Ma Ngân

Trở Thành Ngự Sư


trước sau

Suốt một ngày, Tiêu Hoằng không ra cửa, hoặc là thăm dò tăng Ngự lực, hoặc là vùi đầu đọc sách. Ngoại trừ ăn uống, đây là toàn bộ nội dung trong ngày của Tiêu Hoằng.

Nhưng vì không có dung dịch huyết luyện, cộng thêm đã đạt đến cảnh giới Ngự sư, bởi vậy Ngự lực tăng lên giống như rùa, hơn 3 giờ chỉ mới tăng 3 cổ Ngự lực.

Đồng thời trong lòng Tiêu Hoằng cũng đã có chuẩn bị, một khi đạt đến Ngự sư, tuyệt đối không de tăng lên Ngự lực, về phần điên cuồng tăng lên Ngự lực, là chi có thể cầu may.

Thứ nhất là tài liệu trở thành Ngự sư có giá rất cao, muốn kiếm đủ một bộ cũng rất khó khăn, Tiêu Hoằng có được hai bộ đã xem như may mắn rồi.

Thứ hai, cũng là mấu chốt, rèn luyện Ngự lực như xào rau, một hai lần là tốt, nhiều sẽ khét.

Đến sáng, Tiêu Hoằng tùy tiện ăn một chút liền vác ba lô rời khách sạn, chuẩn bị rèn luyện cường hóa lần hai. Đương nhiên, Ngự lực trong người Tiêu Hoằng đã xảy ra chất biến, như vậy căn bản không cần lo lắng vấn đề thành công thất bại.

Quay trở lại sân thuê, Tiêu Hoằng thấy rõ vẫn là mấy người hôm qua, vẫn là tư thế như cũ, nhìn lên núi lửa, sắc mặt bất đắc dĩ.

Tên mập trắng nhìn thấy Tiêu Hoằng đã tới, sắc mặt lại hiện lên vẻ nịnh bợ, đi tới trước Tiêu Hoằng, những người khác cũng thế, đều nhắm ngày vào Tiêu Hoằng, chẳng qua vẫn chưa lộn xộn, chuẩn bị xem tên mập trắng này làm sao thành công?

Nếu điều kiện thích hợp, chính mình cũng có thể noi theo, nếu Tiêu Hoằng đưa ra điều kiện ngặt nghèo, vậy thì chỉ có thể nghĩ cách khác, đợi ngày sau xem thử.

Những người xung quanh bắt đầu thì thầm to nhỏ, ông chủ sân cũng mờ mịt, theo lẽ thường thì thăng cấp Ngự sư thành công, về nhà cười trộm, sau đó cố gắng tăng lên Ngự sư cấp một còn không tốt sao? Còn làm nữa?

- Ca, ngài đã tới, chuyện hai ta thương lượng hôm qua...

Tên mập trắng không nói tiếp, vẫn là vẻ mặt nịnh bợ.

- Chờ ta nói sau.

Tiêu Hoằng ném lại lời này, sau đó đi vào kho lấy ra tán cơ sử dụng hôm qua, khởi động, sau đó mang theo rương cách nhiệt nhảy lên đi về phía núi lửa.

Thấy Tiêu Hoằng lại muốn đi miệng núi lửa, mọi người vốn đang xôn xao đồng loạt há hốc mồm.

- Tên tóc bạc kia muốn làm gỉ?

- Hình như còn muốn đi rèn luyện Ngự lực.

- Không phải hôm qua tên kia thành công rồi sao?

- Chẳng lẽ muốn đi vào rèn luyện lần hai?

Lập tức không ngừng vang lên tiếng xôn xao, khi hô lên câu cuối cùng, mọi người cả kinh. Rèn luyện Ngự lực trở thành Ngự sư, ở Vũ Nhuận Tinh đã vốn ít còn thiếu, rèn luyện hai lần liên tục, vậy thì càng hiếm có.

Nghĩ thế, thân phận của Tiêu Hoằng ở trong mắt mọi người cũng bắt đầu trở nên thần bí, nhưng mà tuyệt đối không phải người thường.

Tiêu Hoằng tự nhiên không để ý những người khác nghĩ gỉ, vẫn đi tới chỗ dừng chân hôm qua, thu lại áo choàng, khởi động Ma Văn, bôi Hắc tinh u mỡ, Tiêu Hoằng tiếp tục tìm kiếm vị trí ngày hôm qua, sau đó ném xuống Hàn băng vạn năm.

Lại hình thành điểm đặt chân một lớn một nhỏ, Tiêu Hoằng tiến vào núi lửa, sau đó nhảy lên chỗ đông đặc, khoanh chân ngồi xuống.

Mười mấy giây sau, Ngự lực màu tím nhạt trong người Tiêu Hoằng lại như vòng xoáy quấn xung quanh đồng thời trong những đốm màu đỏ đã bắt đầu hình thành rậm rạp giữa Ngự lực, sau đó bắt đầu hòa tan rèn luyện Ngự lực của Tiêu Hoằng.

Theo mỗi một đốm đỏ tan rã, màu sắc Ngự lực quấn quanh Tiêu Hoằng sẽ đậm hơn một chút.

Tiêu Hoằng ngồi xếp bằng trên điểm đông cảm thụ không khác với hôm qua, nóng rực, dày vò, mồ hôi như mưa.

Khác biệt duy nhất là Tiêu Hoằng có thể cảm nhận được Ngự lực đang tăng lên nhanh hơn hôm qua một chút, nguyên nhân chủ yếu tạo thành hiện tượng này là hôm qua Ngự lực phải trải qua quá trình chất biến, hôm nay không cần, hoàn toàn là cường hóa, khiến cho Ngự lực càng tinh thuần hơn.

Như thế, mặc kệ là sau này chế văn hay ngự văn, đều sẽ có lợi rất lớn, cường độ Ngự lực sẽ nâng cao một bước.

Chính vì nhiều chỗ tốt như thế, cộng thêm điều kiện cho phép, Tiêu Hoằng mới lựa chọn tiếp tục mạo hiểm.

Thời gian trôi qua từng chút một, Ngự lực xung quanh Tiêu Hoằng đã từ màu tím nhạt chuyển thành màu tím, cuối cùng đậm dần, trở thành màu tím đậm.

Một giờ sau, Ngự lực màu tím đậm quanh người Tiêu Hoằng đã trở nên tinh thuần, trong sáng như bảo thạch tím, hơn nữa rất có cảm xúc.

Đồng thời trải qua một giờ rèn luyện này, Ngự lực của Tiêu Hoằng đã lên đến 5002 cổ, triệt để trở thành Ngự sư cấp một.

Mở mắt, thừa dịp Hắc tinh u mỡ sắp sửa mất hiệu lực, Tiêu Hoằng điều động Ngự lực thu hồi trở về, sau đó đứng dậy chộp lấy rương cách nhiệt cùng tán cơ bay lên, rời khỏi miệng núi lửa nguy hiểm này.

Mọi người ở sân nhìn chân trời u ám, bóng người Tiêu Hoằng lại xuất hiện, sắc mặt cực kỳ phức tạp, trong lòng thật là hâm mộ ghen tị hận mà.

Bọn họ ở trong này khổ chờ mấy ngày, nhìn mà không theo kịp, lại thấy Tiêu Hoằng một chuyến đi một chuyến về, không khác như ở nhà.

Nhất là Tiêu Hoằng chạm đất, ném tán cơ sang một bên, trong hơi thở Tiêu Hoằng có Ngự lực tinh thuần như bảo thạch, loại cảm giác này càng vọt lên độ cao chưa từng có.

Không biết sao, trong ánh mắt lại toát ra cảm giác cay cay.

Tên mập trắng thức thời, lúc này mặc kệ mọi thứ, hắn là người như thế, chỉ cần có chỗ tốt sẽ chịu cúi đầu.

Thấy Tiêu Hoằng đứng vững, liền chạy tới gần Tiêu Hoằng, bộ dáng nịnh nọt, nếu cắm một cái đuôi ở mông, không chừng sẽ còn phe phẩy được.

- Ca, ca, ngài
xem, chuyện trước đó...

Tên mập trắng chà chà tay, đứng cạnh Tiêu Hoằng nói nhỏ.

- Chuyện gỉ?

Tiêu Hoằng không đổi sắc, kéo tán cơ đi về phía kho.

- Ngài là quý nhân hay quên chuyện, ngài không phải nói bảo ta chờ hôm nay, sẽ nói cho ta biết phương pháp rèn luyện Ngự lực ở giữa núi lửa sôi trào hay sao?

Tên mập trắng vẫn chứ cung kính, rụt rè nói.

- Ta chỉ bảo ngươi chờ, nhưng ta chưa nói sẽ nói cho ngươi biết.

Tiêu Hoằng căn bản không nhìn tên mập, bình thản nói.

- Ngươi...

Tên mập nghe thế, liền hóa đá, trong lòng nổi giận, nhưng lại không dám phát ra. Bây giờ Tiêu Hoằng đã là Ngự sư cấp một, hắn đánh không lại, nói bối cảnh, người ta rèn luyện Ngự lực hai lần liên tục, làm sao là người thường được?

- Chẳng qua...

Bông nhiên, Tiêu Hoằng chợt chuyển giọng, nói nhỏ:

- Nói cho ngươi cũng không phải không được, chỉ cần giúp ta làm một chuyện,

sợ là ngươi không có gan này.

- Muốn ta làm gì, ngài cứ nói thẳng?

Tên mập cam đoan nói.

- Nhìn thấy ba tên đứng ngoài cửa không, giúp ta bắt giữ họ, sao hả?

Tiêu Hoằng không đổi sắc nhỏ giọng nói.

-A?

Tên mập không khỏi làm ra sắc mặt khoa trương, hắn tuyệt đối không ngờ Tiêu Hoằng lại đưa ra điều kiện này:

- Đối phương là ba cái Ngự giả cấp năm, bảo ta xử lý họ... hơn nữa vỉ sao?

- Yên tâm, còn có ta ở đây, hơn nữa không cần hỏi vì cái gì, ngươi chỉ cần trả lời là làm hay không. Nếu ngươi đồng ý, ta cam đoan mấy phút nữa là ngươi có thể đi rèn luyện Ngự lực.

Tiêu Hoằng tiếp tục hạ giọng nói, bước chân cũng từ từ chậm lại.

- Ngài cam đoan không có vấn đề?

Tên mập động tâm.

- Tin hay không tùy ngươi.

Tiêu Hoằng không nóng không lạnh nói.

- Được...

Tên mập khó khăn suy nghĩ một hồi, cuối cùng hung ác cắn răng gật đầu nói:

- Được rồi, ngài nói làm sao.

Tiêu Hoằng không trả lời ngày, buông tán cơ, thì thầm bên tai tên mập.

Những người khác thấy hai người lén lút, liền khó hiểu.

- Này, hai người kia đang thì thầm cái gì vậy?

- Không rõ lắm, có lẽ tên đầu bạc kia đang ra điều kiện.

Mấy người đứng trong sân xỉ xào.

Ba tên binh lính Duy Lâm vẫn dựa vào một góc kho hàng cũng nhìn sang, trong lòng đã có tính toán. Nếu tên đầu bạc kia chào giá không cao, bọn họ cũng tham dự một phần, nếu quá cao, thì chọn thủ đoạn khác, như là đánh lén, trước tiên bắt lấy rồi tính sau.

- Cái gỉ? Tên khốn kia, rõ ràng là ăn cướp mà, xem ra ngươi còn không biết thiếu chủ ta lợi hại.

Lúc này, tên mập bỗng gào thét lên, sắc mặt phẫn nộ, sau đó rút ra hai cây súng lục Ma Văn, xem ra muốn quyết tử chiến với Tiêu Hoằng.

- Chỉ dựa vào ngươi? Ngươi cho ràng là đối thủ của ta hay sao?

Tiêu Hoằng cũng không yếu thế, trực tiếp chộp cổ tên mập ném ra ngoài, vừa lúc rơi xuống cách ba tên binh lính Duy Lâm gần 3m, sau đó Tiêu Hoằng liền bổ nhào về phía tên mập, thần sắc hung dữ.

- Chuyện... chuyện gì thế? Vừa rồi còn yên lành.

Mọi người bị một màn này làm hồ đồ.

Ba tên binh lính Duy Lâm cũng sửng sốt.

Nhưng trong nháy mắt họ sửng sốt, Tiêu Hoằng đã tới trước mặt tên mập, nhưng mà mục tiêu tấn công không phải hắn, mà là thân hình chuyển qua, trực tiếp bổ nhào về phía binh lính Duy Lâm.

- Hắc hắc.

Nhìn lại tên mập dưới đất, ánh mắt gian xảo, hơn nữa hai cây súng lục Ma Văn trong tay nhắm vào hai chân một tên binh lính Duy Lâm.

Bằng bằng!

Hai tiếng súng vang lên, một tên binh lính Duy Lâm bị đánh ngã, đồng thời Tiêu Hoằng ra tay như chớp, chộp lấy yết hầu hai tên, trong tay nháy mắt phóng ra hơi lạnh khiến Ngự lực của hai người đông cứng, tiếp đó hai tay lật một cái, đánh mạnh vào cổ hai tên này.

Toàn bộ quá trình chỉ không tới 1 giây, khoảng cách quá gần làm người ta không phản ứng kịp.

Ngay sau đó, mọi người chỉ thấy ba tên lính Duy Lâm té xuống đất.

- Chuyện... chuyện gì thế?

Người trong sân thấy thế , thần sắc khó hiểu, bọn họ không rõ vì sao tên đầu bạc kia lại tập kích ba người này.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện