Ma Ngân

Cô Độc


trước sau

Tới chín giờ tối, bốn con thỏ co giật vài cái rồi không nhúc nhích, cũng không còn hô hấp nữa.

Nhìn con thỏ mình liều mạng cứu giúp chết trên tay mình, mặt Tiêu Hoằng u sầu càng nhiều hơn. Hắn đã làm hết sức nhưng vẫn không cứu được mạng nó.

- Còn sáu con trong sáu chuồng. Cũng tốt, tối thiểu xác xuất thành công cũng quá bán.

Chậm rãi buông con thỏ đã chết xuống, Tiêu Hoằng chỉ có thể tự an ủi như thế.

Trước mắt còn sáu con sống, điều này khiến Tiêu Hoằng thấy được hy vọng.

Cẩn thận cho Thượng Thanh thủy và rau vào trong sáu cái lồng, Tiêu Hoằng đem bốn con thỏ chết đi, đặt lên dụng cụ đo lường kiểm tra.

Kết quả cho ra là tế bào bị hao tổn nghiêm trọng, chết do khí quan suy kiệt.

Ghi lại tỉ mỉ thông tin về những con thỏ này, Tiêu Hoằng thấy rất rõ hắn cũng có thể giống như chúng, đều hao tổn tế bào nghiêm trọng.

Hiện tại Tiêu Hoằng chỉ có thể hy vọng là không ngừng nghiên cứu Văn đan mới, khiến những con thỏ kia tiếp tục tồn tại, cho tới khi khỏe mạnh khôi phục thì thôi. Mà hiện tại những con thỏ này tuy rằng ổn định nhưng vẫn chưa thoát được nguy hiểm tới sinh mạng.

Hỏa thiêu mấy con thỏ chết, Tiêu Hoằng liền trở lại bên trong phòng ngủ, bắt đầu tiếp tục công tác, đó là xây dựng một Chiến Văn bắn xa và bắn siêu xa, phát huy tác dụng của Liệp Cung trong hệ thống chiến đấu của Tiêu Hoằng.

Loại kết cấu này đối với Tiêu Hoằng mà nói cũng không phải chuyện dễ dàng. Nếu Tiêu Hoằng phỏng chế một cái Liệp Cung cho Ngự Giả cấp bốn thì cùng dễ dàng. nhưng hắn không cam lòng, tiêu phí rất nhiều tiền tài mà lại không có gì mới, ít ra cùng đơn thuần tăng uy lực mới được.

Tuy nhiên ý kiến mới thường cần linh cảm. Mà Tiêu Hoằng hiện giờ không thể sáng suốt nghĩ ra ý tưởng gì mới.

- Hả?

Ngay khi Tiêu Hoằng đã cảm thấy hết đường xoay sở, chuẩn bị đi tu luyện Ngự lực thì bỗng nhiên hắn lại thốt lên như vậy, ánh mắt vô tình rơi xuống trên bút ký. Đó là bản bút ký ghi chép cái chết của con thỏ, sau đó hắn quay đầu lại theo bản năng, ánh mắt nhìn về phía ba cây Tử sắc thảo trên cửa sổ, phía trên còn có ba đóa hoa màu trắng nhung.

Trong phút chốc, Tiêu Hoằng nghĩ tới cầu hoa màu trắng nhung kia là tài liệu chủ yếu để chữa trị chứng bệnh nhưng nó cũng là vật mang kịch độc, là lợi khí giết người.

Nếu dùng loại chất lỏng đậm đặc này dung nhập vào bên trong Ma Văn thì sẽ có hiệu quả gì?

Độc đối với Dược sư mà nói tuyệt đối là kỹ xảo giết người sở trường. Tiêu Hoằng cũng không phải là ngoại lệ. Trước kia hắn vẫn không dùng là một muốn lãng phí quá nhiều vào việc nghiên cứu chế tạo độc tố nhưng trước mắt Tiêu Hoàng đã có một loại kịch độc siêu cấp từ thiên nhiên rồi.

Nghĩ vậy, tâm tư Tiêu Hoằng lập tức trở nên linh hoạt hẳn, vô số ý nghĩ bắt đầu quanh quẩn trong óc hắn. Đả kích siêu xa, có chứa độc tố, vậy sẽ có hiệu quả thế nào?

- Thử xem.

Tiêu Hoằng nói khẽ, sau đó trực tiếp ngồi lên ghế, bỏ bút ký ra bắt đầu vẽ, phân tích ý tường cụ thể của Ma Văn kiểu mới.

Trải qua thời gian dài nghiên cứu, Tiêu Hoằng đã có hiểu biết rất sâu đối với chất lỏng đậm đặc màu trắng. Mà bất đồng chính là dĩ vàng hắn cố hết sức áp chế độc tố, còn lần này lại muốn dùng hết khả năng kích phát độc tố.

Ý tưởng trở nên sinh động, tốc độ nghiên cứu của Tiêu Hoằng trở lên nhanh phi thường. Hơn nữa lần này Tiêu Hoằng đã quyết định sử Liệp Cung chỉ có thể phóng ra năng lượng thể đơn độc thành nhiều loại đạn năng lượng biến đổi. Nói tương đối thì thiết kế như thế muốn nghiên cứu và chế tác cũng tương đối phức tạp.

Mãi tới khuya, Tiêu Hoằng rốt cục mới hoàn thành thiết kế Chiến Văn Liệp Cung, tên là Song Tử, có thể phóng ra hai loại năng lượng thể bất đồng, một loại là Xà Thứ, có chứa chất kịch độc màu trắng, một loại khác tên là Loa Toàn, giống như Liệp Cung, có lực phá hoại cường đại.

Tầm bắn cùng được tăng vọt, tầm sát thương đạt tới bốn cây số. Liệp Cung mang màn hình nhìn trộm lúc này cũng được ưu hóa tương đối.

Tài liệu sử dụng tất nhiên cũng không ít hơn bảy mươi loại, trong đó tương đối trung tâm là chất lỏng kịch độc đậm đặc màu trắng và tủy não của Vân ưng.

Vân ưng là một loại sinh vật Đại Ngự Sư cấp hai, ở Thái Ngô Thành có thể nói là khá quý giá, giá trị tới 1800 kim tệ, cũng tính là tài liệu bậc cao. Tổng cộng chi phí cũng lên tới 2500 kim tệ rồi.

Tuy nhiên may mà lúc trước chận được Tiễn Lặc, lại có một số tài liệu có sẵn nên Tiêu Hoằng mới giảm bớt được ít chi phí.

Đương nhiên một món tiền lớn như vậy thì số tiền Tiêu Hoằng gửi ở ngân hàng cũng không còn nhiều, đại khái chỉ còn 1000 kim tệ, tạm thời đã là đủ rồi.

Sau khi tính toán tài liệu xong, Tiêu Hoằng liền đứng dậy, nhìn mấy con thỏ, chăm sóc một chút, sau đó cầm vật phẩm dùng để tu luyện, tiến vào trong phòng tắm, chuẩn bị sử dụng Ngự lực hoàn còn lại.

Sáng sớm, Tiêu Hoằng tỉnh lại, trước mắt đầu tiên đã thấy con thỏ ở lồng sắt thứ năm đã không còn sinh cơ.

Cảnh tượng như thế khiến Tiêu Hoằng cũng không có quá nhiều phản ứng, chỉ yên lặng thật lâu. Cảnh tượng trước mắt hắn thật sự có cảm giác bất lực không đủ sức ngăn cản tử vong.

- Còn năm con, có có 50% cơ hội.

Tiêu Hoằng chỉ có thể an ủi bản thân như vậy. Hiện giờ Tiêu Hoằng hiểu rất rõ là cho dù chỉ có một con còn sống sót thì bản thân cũng có cơ hội rồi.

Lại tự cổ vũ tinh thần một lần nữa, đứng dậy mặc quần áo, Tiêu Hoằng dựa theo trình tự tiến hành khám nghiệm tử thi con thỏ xong liền hỏa thiêu, cùng coi như tôn trọng nó.

Tuy nhiên khiến Tiêu Hoằng cảm thấy hơi cao hứng đó
là một con thỏ có vẻ có sức sống ngoan cường nhất bắt đầu ăn cà rốt, tuy chỉ nửa củ nhưng ăn được tuyệt đối là một dấu hiệu tốt.

Dường như mọi thứ lại trở về ban đầu, thời điểm gần như tuyệt vọng, hắn lại thấy được chút hy vọng quý giá.

Lại tỉ mỉ kiểm tra con thỏ một chút, sau đó cùng tiến hành trị liệu mấy con thỏ còn lại đang suy yếu, chủ yếu là để chúng dùng Vãn đan chữa trị tế bào, cùng với Văn đan giải độc.

Thu xếp xong tất cả, Tiêu Hoằng bắt đầu sửa sang lại túi hành trang, chuẩn bị tới Doanh nghiệp Thượng Hoành Ma Văn thu mua tài liệu chế tác Song Tử Chiến Văn, sau đó tiến hành chế tác.

Phụt.

Ngay khi Tiêu Hoằng sửa sang quần áo thì đột nhiên miệng hắn phun một ngụm máu tươi, bắn lên vách tường và tủ quần áo.

Sau đó hắn đột nhiên cảm thấy ngực truyền tới cơn đau từ xương. Hắn theo bản năng ôm ngực, khóe miệng chảy máu không ngừng, giống như túi nước bị thủng vậy.

Tuy nhiên không nhe răng trợn mắt như quá khí, Tiêu Hoằng chỉ nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ sắc bén, cố gắng nén đau đớn.

- Ôi... Không thể tường tượng được tần suất lại nhanh hơn như vậy.

Tiêu Hoằng nói khẽ, sau đó ngồi xuống mặt đất, bắt đầu sử dụng Ma Văn chỉ đồng tiến hành trị bệnh cũng dùng một hạt Văn đan cầm máu và một hạt Văn đan chữa trị tế bào.

Mười phút sau, mặt Tiêu Hoằng hơi tái nhợt lúc này đã khôi phục màu máu. Sau đó hắn từ từ đứng dậy, tiếp tục thu thập, thần sắc bình thản. Hắn hiểu rõ là không thể trốn tránh đau đớn, chỉ có làm quen và chịu đựng mà thôi.

Khiêng túi hành trang ra khỏi phòng ngủ, tuyết bắt đầu rơi trên bầu trởi. Gió nhẹ thổi qua, vô cùng hiu quạnh, dường như biểu lộ rõ tâm trạng của Tiêu Hoằng.

Hôm nay là ngày đông chí, mỗi khi tới ngày này Thái Ngô Thành cũng có tuyết rơi.

Không biết tại sao, đúng lúc này Tiêu Hoằng nhìn cảnh sắc trước mặt có hơi bi thương, đồng thời có cảm giác cô độc tràn khắp toàn thân.

- Cô độc? Ta không phải đã quen rồi sao?

Tiêu Hoằng nhìn tuyết trắng phủ đầy trời, thì thào tự nhủ.

Chậm rãi lấy Ma Văn thông tin từ trong áo ra, dừng lại một chút, cuối cùng Tiêu Hoằng vẫn điều động Ngự lực, gọi cho Mộ Khê Nhi.

Lúc trước Mộ Khê Nhi đã nói mấy ngày nay nàng tới thành thị khác tham gia hoạt động, chắc là bận rộn rất nhiều, không để ở cùng hắn.

Đương nhiên Tiêu Hoằng cũng không hy vọng xa vời với Mộ Khê Nhi, chỉ muốn tán gẫu vài câu là được rồi. Bởi vì hiện giờ hắn muốn tìm ai cũng không quan trọng. Hoặc có thể nói là hắn lo rằng không bảo bọc được Mộ Khê Nhi.

Nhưng gọi vài tiếng, bên kia truyền tới thông báo là đối phương đã đóng Ma Văn thông tin.

-Ôi...

Tiêu Hoằng thở dài, sau đó lẳng lặng bỏ Ma Văn thông tin vào ngực, ép sát vành nón rồi đi vào trong gió tuyết.

Bởi vì hôm nay là ngày đông chí nên người đi lại trên đường và Ma Văn Xa rất nhiều. Mà Ma Văn Xa của Tiêu Hoằng giống như một thân thể bị phong bế, yên lặng xuyên qua phố xá.

Tiêu Hoằng hiểu rất rõ rồi tới lúc người cũng sẽ ít đi, cửa hàng đóng cửa. Đây là thời khắc gia đình đoàn tụ, đối với người khác chính là lúc vui cười nhưng đối với hắn thì lại là cảm giác e ngại, không thể nói rõ.

Tủy não của Vân ưng có thể nói là tủy não linh thú cao nhất có thể mua được tại Thái Ngô Thành, còn muốn cấp cao hơn thì chỉ có nước tới thành thị phát triển hơn. Toàn bộ Vũ Nhuận Tinh, nơi phồn hoa nhất là Bối La Thành. bởi vì Bối La Ma Văn quân đoàn ở gần đó.

Vừa bước vào Doanh nghiệp Thượng Hoành Ma Văn, người phụ trách liền tươi cười đi tới. Tiêu Hoằng cùng coi là người quen của Doanh nghiệp Thượng Hoành Ma Văn rồi, bởi hắn chi tiêu cao tới kinh người, lại có thêm quan hệ với Tang Hoành Vân và Triệu Thanh nên người quản lý gặp hắn cùng phải khách khách khí khí.

- Tiêu tiên sinh, không biết hôm nay tôi có thể giúp gì ngài? Yên tâm đi, người muốn xem món gì chúng ta sẽ chuẩn bị tốt.

người quản lý cung kính nói.

- đây là tài liệu, chuẩn bị giúp ta đi.

Tiêu Hoằng chỉ nói rất đơn giản, cùng đưa danh sách cho người quản lý, sau đó liền đi vào phòng hội viên cấp cao nghỉ ngơi.

Tuy nhiên ngay khi Tiêu Hoằng vừa bước vào phòng nghỉ thì đột nhiên lại thấy Phó Ngôn ngồi đó. Đối với tin tức của Phó Ngôn thì Tiêu Hoằng cùng biết một chút, sau khi bị gia tộc Trạch Lôi đuổi liền chuyển tới làm cho một thế lực nhỏ, không thể so được với vinh quang rực rỡ trước kia nhưng cùng coi như không tệ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện