. Tuy nhiên hắn cũng không may là Cầu Cầu mập ú lại vọt tới, trực tiếp húc đầu mang theo mũ giáp lên mặt hắn, có thể nói là một nắm đấm sắt hiếm thấy.
Học sinh năm hai này liền bị phán "tử vong" tại chỗ.