Sau đó Tiêu Hoằng cùng Mộ Khê Nhi lại nói vài câu chuyện phiếm, cũng tới bên đường ăn một chút, thì mới lưu luyến không rời mà tạm biệt.
Một lần nữa quay về trong nhà, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy đám người Lý Nhạc đã đóng cửa, kết thúc công việc, đang ngồi quanh một chỗ ăn tối, vừa nói vừa cười gì đó.
Hình như chủ đề đang là trêu đùa Lý Nhạc và Phương Đình.
Nhìn thấy Tiêu Hoằng từ cửa sau đi tới, tiếng bàn luận rõ ràng đã nhỏ hơn rất nhiều.
- Hoằng ca, chúng ta còn tưởng rằng ngươi không về nữa cơ đấy!
Lâm Tử cười cười, bắt đầu trêu ghẹo Tiêu Hoằng.
- Không về thì ta đi đâu đây!
Tiêu Hoằng tùy tiện tìm một chỗ ngồi, tự rót cho mình một ly trà.
- Đương nhiên là đi tới một khách sạn xa hoa nào đó, này, Hoằng ca, ngài biết không, gần đây tại khu Bách Hàm có mở một khách sạn siêu cấp sáu sao đấy, có muốn hôm nào đưa Mộ Khê Nhi tới đó hay không, ta đưa cả Phương Đình đi tới đó một chuyến?
Lý Nhạc hơi nhích lại gần Tiêu Hoằng, nét mặt rất quỷ dị.
- Thô bỉ!
Tiêu Hoằng khẽ nhấp một ngụm trà, khinh bỉ nói, tuy nhiên, trải qua vài câu vừa rồi của Lý Nhạc, quả thân trong lòng hắn cũng có chút ngứa ngáy.
- Đúng là dối trá, chúng ta không thô bỉ, thì làm gì có đời sau sinh ra đây? Chúng ta không thô bỉ, thì nhân loại lấy cái gì mà lớn mạnh được?
Lý Nhạc bày ra một bộ da mặt dày.
- Thôi, chuyện này tạm dừng ở đây, về sau hãy tán gẫu, ta trước tiên nói về chính sự đã, mấy ngày trước ta bảo ngươi tìm bốn cái cửa hàng, liên hệ cụ thể thế nào rồi?
Tiêu Hoằng mở miệng hỏi.
- Gần như xong xuôi rồi, chi còn có hai nhà đang cằn nhằn, xem ra chúng muốn nâng giá cao lên một chút, tuy nhiên theo ý ta, bốn cái cửa hàng thì dùng 3000 kim đã có thể thu được rồi.
Lý Nhạc đáp.
- Vậy trước hết cứ mua lại hai cái đã đàm phán xong xuôi đó đi đã, sau đó hãy khuếch trương, mặt khác, chúng ta còn cần chiêu mộ một số Ngự Văn Giả, về giá thì không phải lo, cái ta cần là thực lực.
Tiêu Hoằng trả lời, sau đó lấy ra hai cái trữ kim văn chứa 1000 kim, ném vào trên bàn, sau đó đứng dậy đi về phòng.
Mục đích Tiêu Hoằng làm như vậy thì cũng rất đơn giản, hắn biết rõ, lớp vỏ ngụy trang thành “học sinh bí ẩn của Phân viện” phỏng chừng cũng không duy trì được bao lâu nữa, nhưng mà trước đó, Tiêu Hoằng sẽ cần tổ kiến một đoàn đội, nếu Miêu gia muốn tìm mình gây phiền toái, vậy thì cứ đến đây đi.
Đương nhiên, 2000 kim vừa ném ra này, đối với Tiêu Hoằng mà nói, cũng là một số tiền kếch xù rồi.
Quay về phòng ngủ bên trong, khóa trái cửa lại, Tiêu Hoằng lại lần nữa mở ra túi hành trang, bắt đầu sửa sang các Ma Văn bên trong, đồng thời kiểm nghiệm một chút những trữ kim văn lấy được này, có ba cái hoàn toàn là không ký danh, tổng cộng có khoảng 600 kim, phỏng chừng đối với những người cấp Ngự Sư thì đây chỉ có thể được coi là tiền tiêu vật mạng theo người mà thôi.
Tuy nhiên, đối với Tiêu Hoằng mà nói, đây cũng là một số tiền không nhỏ, hắn liền thu tất cả lại.
Sửa sang tất cả Chiến Văn xong, cho chúng trong một cái hộp, Tiêu Hoằng lại ngồi trên đầu giường, cầm Huyết Nhận Chiến Văn, lật đi lật lại, trong lòng thì bắt đầu suy nghĩ, nên phi tang những Ma Văn này như thế nào.
Công khai bán chúng tại Ma Văn cửa hàng ư? Trừ khi Tiêu Hoằng cảm thấy mình đang rất an nhàn, muốn để cho Bệ Đồ tìm đến mình gây phiền toái.
Một nhân vật cấp bậc Ngự Sư đã chết a, Bệ Đồ có thể sẽ bỏ qua hung thủ hay sao? Tuy rằng Hách Tề không phải do hắn giết, nhưng mà cũng không khác là mấy.
Hơn nữa loại Ma Văn vĩnh cửu có tính năng tốt như Huyết Nhận Chiến Văn này, người bình thường sẽ không trả giá nổi.
-Ồ...!
Tiêu Hoằng thần sắc hơi động, hắn nghĩ tới một người, Lạc Tuyết Ninh, nàng là người của quân đội, nói như vậy thì nhu cầu về Ma Văn hẳn là rất lớn, trọng yếu hơn là nàng có thể trả đủ cái giá mà hắn đưa ra, thứ mà Tiêu Hoằng cần, đó là một điều kiện để trở thành Ngự Sư.
Điều kiện để trở thành Ngự Sư thì Tiêu Hoằng vô cùng rõ ràng, so với Ngự Giả thì phải khó khăn hơn rất nhiều, tổng cộng cần ba điều kiện lớn, thứ nhất là mật thú biến dị cấp bậc Đại Ngự Sư cấp năm trở lên, thứ hai là mỡ của Vũ thú, thứ ba Hỏa diễm vạn cổ.
Cái gọi là Vũ thú, là cách gọi của Thần thú từ phía chính phủ, có thể đi qua lại giữa các hành tinh trong vù trụ, vô cùng cường đại, hơn nữa còn rất hiếm thấy, dùng mỡ của nó bôi lên trên da, có thể ở trong thời gian ngắn, làm cho Ngự lực trong cơ thể đột phá sự cản trở của thân thể, hoàn hoàn phóng ra, sau đó kết hợp với Ma Văn do mật thú biến dị chế tạo ra, cùng với Hỏa diễm vạn cổ, tiến hành rèn luyện Ngự lực của bản thân, đạt tới biến đổi về chất.
Cái gọi là Hỏa diễm vạn cổ, nói trắng ra là dung nham vạn năm ở dưới lòng đất, chính là dung nham mà núi lửa phun ra.
Đương nhiên, trong quá trình rèn luyện thì cũng cực kỳ nguy hiểm, không có một kiện Ma Văn áo giáp ra hồn, thì thân thể rất dễ dàng bị cháy thành tro trước khi rèn luyện được Ngự lực.
Hơn nữa xác xuất thành công cũng không phải là trăm phần trăm, sẽ có nguy hiểm tới sinh mệnh.
Những người có thể thu được những thứ này tại Vũ Nhuận Tinh thì cũng không nhiều, hơn nữa có tỷ lệ thất bại, bởi vậy những người có thể trở thành cấp bậc Ngự Sư, thì ở Vũ Nhuận Tinh đã ít lại càng ít.
Thái Ngô Thành có ngàn vạn người, nhưng trở thành Ngự Sư thì chỉ có bốn người mà thôi, tỷ lệ thấp tới mức có thể nghĩ mà biết.
Đương nhiên, một cái Chiến Văn vĩnh cửu thì vân miên cưỡng có thể đổi đến những thứ này.
Tuy rằng Tiêu Hoằng cũng không biết mình có thể kiên trì đến ngày trở thành Ngự Sư hay không, nhưng mà Tiêu Hoằng vẫn quyết định, tranh thủ thu được những tài liệu cần thiết này.
Có dự định như vậy, Tiêu Hoằng liền chuẩn bị tìm đúng thời cơ, đi tìm Lạc Tuyết Ninh để đổi.
Tuy nhiên, trước lúc đó, Tiêu Hoằng vẫn cảm thấy, hẳn là vẫn nên chế tạo ra Hấp Bàn Chiến Văn cho Lạc Tuyết Ninh thì tốt hơn, như vậy mới có vẻ có thành
ý
Đương nhiên, cũng không phải vào ngày hôm nay, bởi vì trải qua cả ngày chiến đấu, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng đã còn lại không nhiều lắm, trên cơ bản đã không có Ngự lực để chế tác Hấp Bàn Chiến Văn nữa rồi, chỉ đành đợi sau thôi.
Cẩn thận đặt hộp gỗ đựng Chiến Văn sang một bên, Tiêu Hoằng bắt đầu tính đến chuyện chính sự, đó chính là chế tạo Văn đan trị bệnh.
Lúc trước thì đã có phối phương Văn đan trị bệnh, Tiêu Hoằng đã có chút nắm giữ rồi, bởi vậy chế tạo ra thì cũng không có khó khăn quá lớn, chỉ dùng
một giờ, Tiêu Hoằng đã chế tạo ra năm viên.
Sau đó điều Tiêu Hoằng phải làm chính là phần khá khó khăn, trên Văn đan lớn bằng móng tay, phải tạo hình Để Văn và chủ văn.
Cẩn thận rút ra Lân Kim Vi tiêm đao từ trên cánh tay, trên thân đao có nét giống vân tay, phía trước là một cái lỗ còn nhỏ hơn cả sợi tóc.
Khi Tiêu Hoằng rót Ngự lực vào trong đó, “bá” một tiếng, từ cái lỗ nhỏ đó đột nhiên bắn ra một lưỡi đao Ngự lực màu lam dài một ly, nhìn qua thì cực kỳ nhỏ, nếu đứng ở xa thì thậm chí còn không thể thấy rõ.
Lưỡi đao Ngự lực, đây cũng một đặc tính chung của các Điêu văn đao cấp trân phẩm.
Hơi quan sát lưỡi đao Ngự lực một chút, Tiêu Hoằng mang nét mặt chăm chú, sau đó liền bắt đầu tạo hình Để Văn ở trên Văn đan, khi lưỡi đao Ngự lực gần sát với Văn đan, bên mặt của Văn đan lập tức bị rạch một vết rất tinh chuẩn, gần như không có mảy may cản trở nào, có vẻ cực kỳ thuận tay.
Trước đó để tạo hình Để Văn phức tạp này, có thể nói là cực kỳ rườm rà, nhưng dưới sự trợ giúp của Lân Kim, công việc này đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Điều này làm cho Tiêu Hoằng cảm nhận được, mạo hiểm phiêu lưu tham gia Dã Huấn cùng thật sự rất giá trị.
Đại khái lại qua ba giờ nữa, năm miếng Văn đan trị bệnh mới đã được hoàn thành, bởi vì có Lân Kim trợ giúp, nên các văn lộ trên mặt đã trở nên tinh tế và thông suốt hơn rất nhiều.
Dưới ánh sáng của Ma Văn đèn, Tiêu Hoằng hơi nhìn Văn đan trị bệnh trên tay một cái, ánh mắt có vẻ mong được, trong lòng thì có thể nói là phức tạp đến mức cực điểm, có hưng phấn, có bất an, cũng có một tia mê ly, bởi vì một khi nó không thể đạt tới hiệu quả như mong muốn, thì Tiêu Hoằng thật sự không nghĩ ra biện pháp nào khác nữa, hơn nữa, Tiêu Hoằng cũng không có tài sản sung túc gì, đi đâu tìm biện pháp khác đây.
Cẩn thận đặt năm viên biến dị Văn đan vào trong một hộp nhỏ, Tiêu Hoằng cũng không lập tức sử dụng, mà tiếp tục nghiên cứu dược vật dùng chung với Văn đan trị bệnh, có Văn đan chữa trị tế bào, có dung dịch Cường Tâm, cũng có Văn đan giải độc cùng các loại khác.
Những thứ này đều là để dùng sau, là thủ đoạn cứu mạng sau khi dùng thuốc.
Tiêu Hoằng cũng rất rõ ràng, dùng Văn đan trị bệnh thì trên cơ bản cũng coi như bước một bước vào quỷ môn quan, mấu chốt là muốn xem bản thân có thể dựa vào những thủ đoạn này để kéo mình từ trong quỷ môn quan về hay không mà thôi.
Mãi cho đến đêm khuya, Tiêu Hoằng ngừng việc nghiên cứu này, thừa dịp trong cơ thể còn có một chút Ngự lực, hắn liền bắt đầu cải tiến phối phương của phấn dung dịch Huyết Luyện, tận khả năng khiến cho dược hiệu của nó được cường hóa.
Bởi vì Tiêu Hoằng rất rõ ràng, sau khi đạt tới Ngự Giả cấp bốn, thì phấn dung dịch Huyết Luyện đã giảm hiệu quả đi rất nhiều, bởi vậy việc cải tiến này đã như lửa sém lông mày rồi.
Về phần phương án cải tiến, trong mắt Tiêu Hoằng thì trên cơ bản cũng không có nhiều hàm lượng kỹ thuật lắm, chỉ là thay một ít tài liệu trong đó thành những thứ đắt tiền hơn, đồng thời tiến thêm một bước ưu hoá đối với phối phương, trong lúc đó thuận tiện tăng thêm mấy loại thảo dược là được.
Đảo mát thì một ngày đã qua, Tiêu Hoằng tinh lại, chi cảm thấy toàn thân đau nhức, điều này cũng khó trách, hôm qua đã mệt nhọc suốt ngày, lại phải chịu vài đòn nghiêm trọng, phản ứng như vậy thì rất bình thường.
Mở ra một cái hộp gỗ nhỏ, dùng một quả Văn đan bổ huyết và Văn đan lưu thông máu, Tiêu Hoằng hoạt động một chút, mặc vào quần áo, sau đó lái xe chạy tới Doanh nghiệp Thượng Hoành Ma Văn để mua tài liệu chế tác Hấp Bàn Chiến Văn, cùng với tài liệu để chế tác dung dịch Huyết Luyện bản cải tiến.
Chỉ đơn giản đi một vòng, mà đã tốn của Tiêu Hoằng gần hai ngàn kim tệ, may mà gần đây Tiêu Hoằng có không ít nguồn thu, nếu không thì có thể không đờ được tiêu phí thế này.
Chỉ trong hai ngày, hắn đã tiêu phí 4000 kim tệ.
Cẩn thận đặt tài liệu lên trên giường, Tiêu Hoằng bắt đầu sửa sang lại các tài liệu chế tác Hấp Bàn Chiến Văn, bởi vì lúc trước Tiêu Hoằng đã chế tác một cái Chiến Văn này, bởi vậy, lần này có thể nói ngựa quen đường cũ, nhưng lần này lại có Điêu văn đao trân phẩm là Lân Kim, khiến cho Tiêu Hoằng như hổ thêm cánh.
Nhất là khi hoàn thành xử lý tài liệu, bắt đầu tạo hình văn lộ lên trên Kim nam thạch, có Lân Kim siêu cường này hỗ trợ, thì độ khó khi tạo hình Để Văn lập tức đã giảm bớt không ít.
Vốn trước kia cần hao phí thật lớn tinh lực thì mới có thể tạo hình ra những văn lộ thật nhỏ này, nhưng hiện giờ thì cơ bản hắn đã có thể đạt tới cảnh giới lưu sướng.
Rót Ma Văn dịch vào trong thì cũng như vậy, có đao hình chữ “V” siêu mảnh trong tay, trọng yếu hơn là, bởi vì lưỡi đao là lưỡi đao Ngự lực, bất kể là tạo hình, hay là rót vào Ma Văn dịch, chỉ cần trình độ khống chế Ngự lực đạt tới độ chính xác nhất định, thì có thể tiến hành các điều chỉnh rất nhỏ cho thích hợp, kết quả tuyệt đối là tinh chuẩn.
Đại khái chỉ dùng một giờ, Tiêu Hoằng đã chế tác hoàn thành một cái Hấp Bàn Ma Văn mới tinh.
Nhìn xem văn lộ trơn nhẵn trên mặt, so với Hấp Bàn Chiến Văn của Tiêu Hoằng thì còn ưu tú hơn một ít, điều này chủ yếu là do có Lân Kim trợ giúp, cùng với sự thuần thục khi chế tác Hấp Bàn Chiến Văn.