Ma Ngân

Đình Công!


trước sau

“Bịch, bịch bịch...’

Ngay thời điểm Trương Cẩm Dương không ngừng qua lại trong hành lang tuần tra, Chung hộ sĩ mang theo đồng bạn một đường chạy như điên tới, đi vào bên cạnh Trương Cẩm Dương đã thở hồng hộc.

- Trương Cẩm Dương Trưởng quan! Đây là phương án trị bệnh của Tiêu trưởng quan, bọn họ nói cần phải qua phê chuẩn của ngài!

Chung hộ sĩ đi tới trước mặt Trương Cẩm Dương lên tiếng nói. Hiện tại nàng rất rõ ràng, cứu người như cứu hoả, nhất là có vài thương binh đang trong tình huống khẩn cấp. Hơn nữa bởi vì trước đó Trương Cẩm Dương trên hội nghị nói thao thao bất tuyệt, đã kéo dài tiêu phí không ít thời gian trị liệu.

Trái lại Trương Cẩm Dương một bộ dáng không nhanh không chậm, chậm rãi tiếp nhận bản phương án trị bệnh của Tiêu Hoằng, làm ra dáng vẻ đọc chăm chú, sau đó lên tiếng nói:

- Phương án điều trị này phí tổn quá cao! Không được không được, dược phẩm sử dụng cần sửa lại!

- Phí tổn cao? Sửa lại?

Chung hộ sĩ lộ vẻ khó tin. Nàng không nghĩ tới, Trương Cẩm Dương lại có thể đưa ra lý do như thế.

- Trương Cẩm Dương Trưởng quan! Trước đây Thượng tá La Kiệt không phải đã nói rõ rồi sao! Không tiếc hết thảy giá trị phải trả để cứu trị thương binh sao? Phí tổn cao thì đâu cần nói đến?

Chung hộ sĩ nói tiếp.

- Tuy rằng Thượng tá La Kiệt từng nói như vậy, nhưng thi hành cụ thể phải thông qua ta! Toàn bộ điều trị thậm chí thân thể khỏe mạnh của binh sĩ Bối La quân đoàn, toàn bộ đều do ta phụ trách. Tóm lại ta nói không hợp lý, cần sửa lại!

Thấy Chung hộ sĩ có ý chống đối, sắc mặt Trương Cẩm Dương lập tức sa sầm xuống, nghiêm khắc nói. Tiếp theo ném phương án trị bệnh trả lại Chung hộ sĩ, tiếp tục bắt đầu không chút để ý tuần tra phòng bệnh.

Đối mặt với bộ dáng cao cao tại thượng cùng với cố ý làm khó dễ của Trương Cẩm Dương, Chung hộ sĩ đều sắp bùng nổ, nhưng lại vô kế khả thi, ai bảo người ta là Trưởng tổng y tế chứ?

Rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể giậm chân một cái, sau đó tiếp tục chạy về khu 4, để xem Tiêu Hoằng có biện pháp gì.

Tiêu Hoằng đang ở trong khu 4, tuy rằng sắc mặt bình thản, nhưng trong lòng đã có chút lo lắng, trong đó vài tên thương binh miệng vết thương đã xuất hiện lây lan, nhu cầu cấp bách cần dược phẩm, mà trên người Tiêu Hoằng quả thật có dược phẩm, trị liệu cho một hai người còn được, nhưng đối mặt với hơn 100 người, làm sao cho đủ?

- Ba hộ sĩ kia còn chưa về à?

Tiêu Hoằng vẫn luôn giữ vẻ mặt trầm mặc, rốt cục bắt đầu thúc giục.

Một bên Trần Giang cũng có chút buồn bực, Chung hộ sĩ làm việc là hiệu suất cao nhất, từ trước tới nay chưa từng chậm trễ, hôm nay là chuyện gì xảy ra.

Tuy nhiên, đúng lúc này, Chung hộ sĩ đầu đầy mồ hôi chạy bịch bịch vào.

Thấy hai tay Chung hộ sĩ trống trơn, Tiêu Hoằng hơi nhăn mày lại:

- Dược phẩm đâu?

- Tiêu trưởng quan! Kia... Trương Cẩm Dương kia... hắn không cho chúng ta lãnh dược phẩm, ta đi tìm hắn lý luận, hắn nói phương án trị liệu của ngài phí tổn quá cao, không thể phê chuẩn!

Chung hộ sĩ nói ngắn gọn.

Nghe nói như thế, Tiêu Hoằng lập tức biến sắc, trong lòng cũng sinh ra một cơn phẫn nộ. Tiêu Hoằng biết rằng, Trương Cẩm Dương bày ra thái độ này chính là lấy việc quan báo tư thù, cố ý làm khó dễ để trả thù lúc ở chỗ báo danh tân binh. Báo thù Tiêu Hoằng không ngại, nhưng dùng tính mạng của 100 thương binh làm lợi thế để trả thù, vậy thì có phần quá đáng?

Bên cạnh Trần Giang cùng với những nhân viên khác lại nổi trận lôi đình:

- Hỗn đản nói cái rắm gì vậy? Thượng tá La Kiệt có lệnh, không tiếc hết thảy giá trị phải trả để cứu trị thương binh, chẳng lẽ Trương Cẩm Dương hắn không biết sao?

- Lời này ta cũng có nói ra, Trương Cẩm Dương nói nơi này là do hắn định đoạt. Hắn nói không được là không được!

Chung hộ sĩ đáp lại.

- Dẫn ta đi gặp Trương Cẩm Dương!

Tiêu Hoằng sắc mặt lạnh xuống, chỉ chỉ ra ngoài cửa nói với Chung hộ sĩ.

Chung hộ sĩ nào dám chậm trễ, trực tiếp dẫn Tiêu Hoằng đi ra ngoài, Vương Bác cùng Quan Kỳ cũng đi theo phía sau.

Ước chừng qua mười phút bước nhanh, Tiêu Hoằng liền đi tới Ban điều trị khu số 1, cũng rất nhanh tìm được chỗ hành lang Trương Cẩm Dương đang ở đó.

- Trung tá Trương Cẩm Dương! Phương án điều trị của ta là không thể phê chuẩn à? Thượng tá La Kiệt cho ta toàn quyền trị bệnh thương binh, vì sao còn phải qua phê chuẩn của ngài, còn nữa chuyện ở nhà kho là sao?

Tiêu Hoằng đi tới trước mặt Trương Cẩm Dương, lên tiếng hỏi, sắc mặt hơi có chút khó coi.

- Phương án điều trị của ngươi quá mức phức tạp, phí tổn rất cao, bộ điều trị của ta là kiên quyết ngăn chặn hành vi xa xỉ lãng phí!

Trương Cẩm Dương bày ra một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt nói.

- Xem ra ở trong mắt Trung tá Trương Cẩm Dương, tiền tài quý giá hơn so với tính mạng binh sĩ! Tốt lắm!

Tiêu Hoằng lựa chọn một lần thỏa hiệp, hơi trầm tư suy nghĩ một lát, lại lần nữa ghi ra một phương án trị liệu khác, cả bộ từ trên xuống dưới chi phí tổn mười ngân tệ, trên cơ bản đã tính là giá rất rẻ không thể còn rẻ hơn.

- Lần này, Trung tá Trương Cẩm Dương hẳn là phê chuẩn rồi chứ!

Tiêu Hoằng cầm phương án điều trị trong tay đưa ra, hỏi.

Đối với phương án trị liệu mới của Tiêu Hoằng, Trương Cẩm Dương chỉ là hơi liếc mắt nhìn một cái, đáp lại:

- Không được! Phương án điều trị này quá đơn giản!

Nghe hắn nói như thế Quan Kỳ, Vương Bác đều sắp bùng nổ tới nơi. Đây rõ ràng chính là trắng trợn làm khó dễ, đắt quá không được, rẻ quá cũng không được, vậy rốt cuộc làm thế nào? Bên kia vội vã cứu người, chẳng những Trương Cẩm Dương không thèm quan tâm, còn có thời gian rỗi ở chỗ này so đo cùng Tiêu Hoằng.

Đây là hành vi chức nghiệp của Y tế trưởng thường ngày sao?

Nhìn lại Tiêu Hoằng thần sắc hơi khó coi vừa rồi trong giây lát trở nên bình thản lại, rồi lấy phương án điều trị kẹp vào nách, tiếp theo cởi bao tay cách ly, tiện tay ném vào thùng rác.

- Nếu Trưởng tổng y tế không vội, ta đây còn gấp làm gì? Những người không may kia chết sống có liên quan gì tới ta? Vậy cứ nhìn bọn họ chết tốt lắm. Không sao cả, tất cả chuyện này ta không tiếp nhận!

Nói xong, Tiêu Hoằng trực tiếp xoay người rời đi.

Đám người Quan Kỳ nhìn thấy hành động của Tiêu Hoằng như thế, hung tợn lườm Trương Cẩm Dương một cái, đồng thời học theo Tiêu Hoằng cởi bỏ bao tay, đi theo phía sau Tiêu Hoằng, đi ra ngoài Ban điều trị.

Thấy Tiêu Hoằng xoay người rời đi, vẻ âm trầm trên mặt Trương Cẩm Dương hiện lên một chút đắc ý:

- Trên miệng còn chưa có mọc râu, dám đấu đá với ta? Đây chỉ là bắt đầu, về sau ngươi cố mà chịu đựng!

Tuy nhiên, ngay thời điểm Tiêu Hoằng vừa mới ra khỏi Ban điều trị, lại đột nhiên nhìn thấy A Lực đang từ chính diện đi tới.

Đồng dạng, A Lực nhìn thấy Tiêu Hoằng
cũng đầy vẻ mặt kinh ngạc, dựa theo đạo lý mà nói, hiện tại là thời điểm Tiêu Hoằng bận rộn lu bù mới đúng, sao lại đi ra ngoài? Mà hắn tới đây chính là theo lệnh của La Kiệt đi thị sát tình huống trị bệnh, đồng thời lại lần nữa nhắc nhở, không tiếc hết thảy giá trị phải trả chỉ cần có thể chữa lành bệnh cho thương binh là được, không cần biết hao phí bao nhiêu tiền.

- Ô! Tiêu trưởng quan! Ngài đi đâu vậy?

A Lực tiến lên, cung kính hỏi.

- Nói cho La Kiệt biết, hắn làm việc tệ lắm, ta không tiếp nhận!

Tiêu Hoằng nói xong, trực tiếp ném hai bộ phương án trị bệnh cầm trong tay cho A Lực, xoay người lên Ma Văn Xa quân dụng, ý bảo cảnh vệ binh đưa tới thư viện.

- Này... cái này là gì?

A Lực nhìn mấy tờ tư liệu trên tay, có chút không sao hiểu được, lập tức dời ánh mắt nhìn Vương Bác:

- Tiêu Hoằng làm sao vậy?

Vương Bác tự nhiên không dám chậm trễ, lập tức nói ra hết thảy mọi chuyện từ đầu đến cuối.

- Tóm lại Trương Cẩm Dương kia chính là đuổi Trưởng quan nhà ta đi, vậy ta cũng đi theo tốt lắm. Chúng ta thật muốn nhìn xem, Trương Cẩm Dương hắn có vượt qua bản ghi chép không chết không tàn phế hay không!

Vương Bác bổ sung một câu, lập tức rời đi.

- Ôi... Chỉ đáng thương cho đám thương binh kia, không thể tưởng được ở trên chiến trường trúng đạn, trở lại căn cứ lại bị Trương Cẩm Dương đâm một đao từ sau lưng!

Trần Giang nói một câu, cùng lập tức leo lên Ma Văn Xa, tiếp theo nhanh như chớp chạy đi, chỉ để lại một mình A Lực đứng đó bất lực.

A Lực trầm tư suy nghĩ một lát, dường như cảm nhận được sự việc quá mức nghiêm trọng. Thủ đoạn cao minh của Tiêu Hoằng khi trị liệu cho liên đội 15, liên đội 22, hắn tự nhiên biết, không có Tiêu Hoằng đương nhiên hắn cũng biết là tình thế nghiêm trọng. Vì thế không dám dừng lại chút nào, hắn xoay người bước lên Ma Văn Xa, phóng chạy như điên thẳng đến văn phòng của La Kiệt.

Tuy rằng hắn không phải Dược sư, nhưng cũng cùng một đạo lý: cứu người như cứu hoả.

Ở trong văn phòng, La Kiệt đang đứng nhìn ra cửa sổ, ở phía sau hắn là Phó đoàn trưởng Tân Du.

- Hy vọng lần này, Tiêu Hoằng thật sự có thể giống như lần trước trị liệu cho liên đội 15 và liên đội 22, không có tổn thất, mà lại còn có Bì Nặc, hắn nhưng cùng theo ta vào sinh ra tử thật là tốt!

La Kiệt bỗng nhiên chậm rãi lên tiếng.

- Có Tiêu Hoằng gia nhập, ta nghĩ mặc dù không thể không có tổn thất, nói vậy kết quả cũng sẽ làm người ta vừa lòng. Ta đã làm một ít điều tra từ trước ở liên đội 15 và liên đội 22, binh sĩ nơi đó gần như đã xem Tiêu Hoằng như phụ mẫu tái sinh, đủ để thấy y thuật cao minh của Tiêu Hoằng. Hơn nữa ta còn nghe nói, Tiêu Hoằng nắm giữ một loại phương pháp phi thường đặc biệt, trị bệnh một thương binh tên là Mễ Lý bị gãy tay, nếu Tiêu Hoằng thật sự được binh sĩ nói như thần thánh giống vậy, nói không chừng Bì Nặc còn có thể quay về cùng chúng ta sóng vai chiến đấu!

Phó đoàn trưởng Tân Du xem nhẹ nói, đương nhiên trên mặt cũng có vô tận chờ mong.

“Cốc cốc cốc!”

Đúng lúc này, tiếng đập cửa liên tiếp vang lên dồn dập.

Nghe tiếng đập cửa như thế, La Kiệt không khỏi nhíu mày, tiếp theo nhẹ giọng nói:

- Vào đi!

Ngay sau đó, A Lực đẩy cửa bước vào, trên mặt ít nhiều có chứa một chút vẻ ngưng trọng.

- A Lực, có chuyện gì vậy? Không phải ta bảo ngươi đi thị sát một chút sao? Nhanh như vậy đã về rồi!

La Kiệt nhìn lướt qua A Lực một cái, giọng điệu hơi nghiêm túc nói.

- Báo cáo Trưởng quan! Xảy ra đại sự rồi! Tiêu Hoằng đình công! Ta vừa mới đi vào Ban điều trị thì thấy Tiêu Hoằng đang đi ra, cùng một vài tên thủ hạ sắc mặt xanh mét...

A Lực chi tiết đáp lại.

- Tiêu Hoằng đình công? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

La Kiệt biến sắc, vội vàng hỏi tới.

- Nghe nói là Trương Cẩm Dương làm khó dễ Tiêu Hoằng, không cho Tiêu Hoằng vào kho thuốc lấy thuốc, mà lại đặt ra chế độ phê duyệt phương án trị bệnh nhằm vào Tiêu Hoằng, bất kể Tiêu Hoằng sửa đổi phương án thế nào, Trương Cẩm Dương một mực không phê chuẩn...

A Lực một năm một mười kể lại những điều hắn hỏi thăm về Tiêu Hoằng, đồng thời lấy ra phương án trị bệnh Tiêu Hoằng ném cho hắn, đưa cho La Kiệt.

- Có việc này sao?

La Kiệt nghe nói như thế, sắc mặt lập tức đại biến, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, Trương Cẩm Dương lại là một người nhỏ mọn như vậy.

- Trương Cẩm Dương không có khả năng vô duyên vô cớ làm khó dễ Tiêu Hoằng?

Tân Du cẩn thận nói.

- Trước đó ta nghe Thụy Tư nói, Tiêu Hoằng cùng Trương Cẩm Dương ở chỗ báo danh tân binh từng phát sinh một chút xung đột nhỏ, nguyên nhân gây ra là Sở Tiểu Thiên ở chỗ báo danh tân binh rống to kêu lớn, dẫn tới Trương Cẩm Dương bất mãn, chuẩn bị giáo huấn Sở Tiểu Thiên một phen, kết quả bị Tiêu Hoằng cản lại, nghe nói còn làm cho Trương Cẩm Dương có phần khó chịu, bởi vậy hai người mới có xung đột!

A Lực nói rõ đầu đuôi.

- Có xung đột cũng không phải lý do! Hiện tại Ban điều trị cần chính là mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng tận khả năng cứu trị mỗi một binh sĩ? Bộ muốn lấy tính mạng binh sĩ ra đùa hay sao?

La Kiệt nghe nói như thế, đột nhiên nổi lên phẫn nộ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện