Ma Ngân

So Đấu Y Thuật


trước sau

- Đi mau! Ra lệnh cưỡng chế Trương Cẩm Dương, không được can thiệp bất kỳ hành động nào của Tiêu Hoằng. Sau đó mệnh lệnh cho Tiêu Hoằng, nhanh chóng trở về Ban điều trị, triển khai công tác!

La Kiệt tiếp tục cao giọng ra lệnh, giờ khắc này, hắn cũng sắp bùng phát lửa giận. Ngay thời điểm này lại lấy binh sĩ làm lợi thế trả thù, quả thực không còn gì để nói.

Đương nhiên, đối với Trương Cẩm Dương, La Kiệt vẫn là không tiện can thiệp, nguyên nhân chính là lý lịch của Trương Cẩm Dương thâm niên hơn nhiều so với La Kiệt. Hơn nữa Trương Cẩm Dương nắm giữ trong tay toàn bộ Ban điều trị, La Kiệt cũng không dám tùy tiện động tới.

Nhận được lệnh của La Kiệt, A Lực nào dám chậm trễ, bắt đầu thông qua Ma Văn truyền tin, phát đi mệnh lệnh của La Kiệt...

Giờ phút này, loại tình cảm tức giận của Tiêu Hoằng đã thối lui, mà là dẫn dắt tiểu tổ điều trị của khu 22 đi vào thư viện ở khu 9, bắt đầu cho đám người này tiến hành tổng vệ sinh. Vẫn là câu nói kia, khi không có việc gì Tiêu Hoằng tính toán ở lại nơi này lâu dài.

Về phần chuyện Ban điều trị, Trương Cẩm Dương muốn tự mình làm, vậy cứ để hắn làm là được, về phần những thương binh kia, không phải Tiêu Hoằng không muốn hỗ trợ, chỉ là lực bất tòng tâm.

- Trưởng quan! Bộ tổng chỉ huy phát lời kêu gọi thỉnh cầu, ngài xem...

Đúng lúc này cảnh vệ binh bỗng nhiên đi vào bên cạnh Tiêu Hoằng, hạ giọng nói.

- Phù...

Nhẹ nhàng thổi bụi trên bìa một quyển sách, Tiêu Hoằng cũng không hề nhìn cảnh giới binh, mà từng chút từng chút dùng bàn chải nhỏ phủi bụi đất trên giá sách, xem thường nói:

- Bộ tổng chỉ huy thỉnh cầu gọi vậy chuyển trả lời là được rồi! Tóm lại, nên nhớ một điều, chuyện bảo ta cộng tác cùng Trương Cẩm Dương, hết thảy không bàn nữa. Cứ nói cho bọn họ biết, nếu bức ta quá, cùng lắm thì ta chạy lấy người, dù sao ta cũng không bán mạng cho Bối La quân đoàn!

- Cái gì? Trưởng quan! Ngài định đi thực sao?

Cảnh vệ binh vội hỏi lại, có thể nói tuy rằng tiếp xúc với Tiêu Hoằng không lâu, nhưng cảnh vệ binh vẫn là tràn ngập cảm tình với Tiêu Hoằng, hoặc nói là sùng bái cũng không quá đáng.

Tiêu Hoằng không có tiếp tục lên tiếng, mà chỉ lạnh lùng liếc nhìn cảnh vệ binh một cái.

Cảnh vệ binh lập tức hiểu được, ngoan ngoãn câm miệng, chuyển tiếp liên lạc.

- Trưởng quan La Kiệt có lệnh cho Tiêu Hoằng nhanh chóng trở về Ban điều trị triển khai trị liệu, không được chậm trễ!

Theo cảnh vệ binh chuyển tiếp liên lạc, A Lực vội vàng lên tiếng.

- Thật có lỗi! Trưởng quan nhà ta hiện tại bề bộn nhiều việc đã không rút ra được. Đương nhiên, đi cứu sống cũng có thể, nhưng là Trưởng quan nhà ta nắm một phương, không là cộng sự với Trương Cẩm Dương, cũng không bị bất kỳ tiết chế nào của Trương Cẩm Dương, nếu không hết thảy không bàn nữa!

Nói xong, cảnh vệ binh trực tiếp cắt liên lạc.

La Kiệt đang ở trong văn phòng, tự nhiên nghe được lời nói của cảnh vệ binh, sắc mặt thật đúng là cực kỳ khó coi. Trương Cẩm Dương đã làm cho hắn tức giận muốn chết, không nghĩ tới tên Tiêu Hoằng này cũng trở nên già mồm như thế.

Nhưng dường như cũng không có cách nào, ai xui khiến cho hiện tại hắn phải cầu tới Tiêu Hoằng chứ? Hơn nữa từ trong câu nói của cảnh vệ binh, La Kiệt cũng có thể nghe ra được, Tiêu Hoằng căn bản là không có đặt thân phận quân nhân ở trong mắt, cùng lắm thì vỗ vỗ mông chạy lấy người, bằng vào thực lực cấp Ngự Sư của hắn dù có đi đến đâu cũng đều quát tháo một cõi.

- Tiêu Hoằng này, chẳng lẽ không lo lắng một chút nào cho đại cục sao?

La Kiệt bất đắc dĩ nói, trên nét mặt đầy vẻ nghiêm trọng.

- Xem ra, đây đã là tối hậu thư của Tiêu Hoằng, nếu tạo áp lực quá thực rất có thể Tiêu Hoằng bỏ chạy lấy người. Điều này đối với căn cứ quân sự Bối La chính là một tổn thất lớn đây! Mà trọng yếu hơn là, cho tới nay căn cứ quân sự Bối La đối với Tiêu Hoằng không có ân huệ gì đáng nói, người ta hỗ trợ vô điều kiện là tình ý, có không hỗ trợ người khác cũng không nói gì được, dù sao người ta không mắc nợ Bối La!

Tân Du nhẹ giọng nói.

- Vậy ngài nói xem hiện tại nên làm gì?

La Kiệt sắc mặt âm trầm nói.

- Đơn giản là sắp đặt: chia 600 thương binh làm hai bộ phận, mỗi bên 300 người, để cho Trương Cẩm Dương và Tiêu Hoằng phân công nhau chủ quản, đồng thời phái A Lực đi giám thị nhà kho, nghiêm cấm Trương Cẩm Dương tái giở trò quỷ. Bất kể hiện tại giữa hai người có xung đột gì, việc cấp bách là cứu trị thương binh. Vừa lúc cũng nhìn thử xem, Tiêu Hoằng cùng Trương Cẩm Dương, ai có y thuật cao minh hơn!

Tân Du đề nghị.

La Kiệt nghe xong, khẽ gật đầu, tiếp theo chuyển ánh mắt nhìn A Lực:

- Đề nghị của Trung tá Tân Du nghe rồi chứ? Cứ dựa theo ý của hắn làm đi. Từ giờ trở đi Tổng bộ y tế tạm thời chia ra thành hai đại khu, khu 1, 2 là đại khu A, do Trương Cẩm Dương chủ quản, khu 3, 4 là đại khu B, Tiêu Hoằng tạm đảm nhiệm chủ quản!

Ở trong văn phòng khu 1 Trương Cẩm Dương nhận được mệnh lệnh như thế, sắc mặt lập tức trở nên khó xem. Hắn không nghĩ tới, Tiêu Hoằng lại làm cho tình thế náo động đến La Kiệt nơi đó.

- Tiêu Hoằng này lần trước mạo phạm ta không tính, lần này dám cả gan đến phân quyền lợi của ta, quả thực là vô sỉ đến cực điểm!

Trương Cẩm Dương sắc mặt âm trầm nói. Tuy nhiên đối mặt với mệnh lệnh của La Kiệt, hắn cũng không dám kháng mệnh.

- Kỳ thật Trưởng quan cũng bất tất phải căm tức! Theo ý ta, đây xem như Tiêu Hoằng tự chui đầu vô lưới, không cần quên, quyền phân phối người bệnh vẫn ở trong tay ngài!

Tạ Khiêm trợ thủ của Trương Cẩm Dương nhắc nhở, nói tiếp:

- Đưa đến Tiêu Hoằng nơi đó toàn bộ những thương binh sắp chết và tàn phế, đến lúc đó một khi kỳ hạn điều trị chấm dứt, xem ai có điểm cao hơn.

- Ý kiến hay!

Trương Cẩm Dương híp mắt nói, lại lần nữa lộ ra vẻ tươi cười đắc ý. Tiếp theo liền ra lệnh cho Ban điều trị bắt đầu bắt tay làm đổi mới phòng bệnh. Chẳng những là thương binh, mà ngay cả nhân viên y tế cũng tiến hành thay đổi thật lớn, phàm là Dược sư ưu tú, giống nhau phân chia tới đại khu A, còn lại hơi kém một chút thì đưa đến đại khu B, hơn nữa nhân viên cũng cực kỳ có hạn, y tá chỉ có mười mấy người, hộ sĩ không đủ năm mươi người.

Ở bên kia, Tiêu Hoằng như trước đang dọn dẹp lại giá sách, tự nhiên cũng nhận được mệnh lệnh thỏa hiệp của La Kiệt, Ban điều trị đại khu B: khu 3, 4 về hắn chủ quản, trong thời gian trị liệu, Trương Cẩm Dương không có quyền can thiệp tới Tiêu Hoằng.

Nghe mệnh lệnh như thế, Tiêu Hoằng cũng không có quá mức già mồm cãi láo, nhìn đám người Quan Kỳ, Trần Giang bên cạnh xem thường nói:

- Đi thôi! Chúng ta bắt đầu công tác, lúc này không cần bị uất khí nữa!

Tuy nhiên, khi đám người Tiêu Hoằng một lần nữa quay về đến đại khu B,
trừ Tiêu Hoằng ra, những người khác đều há hốc mồm, Dược sư phái tới gần như không có một người nào có thể là diễn viên chính, lại nhìn thương binh thì ôi thôi vô cùng thê thảm, trong đó năm người một con mắt đã mù, còn có mấy chục người không tay thì chân đều đã bị nổ nát.

Ở trong mắt Quan Kỳ, những người này là xác định vững chắc phải tàn phế, thậm chí còn có hơn 100 người đang hấp hối, trên cơ bản đều chỉ còn sót lại một hơi thở.

- Cái này... Trương Cẩm Dương này cũng quá nham hiểm mà? Lưu lại không dễ dàng trị liệu, toàn bộ khó có thể trị bệnh tống hết qua đây, rõ ràng là chỗ tốt dành cho hắn, thứ hóc búa khó trị tống cho chúng ta.

Quan Kỳ oán giận nói.

Những người khác cũng như thế, một số tức giận không thôi.

Trái lại Tiêu Hoằng vẫn thần sắc bình thản, trong ánh mắt không có mảy may vẻ nghiêm trọng. Bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ từ trên nét mặt hắn mà thu được mảy may tin tức gì có giá trị.

Không có chần chừ lâu, Tiêu Hoằng bắt đầu tiến hành kiểm tra thương binh, đồng thời ghi ra phương án trị bệnh. Cùng lúc đó, Chung hộ sĩ cũng chuyển tới đủ số dược phẩm.

Tiêu Hoằng lúc này cũng bắt đầu ngựa không dừng vó, phối chế dung dịch Cường Tâm, cùng với Văn đan bổ huyết giản dị. Nhìn thấy thương binh sắp chống đỡ không được, liền trực tiếp chích một mũi dung dịch Cường Tâm, tạm thời duy trì sinh mệnh cho họ, đợi xử lý sau.

Một số thương binh mất máu quá nhiều thì cho uống vào Văn đan bổ huyết, đồng thời sử dụng Hàn băng vạn năm màu tím tạm thời ngăn chặn miệng vết thương của họ lại.

Về phần Quan Kỳ cùng với các y tá khác, thì lúc này hoàn toàn trở thành trợ thủ của Tiêu Hoằng. Tiêu Hoằng bảo họ làm gì, bọn họ làm vậy, đây cũng là mệnh lệnh của Tiêu Hoằng.

Bởi vì Tiêu Hoằng cùng đã nhìn ra, phương diện này không phải trị liệu vài người bệnh là xong, những y tá Trương Cẩm Dương phái tới kia thực lực bình thường, tuy nhiên, may mà bọn họ đều không phải là tâm phúc của Trương Cẩm Dương, sẽ không cố ý đến quấy rối, điều này coi như là vạn hạnh trong bất hạnh.

Đối mặt với nhiều thương binh bị thương nặng, Tiêu Hoằng hoàn toàn xem đây là một lần rèn luyện y thuật.

Các y tá mới tới, nhìn thấy động tác nhanh nhẹn của Tiêu Hoằng, trên cơ bản trước mỗi giường của thương binh chỉ dừng lại ba phút, rồi chuyển tới giường kế tiếp, trong lòng bọn họ không khỏi ngạc nhiên thán phục.

So với Trương Cẩm Dương phần lớn chỉ là xem xét, rồi giao cho sĩ quan cấp cao tiến hành trị liệu, hiển nhiên Tiêu Hoằng rõ ràng là làm gương cho binh sĩ, hơn nữa đối xử bình đẳng, hoàn toàn không quan tâm tới quân hàm.

Điều này làm cho ấn tượng đầu tiên của những y tá này đối với Tiêu Hoằng tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa bọn họ cũng nghe nói qua về bản ghi chép trị lành bệnh hoàn toàn của Tiêu Hoằng đối với liên đội 15 và liên đội 22.

Nếu Tiêu Hoằng là Dược sư lợi hại như vậy mà không có mảy may làm cao giá, thì bọn họ có tư cách gì dám nhàn hạ, nhất thời đều đi theo Tiêu Hoằng công việc lu bù cả lên.

Toàn bộ đại khu B, trong nháy mắt bắt đầu làm việc với khí thế ngất trời, mỗi người đều được phân công đâu đó rõ ràng.

Ước chừng trải qua ba ngày bận rộn từ sáng tới đêm khuya, dưới y thuật siêu cường của Tiêu Hoằng, cùng với thay đổi linh hoạt nhiều loại thủ đoạn, trong đó gần 200 thương binh đã thoát khỏi nguy hiểm tới tính mạng, thương thế có chuyển biến tốt.

Tuy nhiên, còn có hơn 100 người nằm trong giai đoạn tương đối khó giải quyết. Trong đó 60 người bản thân bị tàn phế, tỷ như mù một mắt, thiếu một cánh tay, còn gần 50 người còn lại thì thương thế quá nặng vẫn chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm.

Nhưng, Tiêu Hoằng cùng không có ý buông bỏ, bao gồm những thương binh tàn phế kia.

Tiêu Hoằng chỉ nghỉ ngơi bốn tiếng, rồi từ trên trường kỷ ở văn phòng tạm thời đứng lên, bắt đầu tiếp tục đi tới phòng bệnh, quan sát phản ứng trên thân thể mỗi thương binh.

Điều may mắn là những thương binh này đều là quân nhân, thể chất tương đối không tệ, năng lực đề kháng đều rất mạnh. Điều này không thể nghi ngờ là điều kiện tiên quyết giúp Tiêu Hoằng có thời gian tiếp tục cứu trị.

Đối với những binh sĩ bản thân bị tàn phế kia, trong đầu Tiêu Hoằng cũng có đại khái ý nghĩ trị bệnh, sử dụng kỹ thuật truyền thâu thần kinh, chế tạo ra Ma Văn chân tay giả.

Về phần những người mất một mắt, Tiêu Hoằng lại nghĩ tới sử dụng kỹ thuật Ưng Nhãn, chế tạo Ma Văn tròng mắt nhân tạo.

Đương nhiên, những kỹ thuật này, Tiêu Hoằng cũng chưa từng dùng qua, có dùng được hay không còn chưa biết, những thương binh kia coi như là vật thí nghiệm đi. Dù sao cũng không có nguy hiểm tới tính mệnh! Tuy nhiên, Tiêu Hoằng vẫn định tìm một cơ hội trưng cầu một chút ý kiến của họ.

Tiện tay đẩy ra cánh cửa phòng bệnh nhân nặng, bên trong đang nằm hơn mười thương binh, đều giống như Mễ Lý, thuộc loại gần như gãy chân gãy tay.

Cầm lấy một cây ngân châm, Tiêu Hoằng rất nhanh châm trên cơ thể bọn họ vài cái, trong đó năm người đã có cảm giác, xem như cơ bản đã khôi phục. Còn chín thương binh khác vẫn không có mảy may cảm giác, ánh mắt chờ mong nhìn Tiêu Hoằng, lắc lắc đầu, trên nét mặt đầy vẻ không cam lòng.

Mà nhìn những thương binh tứ chi khôi phục cảm giác kia, trong lòng chín người này lại tràn ngập hâm mộ, bọn họ có chút không dám nghĩ tới, tương lai kế tiếp nghênh đón bọn họ sẽ là gì.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện