Nhìn thấy ngân châm hợp kim này, trên mặt Tiêu Hoằng hiện lên vẻ vừa lòng, hiển nhiên Mạc Hi kia, thật sự xứng với hai chữ “nổi tiếng”.
Không chút tạm dừng nào, phái cảnh vệ binh đi ra ngoài, Tiêu Hoằng liền lấy ra Lân Kim, chuẩn bị tạo hình Ma Văn trên thân châm, khiến cho nó trở thành Ma Văn châm chân chính.
Bởi vì Tiêu Hoằng đã ở thư viện đọc vài ngàn quyển sách, đối với hiểu biết về Khí Văn, thì đã tăng lên không nhỏ, cộng thêm kỹ thuật đao rất cao của Tiêu Hoằng, việc chế tác Ma Văn châm đã không thành vấn đề nữa.
Khí Văn mà Tiêu Hoằng muốn tạo hình, cũng có ý tưởng khá độc đáo, mục đích chính là để cho mười hai thanh Ma Văn châm này thông qua Khí Văn sinh ra liên hệ lẫn nhau, tác dụng lên trên thân thể người bệnh, hình thành một châm trận, mà không phải là “tự mình chiến đấu”.
Tạo hình Khí Văn trên thanh châm lớn bằng que tăm, thì cũng là một chuyện vô cùng tỉ mỉ, nhưng đối với loại tạo hình tinh tế này, Tiêu Hoằng đã quen rồi.
Hai giờ sau, phía trên thân của mười hai thanh kim châm cứu kia, đã hình thành các đường Khí Văn thập phần tinh xảo, thanh châm màu vàng mang trên mình Ma Văn như hoa văn màu tím, khiến cho mười hai thanh kim châm này chân chính biến thành Ma Văn châm.
Tiêu Hoằng điều động Ngự lực, thí nghiệm mười hai thanh Ma Văn châm này một chút, kết quả hoạt động bình thường, Tiêu Hoằng liền đặt chúng vào trong hộp tơ vàng, sau đó mang theo túi hành trang đi ra văn phòng, tiến vào phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.
Lúc này đã là ban đêm, nhưng trong phòng điều trị đặc biệt, hai điều trị binh cùng với ba hộ sĩ vẫn chìm trong bận rộn, chờ đợi Tiêu Hoằng có thể tìm ra biện pháp, thân là người làm công tác điều trị, bọn họ tự nhiên hy vọng người bệnh có thể hoàn toàn bình phục, đây cũng là một đạo đức nghề nghiệp tối thiểu.
Nhìn thấy Tiêu Hoằng chậm rãi đi tới, mọi người bên trong phòng điều trị đặc biệt đều cùng lúc dừng mọi việc lại, hướng ánh mắt về phía Tiêu Hoằng.
Trong lòng bọn họ phi thường rõ ràng, chứng bệnh mà Tiêu Hoằng phải đối mặt rốt cuộc là khó giải quyết và khó khăn tới cỡ nào, vết thương về thần kinh có thể nói là chứng bệnh khó trị đứng thứ hai trong y học.
Người bệnh bị gãy tay đang nằm trên giường bệnh, nhìn thấy Tiêu Hoằng xuất hiện, nét mặt tràn ngập vẻ bất an, mong chờ nhìn Tiêu Hoằng, không dám hé răng, sợ phải nghe thấy tin tức không hay.
Những người bệnh đã có chuyển biến tốt đẹp trong phòng điều trị đặc biệt, thì cũng như vậy, bệnh nhân bị gãy tay là chiến hữu của bọn họ, tất nhiên là bọn họ không hy vọng nhìn thấy hắn biến thành tàn tật, tiền đồ sụp đổ.
- Trưởng quan, như thế nào?
Vương Bác đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, hạ giọng hỏi.
- Thử xem một chút!
Thần sắc Tiêu Hoằng vẫn bình tĩnh như nước, trả lời nước đôi.
Sau đó hắn liền đi tới bên cạnh người bệnh bị gãy tay, bóc đi Hàn băng vạn năm màu tím đang bọc trên cánh tay hắn, hơi quan sát một chút, sau đó lấy ra hộp tơ vàng cùng với dược phẩm Kinh Nguyên, đều đặt trên bàn.
Toàn bộ phòng điều trị đặc biệt đã trở nên lặng ngắt như tờ, mọi người gần như đều ngừng thở, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng vẫn mang bộ dáng bình thản như nước, động tác không nhanh không chậm, nhẹ nhàng châm đèn cồn, lấy ra một thanh Ma Văn châm, hơ qua trên ngọn lửa đèn cồn vài cái, sau đó chấm vào dược phẩm Kinh Nguyên ở trạng thái dịch thể một chút, rồi trực tiếp đâm Ma Văn châm vào cánh tay bị thương của người bệnh.
Sau đó là thanh thứ hai, thứ ba...
Những y tá, thậm chí là người bệnh đang đứng xem, nhìn thấy hành động này của Tiêu Hoằng, khẽ nhìn nhau, trong mắt tràn ngập vẻ mê mang, đối với loại y thuật cực kỳ cổ xưa đã gần như thất truyền là châm cứu này, bọn họ gần như dốt đặc cán mai, lại cảm giác được có chút xa lạ, cũng không biết rốt cuộc Tiêu Hoằng muốn làm gì.
Ngắn ngủn vài phút trôi qua, cánh tay phải của người bệnh, thậm chí cả phía trên bả vai, mười hai thanh Ma Văn châm đã được cắm rất có thứ tự lên trên, hình thành một mảng Ma Văn châm trận.
Sau đó Tiêu Hoằng mở rộng hai bàn tay, bao phủ lên phía trên châm trận, lòng bàn tay hắn hiện lên một chút tử mang, Ma Văn châm cắm trên làn da thì các Khí Văn trên thân châm đều đã lấp lánh, ánh lên vẻ sáng ngời.
Sau một lát, khi ánh sáng đạt tới trình độ nhất định, Ma Văn châm đều trở nên chấn động, chấn động tần suất cao đã ma sát với không khí, phát ra từng tiếng gió rít.
Lúc này, Ngự lực của Tiêu Hoằng thông qua Ma Văn châm đã có thể rõ ràng cảm nhận thấy tình huống bị thương trong cơ thể người bệnh, sau đó bắt đầu thông qua Ngự lực để tìm kiếm các tế bào thần kinh.
Đợi khi Ngự lực vô cùng tinh chuẩn của Tiêu Hoằng tìm được tất cả dây thần kinh bị đứt gãy, hai mắt vốn bình thản của Tiêu Hoằng hiện lên một vẻ lăng lệ, bàn tay đang phủ trên Ma Văn châm đột nhiên dùng một chút lực, lòng bàn tay tản ra tử mang, tử mang giống như nổ tung ra, trở nên chói mắt.
Mười hai thanh Ma Văn châm cùng lúc nhận được cỗ Ngự lực mạnh mẽ này, giữa các Ma Văn châm cũng hình thành các điện mang màu tím, dùng hình thức này để liên kết mỗi một thanh Ma Văn châm với nhau.
Mà đúng lúc này, mọi người trong phòng điều trị đặc biệt đều trở nên khiếp sợ, cánh tay phải vốn như một vật chết của người bệnh bỗng nhiên giật giật như phản xạ có điều kiện, năm ngón tay hơi nắm nắm lại.
- Có... tác dụng ư?
Giờ khắc này gần như mọi người đã mở to hai mắt, nét mặt tràn ngập vẻ khó tin, không hề nghi ngờ, đây là lần đầu tiên bọn hắn chứng kiến được phương thức trị bệnh như thế, càng làm cho bọn họ kinh ngạc chính là, loại biện pháp nhìn như kỳ lạ này, lại có hiệu quả rất rõ rệt.
Ngay cả trên mặt bệnh nhân gãy tay đang nằm trên giường bệnh cũng hiện lên một chút kinh ngạc, sau đó là niềm hưng phấn khó tin, bởi vì vào lúc này, hắn dường như có thể cảm nhận rõ ràng rằng, cánh tay phải khi trước không hề có cảm giác, lúc này đã truyền đến một trận đau đớn, giống như bị kim đâm, dường như các dây thần kinh một lần nữa sống lại vậy.
Tuy nhiên, vào lúc này thì sắc mặt của Tiêu Hoằng cùng không có chút thoải mái nào, bởi vì hắn biết rõ, cảnh tượng nhìn thấy trước mắt, chỉ là kết quả mà hệ thống thần kinh truyền ra, chứ không phải là các dây thần kinh này được chữa trị một cách chân chính.
Điều Tiêu Hoằng đang làm lúc này, chính là thúc đẩy các dây thần kinh bị gãy, khiến chúng kết nối lại một cách hoàn mỹ, đây vẫn
là một nhiệm vụ rất tỉ mỉ, không cho phép có chút qua loa nào.
Ước chừng sau nửa tiếng, thông qua loại phương thức đặc biệt này, Tiêu Hoằng rốt cục đã chữa trị tất cả các dây thần kinh bị tổn thương, mà trên trán Tiêu Hoằng, cùng chảy ra một lớp mồ hôi mỏng.
Thu hồi Ngự lực, Ma Văn châm đã dần dần khôi phục lại sự yên lặng, nhẹ nhàng lau một chút mồ hôi trên đầu, Tiêu Hoằng lập tức rút Ma Văn châm, đặt nó vào trong hộp tơ vàng.
Lại lần nữa quan sát cánh tay một chút, Tiêu Hoằng liền lấy ra một thanh ngân châm, quơ quơ trước mắt người bệnh một cái, khi sắp chạm tới cánh tay, thì lại đổi ngân châm thành bàn chải nhỏ, nhẹ nhàng quét hai cái lên cánh tay phải của bệnh nhân, sau đó hỏi:
- Có cảm giác không?
- Vẫn không thấy đau, chỉ là có chút ngứa!
Người bệnh bất an đáp.
- Oa...!
Khi người bệnh nói ra lời này, phòng điều trị đặc biệt vốn không lớn lập tức như nổ tung lên, tiếng nghị luận vang lên liên tiếp, mọi người đều trợn mắt há mồm, cằm sắp rớt xuống tận chân.
- Thành... thành công ư?
- Trời ơi...!
- Tiêu trưởng quan rốt cục dùng đến phương thức điều trị gì vậy?
Thanh âm kiểu này lập tức không ngừng vang lên trong phòng điều trị đặc biệt.
Về phần người bệnh bị gãy tay, đúng lúc này có chút phát mộng, hắn không biết tại sao khi mình nói “ngứa” thì lại dẫn phát ra phản ứng như vậy, mãi cho tới khi nhìn thấy trong tay Tiêu Hoằng đang cầm một cái bàn chải lông xù, chứ không phải là ngân châm, thì mới bừng tỉnh đại ngộ, nhất thời có thể nói là cảm xúc trăm mối ngổn ngang, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Hoằng đã tràn ngập vẻ cảm kích, hốc mắt ướt át, loại cảm giác mất mà lấy được lấy về này, có lẽ chỉ có người trong cuộc thì mới có thể hiểu rõ nhất.
Trái lại Tiêu Hoằng, vẫn mang vẻ mặt bình thản như trước, tiện tay ném bàn chải sang một bên, trực tiếp vươn tay bóp miệng người bệnh ra, giống như đang ném một thứ rác rưởi mà ném vào trong miệng người bệnh hai miếng Văn đan, ra lệnh cho tên này nuốt xuống, sau đó tự mình đi thu thập túi hành trang.
- Không sai biệt lắm, tĩnh dưỡng hai ngày, thì có thể khỏi hẳn.
Nhẹ nhàng nói mấy câu, Tiêu Hoằng liền mang theo túi hành trang rời đi, chỉ để lại một loạt gương mặt khiếp sợ trong phòng điều trị đặc biệt.
Tiêu Hoằng trở lại văn phòng, nói trong lòng không có hưng phấn, thì chính là gạt người, chỉ là Tiêu Hoằng đã không có thói quen biểu đạt ra ý tưởng trong nội tâm, quay trở lại bàn làm việc, Tiêu Hoằng liền bắt đầu suy nghĩ dự định sau này, nhiệm vụ trọng yếu nhất chính là nên làm thế nào để tăng lên Ngự lực.
Hướng ánh mắt tới hộp tơ vàng, thần sắc Tiêu Hoằng biến đổi, Ma Văn châm có thể dùng cho chữa bệnh, vậy thì có phải cũng có thể dùng để tăng lên Ngự lực hay không?
Trong đầu Tiêu Hoằng đột nhiên hiện lên một ý nghĩ như vậy, sau đó ý nghĩ này lập tức giống như một hạt giống, bắt đầu điên cuồng khuếch tán, lan tràn bên trong đầu Tiêu Hoằng.
Sau một lát, Tiêu Hoằng liền lấy ra cây bút, bắt đầu viết gì đó lên trên tờ giấy, ra sức đánh giá tính khả thi của việc này.
- Nếu kết hợp với cả Huyết Thí Huấn Luyện Pháp, đặc biệt là Ma Văn châm đâm vào vị trí gần mạch máu, hình thành các đoàn năng lượng, sau đó...!
Khóe miệng Tiêu Hoằng không ngừng lẩm bẩm, trên tay thì đang điên cuồng suy tính, cũng thỉnh thoảng cầm lấy bộ sách mang từ bên trong thư viện ra, tiến hành điên cuồng nghiên cứu.
Mãi cho đến khuya, mười mấy tờ giấy đã được viết kín, tràn ngập các văn tự và đồ hình, thậm chí còn có cả các đồ án nguyên lý thô ráp.
Tóm lại, cuối cùng Tiêu Hoằng đã có được một phương án khả thi.
Sửa sang lại đồ họa thiết kế một chút, đặt vào trong túi hành trang, lúc này trong cơ thể Tiêu Hoằng còn có rất nhiều Ngự lực chưa dùng hết, nếu cứ như vậy mà ngủ, thì không khỏi có chút lãng phí.
Cẩn thận nghĩ nghĩ, Tiêu Hoằng cuối cùng quay về trong phòng chế văn loại nhỏ, chuẩn bị thừa dịp trong cơ thể còn có Ngự lực, chế tác một cái Dược Văn cấp Ngự Sư.
Dù sao hiện tại các Dược Văn chính của Tiêu Hoằng thì chỉ là một cái Xích Cực cấp Ngự Đồ, nếu mang ra dùng, thì không khỏi có chút keo kiệt, hơn nữa theo thực lực Tiêu Hoằng tăng lên tới Ngự Sư, Dược Văn cấp Ngự Đồ cũng rõ ràng không thể thỏa mãn Tiêu Hoằng được nữa.
Mà ở trong thư viện, Tiêu Hoằng thông qua một vài bộ sách quý báu, tri thức của hắn cũng đã lại lần nữa được mở rộng, bên trong đầu cũng có nhận thức càng sâu đối với Dược Văn, mà trong đầu Tiêu Hoằng, thì cũng sinh ra ý tưởng chế tác Dược Văn kiểu mới.
Từ trong tủ phòng chế văn, hắn lấy ra một khối Anh tỉnh thạch, cắt trở thành Tái thạch mặt lõm, Tiêu Hoằng liền lấy ra Lân Kim, bắt đầu tạo hình trên bề mặt, kỹ thuật đao vẫn vô cùng tinh tế như trước.
Sau khi tạo hình xong các Dược Văn văn lộ, Tiêu Hoằng liền tự mình phối chế Dược Văn dịch, công hiệu chủ yếu vẫn là trị ngoại thương, tuy nhiên phương pháp thì hơi có chút bất đồng, Dược Văn mà Tiêu Hoằng dự định chế tác, tên là Dược Văn Hoàn Đồng.