Ba giờ trôi qua, Dược Văn Hoàn Đồng đã được Tiêu Hoằng chế tác xong.
So với Chiến Văn cấp Ngự Sư, cấu tạo văn lộ của Hoàn Đồng cũng không đến mức phức tạp như vậy, nhưng mà Tiêu Hoằng lại chọn dùng một loại kết cấu độc đáo, quầng sáng có thể trị bệnh thì dừng lại một thời gian tương đối dài trên cơ thể của con người.
Đây bao gồm cả tác dụng phòng và trị bệnh, không bị lãng phí, cái gọi là trị bệnh lãng phí, nói trắng ra là chính là năng lượng không dùng để trị bệnh, ví dụ như cần trị một vết thương, thì 100 trị bệnh điểm đã đủ rồi, nếu sử dụng Dược Văn có 150 trị bệnh điểm, thì 50 điểm trong đó chẳng phải là không công lãng phí hay sao?
Điều này cũng cực kỳ giống với công kích lãng phí, ví dụ như để đánh chết một địch nhân, cần dùng năng lượng đạn 3000 điểm giá trị uy lực là đủ rồi, nếu như lại sử dụng Chiến Văn 5000 điểm giá trị uy lực, thì 2000 điểm trong đó sẽ là lãng phí.
Đương nhiên chút lãng phí này, trong đơn đả độc đấu thì không sao, nhưng nếu có mấy ngàn, mấy vạn người quần chiến, thì đó là một loại lãng phí không thể bỏ qua, đương nhiên đây là điều không thể tránh khỏi, chỉ có thể ra sức giảm bớt, giảm bớt càng nhiều, tài nguyên tiết kiệm được sẽ càng nhiều.
Đây cũng là điều mà Tiêu Hoằng đọc được từ bộ sách quân sự trong thư viện, cảm thấy vẫn rất hữu dụng.
Mà Hoàn Đồng do Tiêu Hoằng chế tạo ra sẽ đầy đủ ngăn chặn được điểm này.
Rót Ngự lực vào trong Dược Văn Hoàn Đồng, Tiêu Hoằng có thể rõ ràng cảm nhận được, bên trong ước chừng có 5000 cỗ năng lượng.
Hơi liếc mắt tấm bia kiểm tra Dược Văn bên cạnh một cái, Tiêu Hoằng khu động Dược Văn, năm ngón tay hơi mở ra, nhẹ nhàng đẩy về phía bia kiểm tra Dược Văn.
Năm luồng năng lượng thể trong suốt như lụa mỏng màu xanh biếc nhanh chóng quấn quanh bia kiểm tra Dược Văn, đồng thời không ngừng quanh quẩn trên Ma Văn bia.
Các số liệu do bia kiểm tra Dược Văn đưa ra, cũng không phải là lập tức đề cao, mà là không ngừng chậm rãi tăng lên.
Kể từ đó, trong chiến đấu, chỉ cần mang loại “lụa mỏng” màu xanh biếc này lên trên người, thì các binh sĩ lao tới tiền tuyến cho dù có bị thương, thì cũng có thể tiến hành trị bệnh bất cứ lúc nào, không cần phải có Dược sư đến chăm sóc nữa.
Cũng như vậy, các luồng sáng trị bệnh cũng có thể được bỏ lên trên thân thể các binh sĩ một cách không hạn chế.
Chỗ tốt của việc này, một là không cần phải có Dược sư tới chăm sóc, hai là tránh cho việc lãng phí khi trị liệu, thử nghĩ một chút, khi các binh sĩ trên tiền tuyến bị một vết thương nhỏ, đối với Dược sư mà nói, trị hay không trị? Nếu trị thì sẽ lãng phí Dược Văn, nếu không trị thì sẽ ảnh hưởng đến sức chiến đấu, càng trọng yếu hơn là sẽ mang đến cho Dược sư áp lực trị bệnh rất mạnh.
Dược Văn Hoàn Đồng thì sẽ không cần phải lo tới điều này, trị bệnh quang đoàn có thể tồn tại trong một đoạn thời gian khá lâu, không cần để ý tới nữa, trừ khi bị thương tổn rất nặng, nếu như vậy, thì lại cho thêm một cái Dược Văn nữa, không là được hay sao?
Đương nhiên, có lẽ là bởi vì khi trước đã làm thẩm mỹ một thời gian, nên Hoàn Đồng này cũng bị Tiêu Hoằng cho vào một chút tác dụng thẩm mỹ, coi như là thêm vào một loại hiệu quả đi.
Thấy trị bệnh quang đoàn của Hoàn Đồng vẫn quanh quẩn tại bia kiểm tra Dược Văn, giá trị trị bệnh không ngừng tăng lên, Tiêu Hoằng trực tiếp thông qua Ngự lực, xua tan trị bệnh quang đoàn này, rồi tự mình thu các vật phẩm quý báu vào trong túi hành trang, sau đó lên lầu ngủ.
Cảm giác vừa ngủ được một lát mà đã đến bình minh, hơi mở hai mắt, thoáng hoạt động thân thể một chút, Tiêu Hoằng đứng dậy, lưng đeo túi hành trang, xuống lầu đi tới văn phòng, sau đó lại lần nữa gọi cảnh vệ binh tới, ném cho tên này 500 kim tệ cùng với một danh sách, ra lệnh cho hắn chạy đi tìm tên Mạc Hi kia, chế tác thêm mười hai thanh ngân châm hợp kim, sau đó dựa theo danh sách mà thu mua tài liệu.
Cảnh vệ binh này đã đi theo Tiêu Hoằng rất nhiều ngày, cộng thêm ngày hôm qua Tiêu Hoằng có màn trình diễn diệu thủ hồi xuân, thì đã sớm phục sát đất đối với Tiêu Hoằng, do đó đối với yêu cầu của Tiêu Hoằng, thì tất nhiên là nói gì nghe nấy.
Thấy cảnh vệ binh nhanh như chớp chạy đi, trên mặt Tiêu Hoằng cũng hiện lên một chút bất đắc dĩ, hiện tại trên người hắn chỉ còn lại có 100 kim tệ, đối với những người có cấp bậc Ngự Sư mà nói, số tiền này trên cơ bản đã có thể coi là cháy túi, hơn nữa sau này còn rất nhiều chỗ cần dùng tiền, cũng nhiều hơn
nữa là khi bắt đầu tu luyện Ngự lực một lần nữa, thì chính là đốt tiền một cách trắng trợn.
Xem ra đã đến lúc bán ra một bộ tài liệu cấp Ngự Sư rồi! Tiêu Hoằng thì thào tự nói, sau đó chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Đi tới cửa ban công, thời tiết có thể nói là vô cùng đẹp, ánh nắng đẹp tươi, thời tiết dễ chịu, cũng nhờ điều này, mà Tiêu Hoằng vốn cả ngày đều căng thẳng, cũng có được một chút thư giãn.
Hiện giờ đại bộ phận người bệnh đã hồi phục mà rời đi, giờ phút này chỉ còn vài tên thương binh đang chạy chậm trên sân, hoặc là ngồi xuống để khôi phục huấn luyện.
Nhìn thấy Tiêu Hoằng vẫn có vẻ trầm mặc như trước, xuất hiện ở trước cửa, vài tên thương binh lập tức chạy đến, vẻ mặt cung kính, hô lên:
- Trưởng quan, chào buổi sáng!
Có thể nói, những người bệnh tại đây, đều coi Tiêu Hoằng là ân nhân cứu mạng của bọn hắn, là phụ mẫu tái sinh, nói vậy thì vẫn còn chưa đủ, bởi vậy họ đối với Tiêu Hoằng, có thể nói là cảm tạ từ tận trong tâm khảm, đồng thời cũng cực kỳ cung kính, trên cơ bản thì đối đãi với La Kiệt cũng chỉ thế này mà thôi.
- Ừ!
Tiêu Hoằng hơi nhìn vài tên binh sĩ đang cung kính trước mặt một cái, chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng, coi như là đáp lại, sau đó lại vẫn theo thói quen khoác lên người bộ áo choàng, đi về phía phòng điều trị đặc biệt.
Đối với sự lãnh đạm của Tiêu Hoằng, các thương binh này cũng không chút để bụng, bọn họ chỉ nhìn nhau một cái, lộ ra vẻ tươi cười, bởi vì bọn họ ít nhiều đã có một chút hiểu biết đối với tính tình của Tiêu Hoằng, đó là không thích vui đùa cùng người khác, cũng không thích người khác nói những câu vô nghĩa với hắn, hắn chỉ thích tự nhốt mình trong phòng.
Mà sự lãnh đạm của Tiêu Hoằng, dường như cũng đã thể hiện ra một điều, đó chính là bọn họ đã không còn có gì phải lo nữa.
Chậm rãi bước vào phòng điều trị đặc biệt, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy các y tá, thậm chí có cả tiểu hộ sĩ, trong phòng điều trị đặc biệt đều đã đồng loạt đi tới trước mặt Tiêu Hoằng để chào, bộ dáng cực kỳ cung kính.
- Trưởng quan, chào buổi sáng!
- Trưởng quan, ngài khỏe a!
- Trưởng quan, tối qua có ngủ ngon không?
…
Tiếng chào vang lên không dứt bên tai, điều này cũng khó trách, ngày hôm qua Tiêu Hoằng đã thể hiện tài năng, làm cho bọn họ sùng bái từ tận trong tim, hai tên điều trị binh còn thiếu chút nữa đã quỳ xuống đất để dập đầu bái sư, thậm chí còn có hai nàng tiểu hộ sĩ ngây thơ, nhìn thấy Tiêu Hoằng, trên mặt lập tức đỏ lên.
Tuy rằng diện mạo Tiêu Hoằng chưa nói tới bảnh bao, nhưng ngoài các cô nàng mê trai, thì đại bộ phận các tiểu cô nương đều thích các cường giả có tài hoa hơn người này, mặc dù cường giả này nhìn qua thì lạnh lùng tới mức muốn đóng băng người khác.
Đối với điều này, phản ứng của Tiêu Hoằng vẫn lạnh nhạt như trước, chỉ hơi phất phất tay, ý bảo bọn họ đều tự đi làm việc, sau đó chậm rãi đi tới trước mặt người bệnh gãy tay.
Nhìn thấy Tiêu Hoằng xuất hiện trước mặt mình , người bệnh gãy tay này vội vàng đứng dậy, sau đó cực kỳ cung kính khom người chín mươi độ trước mặt Tiêu Hoằng, cực kỳ cung kính nói:
- Trưởng quan!
- Cánh tay như thế nào rồi?
Tiêu Hoằng cùng không có chút kiểu cách nào, chỉ nhẹ nhàng hỏi.
Đối với câu nói mang vẻ quan tâm này của Tiêu Hoằng, lập tức bệnh nhân này có một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói:
- Trưởng quan, đã tốt hơn nhiều rồi, ngài xem đi.
Nói xong, người bệnh gãy tay này nâng lên cánh tay phải, rồi làm động tác nắm tay hai lần.
- Cũng không tệ, nhớ kỹ, thương tổn về dây thần kinh rất không giống các vết thương khác, cần rèn luyện nhiều hơn nữa, thì mới có thể đạt trăm phần trăm khôi phục.
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng dặn một câu.