Làm những việc này không cần quá nhiều ngự lực, trong đầu Tiêu Hoằng đồng dạng ở lăn qua lộn lại sửa sang lại quy hoạch sau này. Đối với trị liệu chứng bệnh, Tiêu Hoằng đã có dự định rõ ràng, ngoài ra, còn phải làm là về Chiến Vãn.
Hiện giờ, trải qua chiến đấu liên tiếp, Tiêu Hoằng không thể phủ nhận, Liệp Cung tuy rằng dùng tốt, nhưng bởi vì sử dụng số lần hạn chế, hiện giờ đã kiên trì không được bao lâu, chỉ còn lại có hai cổ Ngự lực. Nói cách khác, Liệp Cung còn đủ để phóng ra hai quả đạn năng lượng dạng lông chim, rồi năng lượng bên trong sẽ hoàn toàn hao hết, báo hỏng.
Bởi vậy, việc cấp bách trước mắt có hai chuyện: một là tiến thêm một bước thăng cấp Ma Văn châu màu lam đậm lên tới Ngự Giả cấp bốn, hai là chế tác một vật thay thế Liệp Cung, phải là Ngự Giả cấp bốn.
Thăng cấp Ma Văn châu màu lam đậm thì dễ làm, trải qua một trận chiến Dã Huấn, cộng thêm ngày thường không ít lần sử dụng Hàn băng vạn năm, Ma Văn châu màu lam đậm đã có đủ điều kiện để thăng cấp.
Chỉ có điều vật thay thế Liệp Cung, Tiêu Hoằng còn phải suy nghĩ: cải tiến, cường hóa đây là việc phải làm, tranh thủ tìm kiếm một loại cấu hình mới tinh, đương nhiên là không thiếu được kỹ thuật Để Văn.
Đảo mắt một ngày qua đi, Tiêu Hoằng vừa cảm giác tỉnh lại, Ngự lực đã khôi phục đến hầu như đầy đủ. Lúc này Tiêu Hoằng không hề dừng lại lâu, liền khoanh chân ngồi trên đầu giường, lấy Ma Văn châu màu lam đậm cầm trong lòng bàn tay, hai mắt khép hờ, chậm rãi rót Ngự lực vào Ma Văn châu màu lam đậm, bắt đầu tiến hành thăng cấp cho nó.
Đối với cảm giác Ma Văn châu màu lam đậm thăng cấp, Tiêu Hoằng trên cơ bản đã thành thói quen, làm cho người ta có cảm giác bên trong Ma Văn châu màu lam đậm này, giống như một hải dương mênh mông, mỗi một lần Tiêu Hoằng thăng cấp, chính là để khai phá nó.
Đại khái chỉ qua mấy chục giây, thảy Ma Văn châu màu xanh đen ngậm vào miệng, Tiêu Hoằng liền thành công thăng cấp Ma Văn châu màu lam đậm.
Vẻ ngoài vẫn như trước không có một chút biến đổi nào, nhưng sau khi khu động, đường cong màu lam đậm lại lần nữa hình thành trên tay phải Tiêu Hoằng. Tuy nhiên, nhìn qua đường cong càng thêm rối rắm phức tạp, nhất là ở trên điểm đầu mối chính, đã bắt đầu xuất hiện những nhánh cực kỳ nhỏ, giống như tế bào mạch máu trên thân thế bình thường.
Ma Văn châu màu lam đậm làm cho người ta có cảm giác nó như vật sống, theo Tiêu Hoằng mỗi một lần thăng cấp, nó đều không ngừng trưởng thành.
Đi ra phòng ngủ, đi vào bên trong sân, Tiêu Hoằng đi tới bức tường hợp kim vừa mới xây lại ở trước mặt, đồng thời dùng toàn lực phóng ra Hàn băng vạn năm.
Trong nháy mắt, một cái băng lăng bằng cỡ cánh tay liền rất nhanh hình thành, đánh về hướng bức tường kim loại được khảm Ma Văn kiếm tra đo lường.
“Bốp!”
Một tiếng vang giòn tan qua đi, Hàn băng vạn năm đã bị va chạm dập nát, đồng thời Ma Văn kiểm tra đo lường cũng cấp ra chi tiết tỉ mỉ giá trị uy lực: 3123 điểm.
Có thể nói giá trị uy lực như vậy, chỉ là nhích cao hơn một chút so với Chiến Vãn của Ngự Giả cấp bốn bình thường, cũng không nói tới kinh khủng cỡ nào.
Nhưng trải qua dung hợp với Ma Văn châu màu lam đậm một thời gian dài như vậy, Tiêu Hoằng đã mơ hồ có thế cảm nhận được chỗ tinh túy của Ma Văn châu màu lam đậm cũng không phải uy lực đả kích, mà là phương thức sử dụng thiên biến vạn hóa kia, cùng với năng lực phụ gia siêu cường.
Hơn nữa đạt tới Ngự Giả cấp bốn, Tiêu Hoằng rõ ràng có thể cảm nhận được, bản thân khống chế Hàn băng vạn năm đã nâng cao một bước.
- Ồ ?
Bỗng nhiên, Tiêu Hoằng không khỏi thốt ra tiếng kinh ngạc như thế, trong mơ hồ Tiêu Hoằng lần nữa cảm nhận được một cổ lực lượng thần bí, đang rục rịch ở bên trong cánh tay phải.
Cảm thụ này trước đây Tiêu Hoằng cũng từng cảm nhận, mỗi một lần đều mang đến cho Tiêu Hoằng năng lực không giống nhau.
Hít một hơi dài, Tiêu Hoằng hoàn toàn giải trừ giam cầm với cổ lực lượng này, mặc cho nó lan khắp thân thể.
Trong nháy mắt, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy một cổ hàn khí đột nhiên từ tay phải lan tràn khắp toàn bộ thân thể, làm cho Tiêu Hoằng không kìm lòng được rùng mình một cái.
Tiếp theo có một loại cảm giác quái dị tập trung toàn thân, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy thân thể mình dường như bị dòng nước lạnh nhồi đầy, lại nhìn hơi thở ra đã có chứa màn sương lạnh mờ nhạt. Không chỉ có thế, cẩn thận quan sát, Tiêu Hoằng cũng có thể nhìn thấy lờ mờ, màn sương lạnh đồng dạng cùng cuồn cuộn không ngừng từ lỗ chân lông phát ra, Ngự lực trong cơ thể cũng bắt đầu không ngừng nhảy lên cực kỳ sinh động, phi thường kỳ diệu.
- Loại cảm giác này thật quái lạ.
Tiêu Hoằng thì thào tự nói, vẻ mặt có phần mù mịt. nhưng trong bản năng, dường như Tiêu Hoằng biết phải làm thế nào.
Chậm rãi đi tới bức tường hợp kim trước mặt, Tiêu Hoằng đưa bàn tay đặt lên trên vách tường, tiếp theo bất ngờ điều động Ngự lực. Chỉ thấy Hàn băng vạn năm bắt đầu lấy bàn tay Tiêu Hoằng là trung tâm lan tràn ra với tốc độ mắt thường có thể thấy được, thoáng cái trong vòng bán kính một thước đã ngưng kết thành một tầng Hàn băng vạn năm.
Đóng băng!
Đây dường như trở thành một năng lực mới tinh của Tiêu Hoằng. Ngoài ra, Tiêu Hoằng còn có thể cảm nhận được, kỹ năng mới tinh này không chỉ có như thế.
Hoàn toàn là dựa theo bản năng, Tiêu Hoằng lại lần nữa điều động Ngự lực trong cơ thể, bên trong lòng bàn tay rất nhanh hình thành một dạng chất keo có màu lam đậm, đây là vật chất của Ngự lực cùng năng lượng Ma Văn châu màu lam đậm giao hòa cùng một chỗ. Nếu nói thông tục chính là Hàn băng vạn năm không có ngưng kết vạn năm.
Đột nhiên Tiêu Hoằng ném dạng chất keo này lên trên vách tường.
“Bốp!”
Trên cả vách tường lại lần nữa hình thành một tầng Hàn băng vạn năm, chỉ có điều sau khi rời tay, diện tích đông đặc ít đi một chút, nhưng trình độ đóng băng rắn chắc không giảm chút nào.
Có phát hiện như vậy, Tiêu Hoằng cảm nhận được: theo Ma Văn châu màu lam đậm không ngừng tăng lên, bản thân khống chế đối với hàn băng cũng không ngừng tăng mạnh.
Tùy tiện vung tay lên, chỉ thấy dọc theo quỹ tích ngón tay của Tiêu Hoằng liền hình thành một cái băng nhận, loại khống chế tự nhiên đối với hàn băng này, ở thời điểm Ngự Giả cấp ba là không có.
Nhất là để cho cổ lực lượng thần bí kia tiến vào bên trong thân thể, quả thực chính là bản thân cùng hàn băng đã hòa hợp thành một thể, bao gồm Ngự lực trong cơ thể cùng như thế.
Lúc này Tiêu Hoằng cùng đơn giản đặt tên cho cổ lực lượng thần bí kia, gọi là Băng Chi Cuồng Bạo.
Đương nhiên, dưới loại trạng thái này,
Tiêu Hoằng cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, Ngự lực trong cơ thể tuy rằng cực độ sinh động, nhưng Ngự lực tiêu hao cũng phi thường rất nhanh.
Tuy nhiên, điều này cũng không ảnh hưởng tới nôi hưng phấn khó có thể kiềm chế trong lòng Tiêu Hoằng.
Hủy bỏ trạng thái Băng Chi Cuồng Bạo, Tiêu Hoằng có thể cảm nhận được: tuy rằng như trước có thể khởi động đóng băng, nhưng hiệu quả rõ ràng không bằng, không thuận buồm xuôi gió như dưới trạng thái Băng Chi Cuồng Bạo này.
Trước mắt loại trạng thái này phi thường kỳ diệu, nhưng chỉ thí nghiệm một chút, Tiêu Hoằng liền thu hồi Ma Văn châu màu lam đậm, không nghĩ làng phí quá nhiều Ngự lực trong cơ thể.
Quay về phòng, Tiêu Hoằng cổ ổn định tâm thần, rồi bắt đầu tiếp tục công tác chế tác Văn đan chữa trị tế bào dùng cho chữa trị chính mình.
Tới chạng vạng tối, Văn đan trị bệnh thậm chí các loại thủ đoạn cứu giúp, toàn bộ đã được Tiêu Hoằng chế tác hoàn thành, ước chừng đặt đầy kín một cái hộp gỗ nhỏ, hoàn toàn là chế tạo dựa theo sổ lượng mười con thỏ.
- Hẳn là không sai biệt lắm đầy đủ rồi.
Liếc mắt nhìn trong hộp gỗ một cái, Tiêu Hoằng thì thào tự nói, giọng điệu bình thản, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên một chút lo lắng.
Hắn không biết, nếu giả thiết lần này cùng thất bại, thì kế tiếp phải làm gì?
- Tóm lại, ta đã hết sức cố gắng rồi!
Tiêu Hoằng lại lần nữa tự nói, giọng điệu hờ hững.
Tiếp theo liền hít sâu một hơi, mang theo hộp gỗ nhỏ đi ra sân, tới một hàng lồng sắt đặt trên giá. bởi vì thời tiết đã rét lạnh, phía trên lồng sắt còn được phủ một lớp chăn bông.
Hiện giờ mười con thỏ này trải qua chăm sóc cẩn thận, trạng huống thân thể rất tốt, một số mập ù.
Không có dừng lại lâu, Tiêu Hoằng liền lấy ra mười viên Văn đan... từng con thỏ một cho chúng nuốt vào trong bụng, tiếp theo liền bắt đầu thấp thỏm lo âu quan sát phản ứng của mười con thỏ trước mắt.
Mười giây đồng hồ trôi qua, mười con thỏ không có phản ứng gì rõ rệt; rồi hai mươi giây, trong mười con thỏ có năm con cơ thể đã bắt đầu xuất hiện rung chuyển.
Điều này làm cho trái tim Tiêu Hoằng lập tức thắt lại.
Một phút đồng hồ trôi qua. nhìn lại thỏ trong lồng sắt đã bắt đầu xao động bất an, lồng lộn chạy quanh trong lồng sắt, có vẻ phi thường thống khổ.
“Đó là cảm giác gì?”
Tiêu Hoằng thầm nghĩ trong lòng, trên nét mặt có chứa vẻ bàng hoàng cùng với sợ hãi, giống như kẻ kế tiếp bước lên đoạn đầu đãi chính là hắn.
Bởi vì Văn đan trị bệnh là hắn nhất định phải trải qua, thực rất có thể là sự tra tấn giữa sống và chết.
Dù trong lòng cảm thụ vô cùng phức tạp, Tiêu Hoằng cũng không có biểu hiện gì quá phận, chỉ lẳng lặng quan sát mười con thỏ trước mắt.
Qua mười phút, Tiêu Hoằng đã có thể quan sát thấy rõ ràng, có ba con thỏ đang trong tình trạng bị tra tấn kịch liệt, đã bắt đầu trở nên hấp hối, khóe miệng chảy ra vết máu mờ nhạt.
Đối với cảnh tượng như vậy, Tiêu Hoằng không có ngồi chờ chết, rất nhanh lấy ra ba mũi dung dịch Cường Tâm, tiêm vào trong cơ thể ba con thỏ, đồng thời khu động Dược Văn trị bệnh, quét một vòng trên ba con thỏ.
Hiệu quả vẫn phải có, vốn ba con thỏ đang hấp hối, lại lần nữa lắc lư đứng lên. Tuy nhiên, đã có vẻ rất suy yếu.
Tiếp theo Tiêu Hoằng liền bắt đầu... cho mười con thỏ nuốt một viên Văn đan chữa trị tế bào, sau đó là Văn đan giải độc.
Chỉ nửa tiếng sau, tuy rằng thời tiết lạnh như băng, nhưng cả người Tiêu Hoằng đầy mồ hôi, từ đầu đến cuối chân mày đều là nhíu chặt sát vào nhau.
Tuy nhiên, dù vậy, sau một giờ, khi Tiêu Hoằng dùng hết tất cả thủ đoạn, cuối cùng vẫn có ba con thỏ bị mất mạng, nằm bên trong lồng sắt không nhúc nhích, khóe miệng, khóe mắt có vết máu mờ nhạt.
Thấy một màn như vậy, khiến trong lòng Tiêu Hoằng cảm nhận được một cơn lạnh lẽo. Có ba con thỏ chết, điều này cho thấy theo tỷ lệ trước mắt mà nói, Văn đan trị bệnh cũng không phải là hữu hiệu một trăm phần trăm, mà có ba mươi phần trăm dẫn tới cái chết.
Với ý nghía này, Tiêu Hoằng chịu đựng thống khổ thật lớn, đồng thời càng thêm quyết tâm phải đọ sức với số mạng.
Quay đầu lại nhìn bảy con thỏ kia, một số cũng đang chật vật không chịu nổi, vạn phần suy yếu, bộ dáng khỏe mạnh trước đó đã không còn sót lại chút gì. Thông qua chúng, Tiêu Hoằng dường như nhìn thấy tương lai của mình. Mà trọng yếu hơn là Tiêu Hoằng biết rõ rằng, chúng cũng không có vượt qua nguy hiểm, bất cứ lúc nào đều có thể chết đi, giống như vật dễ cháy trong gió.
-Ôi...
Tiêu Hoằng than nhỏ một tiếng, thanh âm có vẻ rất nhẹ rất nhẹ. Tiếp theo Tiêu Hoằng liền dứt khoát dời mười cái lồng sắt vào trong phòng. Bên trong phòng tương đối ấm áp, hy vọng với môi trường tốt có thể giúp cho chúng sống sót.
Cẩn thận đặt bảy lồng sắt ở một góc phòng, Tiêu Hoằng lại phân biệt cho bảy con thỏ nuốt một viên Văn đan chữa trị tế bào, sau đó cứ như vậy lẳng lặng ngồi chồm hổm trên mặt đất quan sát chúng. Trong ánh mắt có mong đợi, nhưng phần nhiều là khẩn trương và thấp thỏm lo âu.