Vung quyền đánh ngã tên binh lính Duy Lâm bị bắn trúng chân, Tiêu Hoằng không đổi sắc, không chút động tác thừa, trực tiếp gỡ bao Ma Văn của ba người.
Mở ra xem, bên trong có 3 bình Hắc tinh u mỡ cùng với Ma Văn rèn luyện, ném ba bộ này vào ba lô, Tiêu Hoằng liếc 4 người còn lại trong sân, tiếp theo không do dự phân phát Chiến văn quý giá của bọn họ cho môi người một cái.
- Cái này... Vị đại nhân này, ngài... chuyện này là...
Ông chủ tiệm cho thuê tới gần Tiêu Hoằng, thấy cảnh này liền ngây ngắc, sắc mặt khó coi.
Tiêu Hoằng không để ý ông chủ, lục lọi trong bao Ma Văn của ba tên binh lính Duy Lâm, lấy ra mấy cái trữ kim văn, nhét vào trong tay ông chủ, nói:
- Ba người này đều là binh lính Duy Lâm công quốc, ấn núp vào Phục Thản Đế Quốc có mưu đồ. Còn bây giờ các người có hai lựa chọn: thứ nhất là cầm chỗ tốt của ta, làm bộ như không thấy gỉ; thứ hai, bỏ qua chỗ tốt, nếu lúc có điều tra viên Duy Lâm tìm được các ngươi, các ngươi hoàn toàn có thể bán đứng ta, nói ra chuyện hôm nay. Chẳng qua, ta không đảm bảo hậu quả, có lẽ sẽ bị người Duy Lâm công quốc giết.
Nghe Tiêu Hoằng nói thế, mấy người trong sân nhìn nha, tiếp theo không chút do dự bỏ Chiến văn hoặc là trữ kim văn vào trong bao Ma Văn, giả vờ như không thấy gì.
Đây là lựa chọn của người bỉnh thường, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, ai lại dư hơi đi chọc Duy Lâm công quốc, tốn sức không lấy lòng, còn không bàng dứt khoát cầm chỗ tốt, không nghe không hỏi.
Thấy mấy người này cầm chỗ tốt, Tiêu Hoằng không đổi sắc, tự mình mở kho hàng, kéo ba người vào trong.
Tên mập lúc này cũng đi vào kho hàng, vẫn giữ vẻ mặt nịnh bợ.
- Ca, ngài xem, ta đã giúp ngài, còn ngài...
Tên mập thử hỏi.
Tiêu Hoằng liếc hắn, ngừng một lát, mới nói:
- Cột chắc ba người, chờ ta một lát.
Dặn xong, Tiêu Hoằng đi vào trong kho hàng, sau đó làm ra hai khối Hàn băng vạn năm lớn, sau đó thúc đẩy hai khối này dung họp với nhau, hình thành khối băng hình vuông, cao đến đầu gối Tiêu Hoằng.
Tùy tiện lấy thùng sơn quét màu đỏ lung tung lên đó, Tiêu Hoằng bỏ Hàn băng vạn năm vào trong cái lưới, kéo ra ngoài.
Lúc này tên mập đang làm theo yêu cầu của Tiêu Hoằng, trói chặt ba tên binh lính Duy Lâm, thấy Tiêu Hoằng đi ra mới ngừng trói.
- Cầm lấy, ném nó vào núi lửa, sau đó ngươi tự biết làm gỉ. Tiêu Hoằng đưa Hàn băng vạn năm cho mập mạp.
Tên mập nhận lấy cái lưới của Tiêu Hoằng, sắc mặt kinh ngạc:
- Đây la cái gỉ? Có dùng được không?
- Ngươi đi thử còn không được sao, nếu không có hiệu quả, ngươi cứ tới tìm ta, tạm thời ta sẽ không đi.
Tiêu Hoằng không đổi sắc nói.
Tên mập cũng nửa tin nửa ngờ, chẳng qua Tiêu Hoằng cũng nói có đạo lí, tiếp theo lấy thứ này ra ngoài.
Lúc này trong kho chỉ còn lại Tiêu Hoằng, cùng ba tên binh lính Duy Lâm ngất đi , Tiêu Hoằng cũng học khôn, trực tiếp cạy miệng ba tên này, thông qua Lân Kim đánh xuyên qua, như vậy Mạ Văn giấu trong răng của họ sẽ không có hiệu quả.
Khoảng 10 phút sau, đợi ba tên này lần lượt tỉnh lại, nhìn thấy một nam tử trắng như tuyết, mặc áo giáp đen thui, đang ngồi trên thùng gỗ nhìn bọn họ.
- Tỉnh rồi?
Tiêu Hoằng lắc cây gỗ trong tay, hỏi.
- Vị này, ngươi là ai? Giữa chúng ta dường như không có thù hận gì mà.
Nam mặt sẹo hỏi.
- Ta là ai? Ngươi nhìn kỹ xem.
Tiêu Hoằng nói xong, lột mũ trùm đầu ra.
Lúc này ba tên binh lính Duy Lâm mới nhìn rõ ràng khuôn mặt Tiêu Hoằng, mái tóc bạc, sắc mặt tái nhợt, trên cằm có chút râu, trong mắt miệng có khí tím nhàn nhạt còn chưa hoàn toàn rút đi.
Xoạt!
Qua hồi lâu, ba tên binh lính Duy Lâm mới lộ ra vẻ khiếp sợ.
- Ngươi là Tiêu Hoằng, ngươi không chết?
Nam mặt sẹo kinh hô, hắn nằm mơ cũng không ngờ lại gặp Tiêu Hoằng ở chỗ này, hơn nữa Tiêu Hoằng lại biển thành như thể, nếu không nhận rõ ràng thì khó mà nhận ra.
- Nhờ Bệ Đồ ban tặng, không giết hắn, không san bàng Duy Lâm công quốc các ngươi, ta chết được sao?
Tiêu Hoằng cười khẽ, cây gỗ trong tay tùy tiện đẩy ra, nhưng trực tiếp cắm vào trong vết thương trúng đạn của tên binh lính Duy Lâm, khuấy nhè nhẹ.
- A a a a a
Cơn đau thấu tim làm binh lính Duy Lâm này tru lên đau đớn.
- Nghe nói Bệ Đồ đã rút lui khỏi Thái Ngô thành, vỉ sao các ngươi không đi? Tiêu Hoằng hỏi, thần sắc bình thản không dao động, tựa như đang nói chuyện
phiếm.
Nam mặt sẹo coi như bình thản, trả lời:
- Vì muốn trở thành Ngự sư, hoàn thành xong, chúng ta tự nhiên sẽ đi.
- Hoàn thành xong, còn muốn thuận tiện đánh lén quân đoàn Bối La thì có? Tiêu Hoằng lắc nhẹ cây gỗ, gằn từng chữ, tiếp theo là tên binh lính Duy Lâm
tru lên, đánh sâu thật mạnh vào trong lòng ba tên binh lính Duy Lâm.
Còn nam mặt sẹo nghe thể, sắc mặt cũng biển đổi, lời của Tiêu Hoằng lại nằm ngoài dự kiến của hắn, không thể ngờ ngay cả chuyện đánh lén quân đoàn Bối La mà Tiêu Hoằng cũng biết.
- Bây giờ ta muốn biết vỉ sao các ngươi phải đánh lén quân đoàn Bối La, nhân số bao nhiêu, quan chỉ huy là ai, bây giờ đóng quân ở chỗ này? Bao giờ ra tay.
Tiêu Hoằng hỏi tiếp.
Nam mặt sẹo không đáp, trong lòng không ngừng kêu khổ, vốn tưởng trở thành Ngự sư là tiền đồ rộng lớn, còn bây giờ hay rồi,
lại đụng phải Tiêu Hoằng ở trong này.
- Xem ra các ngươi còn chưa học khôn, nói cho ngươi, hôm nay gặp phải ta, các ngươi có thể chọn 2 con đường: thứ nhất là nói ra hết, chết thoải mái; loại thứ hai là cứng miệng, sau đó bị ta tra tấn từ từ đến chết, bây giờ ta có thời gian chơi với các ngươi, có thể biển đổi nhiều loại tra tấn các ngươi.
Nói xong, Tiêu Hoằng đã rút Tập Tố chiến đao, cắm thẳng vào trên đùi một tên binh lính Duy Lâm, tiếp theo bắt đầu xoay tròn, tiếp đó là tiếng tru lên.
Người trong sân tự nhiên nghe được âm thanh này, sắc mặt hơi đổi, bọn họ có thể tưởng tượng được cảnh tượng bên trong, nhưng không ai dám để ý, cũng không có ai muốn lo.
- cố ý không nói, vậy là chọn con đường thứ hai?
Ánh mắt Tiêu Hoằng quét qua ba tên binh lính Duy Lâm này, ngữ khí không vội vàng, tiếp đó lấy ra bình nhỏ có chứa chất dịch trắng từ trong ba lô, dính một chút lên cây gậy.
Chỉ là một giọt, rất ít, nhưng càng ít thì dược hiệu càng chậm, càng chậm lại càng có tác dụng tra tấn.
Thấy Tiêu Hoằng hành động như thể, ba tên binh lính Duy Lâm khóe mắt co giật, tuy ràng bọn họ tạm thời không biết Tiêu Hoằng muốn làm gì, nhưng tuyệt đối không phải chuyện gì hay.
- Nhớ kỹ, toàn bộ cứ trách trưởng quan của ngươi, là hắn cố ý không nói.
Tiêu Hoằng nhìn vào binh lính Duy Lâm trúng đạn ở hai chân, tiếp theo cắm
cây gậy có dính chất độc trắng vào trong vết thương trên chân hắn.
Một lát sau, vết thương dính phải chất dịch trắng đã bắt đầu sưng lên, hơn nữa từ từ khuếch tán đùi, sau đó là toàn thân.
Bởi vì lượng thuốc rất ít, tiến trình thật là chậm chạp, đồng thời người binh lính Duy Lâm này có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác đau đớn dữ dội lan toàn khắp người, cùng với thân thể đang hư thối. Loại cảm giác này tuyệt đối khủng bố, tra tấn thân thể và tinh thần cùng một lúc.
Nhìn lại nam mặt sẹo cùng tên binh lính Duy Lâm còn lại, trong ánh mắt toàn ngập sợ hãi, ánh mắt không ngừng run run.
- Chớ có trách ta, muốn trách thì trách trưởng quan của ngươi, là hắn làm hại ngươi.
Tiêu Hoằng nhìn tên binh lính Duy Lâm đang chìm trong đau đớn, gàn từng tiếng, ngữ khí không hề có chút thương hại.
Khoảng 10 phút sau, nhìn lại tên binh lính Duy Lâm này, máu thịt đã tách rời khỏi xương cốt, nhìn giống như một bộ xương mặc áo giáp, xung quanh tràn ngập mùi tanh hôi thối của thi thể.
- Bây giờ tới ngươi.
Tiêu Hoằng nói xong, liền cầm cây gậy quay sang tên binh lính Duy Lâm còn lại.
- Chờ đã, ta nói, ta nói.
Phòng tuyển tâm lý của binh lính Duy Lâm này đã sụp đổ, vội vàng nói, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
- Diêu Cương, đây là cơ mật tuyệt đối, không được nói.
Nam mặt sẹo nhìn thẳng vào binh lính Duy Lâm này, hét lên.
- Mạc Á trưởng quan, ta không nói, chẳng lẽ ngươi muốn ta chết giống như hắn ta hay sao?
Binh lính Duy Lâm tên Diêu Cương này hỏi ngược lại.
- Không được quên, ngươi là quân nhân, là quân nhân thì phải...
Không đợi nam mặt sẹo kia nói hết, Tiêu Hoằng đấm một quyền có bọc Hàn băng vạn năm thẳng lên mặt hắn, mạnh tới mức đấm lún cả xương mũi, mơ hồ thấy mặt của nam mặt sẹo này lõm xuống một khối.
- Ngươi câm miệng.
Tiêu Hoằng mắng, tiếp theo quay sang Diêu Cương:
- Nói tiếp.
- Không lâu trước, Bệ Đồ đại nhân ngăn chặn được một phần tình báo, một tuần sau quân đoàn Bối La tiếp viện chiến tuyến Tây Cương, đến lúc đó tất nhiên căn cứ quân sự Bối La thiếu thốn binh lực, nhiệm vụ của chúng ta lần này là thừa dịp căn cứ quân sự Bối La trống rỗng, gây thiệt hại nặng. Chấp hành nhiệm vụ này là 200 người. quan chỉ huy là Bác Dương, hộ vệ thiếp thân của Bệ Đồ. Hiện giờ bọn họ đang ẩn nấp ở Vọng Tinh thành
Không lâu trước, Bệ Đồ đại nhân chặn được một phần tình báo, một tuần sau