- nhớ kỹ, lần sau không được mang lý do này ra nữa!
Sài Tang suy nghĩ một lát, mới mở miệng nói, sau đó hắn hướng về phía trợ thủ, nói:
- Thông báo rằng Miêu Thần được giao nhiệm vụ bí mật bảo hộ Dã Huấn được tiến hành an toàn, chứ không phải là tự tiện tiến vào khu vực Dã Huấn, chuyện về Duy Lâm binh sĩ thì phải tận khả năng ép nó xuống sao cho ảnh hưởng là thấp nhất.
Hiện tại dường như Sài Tang đã có chút hiểu được, vì sao lúc trước Tang Hoành Vân và Mai Long đều buông bỏ cho quyền tiếp đãi này, bọn họ chính là sợ dẫn lửa thiêu thân.
Ngay khi Sài Tang hạ lệnh này, phía Lạc Tuyết Ninh thì cũng đưa ra câu trả lời thuyết phục, mỗi học sinh tử vong sẽ được trợ cấp 500 kim tệ.
500 kim nhìn như không nhiều lắm, nhưng mà tổng cộng có hơn 100 người bị chết, chồng chất lại cùng một chỗ, thì cũng trở thành một con số khổng lồ.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng quay về đến nhà, việc đầu tiên là mở túi hành trang ra để kiểm kê vật phẩm, thứ đầu tiên hắn muốn xem đó là Lân Kim, vật phẩm mà hắn tha thiết ước mơ, cuối cùng cùng chiếm được vào tay.
Lấy ra Tà tiêm đao mà Chế Văn Sư thường dùng nhất, rót Ngự lực vào trong, lúc này Tiêu Hoằng lập tức nhìn thấy, phía trên mũi đao trong nháy mắt đã hình thành năng lượng nhận màu lam sẫm, nguyên lý của nó cùng tương tự như Ma Văn đao giải phẫu, nhưng mà thực tế thì lại phức tạp hơn thứ kia rất nhiều lần.
Bời vì Ma Văn đao giải phẫu thì chỉ dùng để rạch làn da ra, mà năng lượng nhận tại mũi đao này còn phải mang theo cả Ma Văn dịch nữa.
Cầm lấy thứ này đùa nghịch một phen, Tiêu Hoằng thật sự có chút yêu thích không nỡ buông tay, sau đó cực kỳ cẩn thận cắm từng thanh Lân Kim Điêu văn đao vào bên trong bao đựng Điêu văn đao, cũng cột chúng lên cánh tay trái.
Lại lần nữa hướng ánh mắt về phía túi hành trang, bên trong đó là “di vật” mà Hách Tề cùng sĩ quan phụ tá của hắn lưu lại, riêng Ma Văn trong đó thì có tới gần hai mươi cái, phần lớn đều trong tình trạng hoạt động tốt.
Tiêu Hoằng đã khá quen thuộc với Ma Văn, nên có thể rất dễ dàng nhận ra tốt xấu, rất nhanh, Tiêu Hoằng đã từ trong hai mươi cái Ma Văn này, chọn ra năm cái khá quý giá.
Trong đó có hai cái là thuộc về cấp bậc Ngự Sư, hai cái là của Ngự Giả cấp năm, một cái là của Ngự Giả cấp bốn.
Tuy nhiên, đối với những Ma Văn này, thì Tiêu Hoằng cũng không có ý định sử dụng, một là nếu sử dụng sẽ rất dễ dàng bại lộ, hai là Tiêu Hoằng đã nắm giữ kỹ thuật văn trong văn, nắm giữ kỹ thuật Để Văn, đối với những Chiến Văn không chứa những kỹ thuật này, Tiêu Hoằng mà sử dụng thì cũng không cảm giác thuận tay, mặt khác, những Chiến Văn này không đồng bộ với hệ thống chiến đấu của hán.
Dù sao Tiêu Hoằng coi Ma Văn châu màu lam đậm làm trung tâm, nếu so với sự tinh diệu của Ma Văn châu màu lam đậm, thì những Ma Văn này sẽ không đáng giá để nhắc tới.
Đối với những Chiến Văn này, trong mắt Tiêu Hoằng chỉ có một mục đích: bán lấy tiền.
Nhưng trước đó, Tiêu Hoằng cần phải kiểm tra xem các cỗ năng lượng còn dư trong những Chiến Văn này là bao nhiêu, đối với những Ma Văn bán qua tay lần hai, thì đây là một nhân tố vô cùng quan trọng để định giá.
Không chần chờ gì nhiều, Tiêu Hoằng lập tức bắt đầu cầm các Ma Văn này lên, rót Ngự lực vào trong chúng, tuy rằng bằng vào cấp bậc Ngự lực của Tiêu Hoằng thì cũng không thể khu động hay sử dụng được, nhưng mà kiểm tra một chút xem bên trong còn có bao nhiêu năng lượng, thì vẫn có thể làm được.
Ba cái Ma Văn đầu tiên là của cấp bậc Ngự Giả, đại bộ phận đều có các cỗ năng lượng trong khoảng 700 đến 800, dựa theo số lần sử dụng của Ma Văn, hẳn là được coi như mới 80%, có thể bán được một chút giá.
Tiếp theo Tiêu Hoằng kiểm tra hai cái có cấp bậc Ngự Sư kia, trong mắt Tiêu Hoàng thì Chiến Văn cấp bậc Ngự Sư cũng là rất đáng giá, nhất là ở Thái Ngô Thành, Chiến Văn của Ngự Sư thì quả thực chính là hiếm như lông phượng sừng lân.
Huống hồ, Tiêu Hoằng phát hiện ra, một cái trong đó còn dùng Tái thạch giống như than chì, trên mặt có chứa các hoa văn kỳ lạ, đây đúng là Áo đinh thạch Tái thạch, có thể nói là tuyệt đối thượng thừa trong số các Tái thạch cấp Ngự Sư, nó cũng giống như Kim nam thạch của cấp bậc Ngự Giả, nhưng mà còn đắt tiền hơn Kim nam thạch rất nhiều.
Hiển nhiên, Chiến Văn được tạo hình trên loại Tái thạch này thì có thể đoán được giá trị cao thế nào.
Đối với thứ này, Tiêu Hoằng khẽ đặt nó sang một bên, định để xem cuối cùng, sau đó hắn cầm lấy một cái Chiến Văn cấp Ngự Sư, thí nghiệm một chút, một cái Chiến Văn cấp bậc Ngự Sư bình thường thì bên trong có khoảng 2000 cổ năng lượng, đối với Chiến Văn cấp bậc Ngự Sư mà nói, số cỗ năng lượng như vậy thì chỉ có thể được coi như là mới 60%, cùng chính là số cỗ năng lượng còn sót lại bên trong chỉ là sáu phần.
Tuy nhiên, dù vậy thì nó vẫn phi thường đáng giá.
Cuối cùng, ánh mắt Tiêu Hoằng chiếu ngay vào cái Chiến Văn dùng Áo đinh thạch này, thông qua văn lộ đỏ như máu trên mặt nó, Tiêu Hoằng đại khái có thể kết luận được, đây là một Chiến Văn dùng năng lượng nhận là mà thủ đoạn tấn công chủ yếu, lúc trước Hách Tề phóng ra tới ba luồng năng lượng nhận và thanh trường đao màu máu kia, rất có thể chính là do nó phát ra.
Mà Tiêu Hoằng cũng tạm thời mệnh danh nó là Huyết Nhận Chiến Văn.
Cầm nó trong lòng bàn tay, rót Ngự lực vào trong, sắc mặt Tiêu Hoằng đột nhiên vừa động, trong nháy mắt Tiêu Hoằng đã thông qua Ngự lực cảm nhận được, bên trong Huyết Nhận Chiến Văn không có các cỗ năng lượng được phân chia rõ ràng, mà là giống như một luồng sương mù, lại giống như một vùng biển mênh mông.
- Chiến Văn vĩnh cửu!
Tiêu Hoằng thì thào tự nói, nét mặt cùng có một chút khó tin, có kinh ngạc, có hưng phấn, có vui mừng, trong hai mắt cùng lóe ra một chút ánh sáng.
Trình độ quý giá của Chiến Văn vĩnh cửu thì Tiêu Hoằng tất nhiên là rất rồ ràng, có thể nó là vô cùng thưa thớt, nói như vậy, các nhân vật cấp bậc Ngự Sư đã phi thường hiếm thấy rồi, mà trong sổ mười Ngự Sư, có thể có ba người mang Chiến Văn vĩnh cửu, đây cũng được coi là xác suất tương đương cao rồi.
Huống chi, trước mắt hắn còn là một cái Chiến Văn vĩnh cửu có sức chiến đấu phi thường xuất sắc.
- Lần này phát tài rồi!
Tiêu Hoằng thì thào tự nói, tuy rằng Huyết Nhận Chiến Văn đối với hắn thì giá trị sử dụng không lớn, nhưng nếu bán lấy tiền thì...
Thậm chí Tiêu Hoằng hoàn toàn có thể dùng nó để đổi lấy tài liệu cần dùng để trở thành Ngự Sư, đương nhiên điều kiện đầu tiên là Tiêu Hoằng phải sổng sót được đã.
Biết được điều này, trong lòng Tiêu Hoằng có thể nói là tim
đập thình thịch không ngừng.
Cạch... cạch... cạch...!
Ngay khi Tiêu Hoằng đang ngất ngây, ba tiếng gõ cửa nhẹ bỗng nhiên vang lên.
Bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa như vậy, thần sắc Tiêu Hoằng đột nhiên hiện lên một chút cảnh giác, sau đó dùng tốc độ cực nhanh, nhét tất cả các Ma Văn này vào trong túi hành trang, sau đó mới mở miệng hỏi:
- Ai vậy?
- Huynh đoán xem?
Ngoài cửa truyền đến thanh âm mềm mại của Mộ Khê Nhi.
Nghe thấy âm thanh của Mộ Khê Nhi, Tiêu Hoằng mới hơi thở phào nhẹ nhõm, lúc trước hắn đã ước định với Mộ Khê Nhi, sau khi hoàn thành mọi việc thì đưa Cầu Cầu đến để kiểm tra toàn diện một chút, dù sao lúc trước hắn và Mộ Khê Nhi đều tận mắt nhìn thấy, Cầu Cầu đã đờ đòn thay Tiêu Hoằng, bị thương cũng không nhẹ, tuy rằng hiện tại thoạt nhìn không có việc gì, nhưng mà Tiêu Hoằng cùng Mộ Khê Nhi đều vẫn rất lo lắng, tốt nhất là nên kiểm tra toàn diện một chút vẫn hơn.
Ngay khi Tiêu Hoằng vừa mới mở cửa phòng ra, vẫn như lần trước, Cầu Cầu trong lòng Mộ Khê Nhi đã nhảy phốc lên trên mặt Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng cũng không trốn, dù sao thì cũng quen rồi.
- Lâu như vậy mới mở cửa, rốt cuộc huynh đang làm gì trong phòng mà lén lút vậy?
Mộ Khê Nhi hơi lườm nhẹ Tiêu Hoằng, cặp mắt híp lại, trực tiếp đi vào bên trong phòng, xem xét một phen.
- Không làm gì cả, muội cùng biết đấy, ta chẳng phải đã kiếm được rất nhiều Chiến Văn hay sao? Những thứ đó không thể để người khác biết được.
Tiêu Hoằng cố gắng gỡ Cầu Cầu từ trên mặt xuống, ôm vào trong ngực.
- Có thật là như vậy không? Thu hoạch như thế nào?
Mộ Khê Nhi bày ra một bộ dáng thần bí, hỏi Tiêu Hoằng, trước mắt hắn, Mộ Khê Nhi dường như thật sự không có chút áp lực nào.
- Phát tài!
Tiêu Hoằng dán vào vành tai Mộ Khê Nhi, như cười như không.
Sau đó Tiêu Hoằng lại cùng Mộ Khê Nhi nói vài câu chuyện phiếm, rồi ôm Cầu Cầu đi sang phòng bên cạnh, nơi này chất đống đủ thứ, đều là các dụng cụ không dùng đến, hiện giờ Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ đã toàn diện tập trung vào nghề thẩm mỹ, bởi vậy một đám dụng cụ để trị liệu và kiểm tra khi trước, thì đều bị ném vào trong kho hàng, trên cơ bản là không được sử dụng nữa.
Kéo một cái dụng cụ kiểm tra rất cao từ trong đống tạp vật ra ngoài, Tiêu Hoàng ý bảo đặt Cầu Cầu lên trên đó.
Tuy nhiên, hiển nhiên là Cầu Cầu cũng không thích ở lâu trên một cái khay nhỏ này, ở đó chưa đến mười giây, nó đã trực tiếp nhảy lên trên ngực Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng đành phải nhấc nó lên, liếc một cái rồi nói:
- Ngươi ở trên này một chút đi, không nên cử động.
Nói xong Tiêu Hoằng liền lại lần nữa đặt Cầu Cầu lên trên cái khay đó.
Nhưng, đúng lúc này, Tiêu Hoằng lại bất đắc dĩ nhìn Cầu Cầu nhảy vào trong lòng Mộ Khê Nhi, nét mặt thì tràn ngập vẻ nghịch ngợm, cặp móng vuốt nhỏ không ngừng đùa nghịch cái dây chuyền đeo trước ngực Mộ Khê Nhi.
Thật ra đây cũng là một chuyện rất bất đắc dĩ, Cầu Cầu đã được Mộ Khê Nhi ôm thành thói quen, ngoài khi chiến đấu, ăn, ngủ, thì trên cơ bản đều là nhào vào ngực của Mộ Khê Nhi hoặc là Tiêu Hoằng.
- Ngươi thành thật đứng lên trên đó mau!
Nét mặt Mộ Khê Nhi hơi lạnh xuống, nghiêm mặt nói với Cầu Cầu, cũng đặt Cầu Cầu lên trên cái khay kia.
Lúc này thì Cầu Cầu hết nhìn Tiêu Hoằng, lại nhìn Mộ Khê Nhi, thấy cả hai đều mang nét mặt lạnh như băng, dường như cũng học được ngoan, đứng lên trên cái khay, không chút nhúc nhích, thậm chí còn bày ra một bộ dáng điềm đạm đáng yêu, còn có vẻ đang chịu nhiều ủy khuất nữa.
Mộ Khê Nhi nhìn thấy một màn như vậv, trong lòng mềm nhũn, không còn cách nào khác, vẫn chỉ đành lấy ra một khối thịt bò khô đặt lên cái móng vuốt nhỏ của Cầu Cầu, dỗ dành;
- Ngoan nào, thành thật một chút, đừng nhúc nhích, ăn nó đi nào!
Về phần Tiêu Hoằng thì cũng bắt đầu các thao tác, khởi động Ma Văn trên dụng cụ này, hắn rất rõ ràng, làm cho Cầu Cầu thành thật đợi trong chốc lát, thì khó khăn tới mức nào.
Sau đó, có vài luồng ánh sáng màu xanh biếc bắt đầu không ngừng quét qua thân thể Cầu Cầu, Tiêu Hoằng đã có thể thông qua màn hình nhìn thấy các bộ phận trong cơ thể Cầu Cầu, nhất là phần lưng của Cầu Cầu, đây là nơi cần phải tập trưng quét hình.
Tuy nhiên, điều khiến cho Tiêu Hoằng cảm thấy kinh ngạc chính là, trên thân thể Cầu Cầu lại không có chút thương tổn nào, dựa theo đạo lý thì bị một kích nặng như vậy, cho dù có mặc hộ giáp, thì cũng sẽ có một chút máu ứ đọng lại, hoặc một số mô mềm bị tổn thương, nhưng mà sự thật rành rành trước mật, Cầu Cầu cũng không hề bị chút thương tổn nào.
- Chẳng lẽ Cầu Cầu thật sự có năng lực nhanh chóng chữa trị bản thân?
Tiêu Hoằng có chút kinh ngạc, trong các linh thú thì rất ít loại có năng lực này, trừ khi là Thần thú, nhưng mà tại Vũ Nhuận Tinh thì làm sao có loại đó được.
Điều này làm cho Tiêu Hoằng nghĩ mài không ra, nhưng bất kể thế nào, Cầu Cầu bình yên vô sự thì mới là chuyện làm cho hắn cao hứng nhất.
- Như thế nào? Cầu Cầu có chỗ nào không đúng không?
Năm phút đồng hồ trôi qua, Mộ Khê Nhi thân thiết hỏi.
- Rất bình thường, không có bị bất kỳ thương tổn nào.
Tiêu Hoằng đáp.
Nghe nói như vậy, vẻ mặt Mộ Khê Nhi rốt cục cùng buông lỏng xuống, sau đó nhẹ nhàng ôm Cầu Cầu vào trong lòng, nàng vẫn không nhận thức được, bằng vào chút Ngự lực nhỏ nhoi hiện tại của Cầu Cầu, bị trúng một lần đòn nghiêm trọng như vậy, mà vẫn còn có thể bình yên vô sự, thì rốt cuộc quỷ dị tới mức nào.