-Đồng ý giao dịch.
Tiêu Hoằng nói rất nhẹ nhàng, sau đó hỏi:
-Cần bao nhiêu?
Thấy Tiêu Hoằng đồng ý, trong lòng La Kiệt thầm thở phào một hơi. Đương nhiên cái giá hắn phải trả cũng không nhỏ.
-700 cái, không biết có gì khó khăn không?
La Kiệt dò hỏi. Thật ra trong lòng hắn nghĩ được 500 cái đã là tốt lắm rồi.
-Ta cho ngươi một 1000 cái, một tháng sau giao hàng.
Tiêu Hoằng vỗ vỗ bả vai La Kiệt, xoay người rời đi.
Chung hộ sĩ đứng một bên không rõ những người này rốt cục nói gì nữa, nơm nớp lo sợ nhìn La Kiệt, sau đó đi theo Tiêu Hoằng nhanh như chớp.
Lại nhìn La Kiệt lúc này giống như hư nhược, tuy rằng có hơi tủi thân nhưng dường như cũng đáng, được Tiêu Hoằng đáp ứng cấp cho 1000 cái.
Thử nghĩ một chút, quân chủ lực toàn bộ được trang bị Chiến Văn như vậy, tiến vào chiến tuyển Tây Cương một lần nữa thì sẽ không bị người ta chế nhạo là quân đoàn cá thịt nữa.
Mà bản thân La Kiệt cũng hiểu rất rõ là chiến tranh tại Tây Cương lúc này đang rất căng thẳng. Bối La sớm muộn gì cũng sẽ bị kéo tới đó một lần nữa. Nếu sức chiến đấu không đổi mới thì nhân viên sớm muộn cũng bị đánh sạch. Sau đó điều bọn họ gặp phải sẽ là bị cách chức. La Kiệt bị đổi đi nơi khác, vậy thì giao quân quyền ra cũng có gì khác nhau đâu.
Có thể nói giờ khắc này La Kiệt đã nghĩ thông rồi.
-Chuyện này thể là tốt lắm rồi. Quân quyền bị Tiêu Hoằng đoạt đi hơn phân nửa, ba người chúng ta trở thành tay sai của Tiêu Hoằng rồi.
Bì Nặc cười khổ nói.
-Nói không chừng nhờ thế lại đổi được thành một quân đoàn Bối La cường đại hơn đó.
Tân Du đáp lại.
La Kiệt không nói gì nữa, xoay người đi khỏi phòng điều trị. Bất kỳ người cầm quyền nào có thể bỏ lại quyền lợi thì dường như cách nghĩ đã cởi mở hơn rất nhiều. La Kiệt cũng là một trong số đó.
ủy quyền vẫn còn tốt hơn làm vật hy sinh nhiều!
Đây là ý tưởng chân thật nhất trong lòng La Kiệt lúc này.
Trái lại phía Tiêu Hoằng lúc này thần sắc lại không thoải mái như trước. Không ai có thể tìm thấy chút tin tức từ trên khuôn mặt lạnh như bằng của hắn. Âm mưu đã được thực hiện, ban ơn lấy lòng, ngoài Tiêu Hoằng ra thì không ai biết được.
Chậm rãi tiến vào trong phòng bệnh, Tiêu Hoằng liền thấy hai mươi mấy ánh mắt đều đang mong chờ hắn.
Đối với những ánh mắt như vậy, Tiêu Hoằng cũng không để ý, đi tới gần một gã bệnh nhân vừa bị cắt chi, ý bảo hắn để lộ vết cắt ra.
vết cắt đã được khâu lại, không nhìn thấy cụ thể xương cốt thể nào, tuy nhiên may mà Tiêu Hoằng có bản vẽ điểm cắt do Chung hộ sĩ đưa tới.
Hiển nhiên muốn là chi giả Ma Văn thì nhất định phải rạch vết thương ra, đồng thời một lần nữa chỉnh hợp thần kinh. Chuyện này khiển Tiêu Hoằng phải làm việc theo trình tự.
-Nếu các ngươi tới sớm hơn một chút thì ta có thể đảm bảo trăm phần trăm là nổi lại được tứ chi cho các ngươi. Nhưng hiện giờ tứ chi của các ngươi đã bị chỉnh hợp một lần, dù phần cắt được bảo tồn nhưng cũng không thể nổi lại như nguyên trạng được, chỉ có thể trang bị chi giả Ma Văn.
Tiêu Hoằng đứng dậy, bình thản nói.
Mà người bệnh nghe thể, tuy sắc mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã như nhỏ máu. Không nghi ngờ gì nữa, giờ khắc này bọn họ đã căm hận Trương cầm Dương thấu xương, hận kẻ điều trị chân tay cho bọn họ. Nhưng thể thì cũng biết làm sao? Chỉ hận mệnh bọn họ không tốt, bị thương trên chiến trường, lại bị phân tới khu A.
Nhớ kỹ lần này ta có thể nổi chi giả Ma Văn cho các ngươi, phí tổn đều do quân đoàn Bối La phụ trách. Hắn nếu các ngươi còn yêu quý thân thể mình thì phải cố mà tránh xa Trương cầm Dương một chút.
Tiêu Hoằng nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Có thể nói giờ khắc này Tiêu Hoằng đã đạt được quyền chỉ huy của quân đoàn Bối La. Chỉ cần ở quân đoàn Bối La, Tiêu Hoằng có quyền lợi tuyệt đối, đối phó với Trương cầm Dương đã không thành vấn đề nữa. Chỉ hy vọng Trương cầm Dương đừng chọc tới Tiêu Hoằng mà thôi.
Xoay người tiến vào văn phòng của mình, Tiêu Hoằng thấy đầu tiên là năm hộp kim lại đặt trên chiếc bàn thật lớn trong căn phòng thiết kế không xa hoa, vật liệu đều bàng kim loại. Những thứ này đều là do Mạc Hi chế tạo gấp mà ra.
Mở hộp kim loại đầu tiên ra, Tiêu Hoằng liền bắt đầu công tác, lắp ráp chi giả, sau đó đánh số nổi lên phần chân thay bị cụt của bệnh nhân.
Cùng lúc đó, La Kiệt đã mang Bì Nặc và Tân Du trở về sở chỉ huy của khu cảnh giới. Nhưng ngay khi bọn họ vừa tiến vào sở chỉ huy thì A Lực lại bông nhiên chạy tới.
-Trưởng quan, vừa rồi quan chỉ huy phó của chiến khu Tây Cương, Chuẩn tướng A Mình Tả phát thư khẩn tới, hy vọng ngài sau khi trở lại sở chỉ huy thì liên lạc với hắn một chút.
A Lực cẩn thận báo cáo.
Nghe tên A Mình Tả, lại nghe thấy cái tên chiến tuyển Tây Cương, hai mắt La Kiệt lập tức tối sầm lại. Có thể nói Duy Lâm Công Quốc xâm chiếm, chiến tuyển Tây Cương báo nguy đã sinh ra bóng đen trong tâm lý La Kiệt. Hắn biết rõ hiện giờ chiến tuyển Tây Cương tìm hắn chắc chắn là không có chuyện gì tốt.
Tám chín phần chính là muốn hắn đưa quân tới chiến tuyển Tây Cương, tiếp tục làm vật hy sinh. Nếu quá khứ thì thôi, hiện giờ quân đoàn Bối La dưới sự trị liệu của Tiêu Hoằng vừa mới thở phào được một hơi, không ngờ lại phải đi lần nữa.
Hiện giờ La Kiệt chỉ còn biết hy vọng là A Mình Tả có thể cho bọn họ thời gian thở dốc, đừng lập tức kéo bọn họ đi là tốt rồi.
Không dám chậm trễ, hắn ra lệnh A Lực gác cửa rồi thông qua Ma Văn thông tin mã hóa gọi tới A Mình Tả.
Ngay sau đó, màn hình Ma Văn thông tinh xuất hiện một nam nhân trung niên tuổi trên năm mươi, thần sắc uy nghiêm nhưng trên miệng lại có một chòm râu cá trê. Chỗ bả vai hắn có một ngôi sao lục giác màu đồng, trông có vẻ rất bắt mắt.
Hắn đúng là Chuẩn tướng A Mình Tả. Đừng nhìn La Kiệt chỉ kém một cấp nhưng cấp tá và Tướng quân là hơn kém như trời với đất, giống như Ngự Giả cấp năm và Ngự Sư cấp một vậy, không thể so sánh nổi.
-A Mình Tả
tướng quân, ngài tìm ta?
Vẻ mặt La Kiệt nghiêm túc, hơi cúi người nói.
-Tin tức mới nhất nghe nói Bối La tổn thất nghiêm trọng. Ta đã đặc biệt ra lệnh điều động doanh thứ 5 từ quân đoàn Tô Mình, tổng cộng có 400 người cho các ngươi bổ sung binh lực, dự tính nửa tháng sau là tới. Nhớ kỹ phải đối đãi tốt với bọn họ. Người ta là quân đội cấp B, nếu tổn thất một chút thì sẽ không dê chịu đâu. Hai tháng sau gấp rút tiếp viện cho chiến tuyển Tây Cương, không được mắc sai lầm.
Nói xong A Mình Tả trực tiếp cắt liên lạc, giọng nói lạnh như băng, không hề cho La Kiệt có chút cơ hội cò kè mặt cả.
Chuyện này cũng không có gì kỳ quái. Quân đội cấp cơ thể còn chưa tới phiên A Mình Tả ăn nói nhẹ nhàng, làm cho người ta có cảm giác như mẹ kế con chồng vậy.
-Chết tiệt...
Gần như ngay khi A Mình Tả tắt mấy, ba người La Kiệt đồng loạt mắng khẽ, vẻ mặt xui xẻo.
A Lực đứng trước cửa thấy ba người lộ vẻ như vậy thì cũng hơi khó hiểu.
-Ba vị Trưởng quan, quan trên phái người tiếp viện cho chúng ta, bổ sung binh lực, chuyện này không phải tốt sao? Sao ngài lại...
A Lực dò hỏi.
-Ngươi thì biết cái rắm gì!
Bì Nặc tức giận gân cổ mắng:
Nếu tiếp viện quân cấp cơ thể thì còn may, mọi người cùng ngồi cùng ăn, hòa thuận sống chung. Nhưng đây là quân cấp B đó, đi vào chỗ này của chúng ta còn không vênh váo không xem ai ra gì à? Đây nào phải là bộ đội tiếp viện, rõ là đưa người tới bắt chúng ta hầu!
-Tuy nhiên cũng may mà ta đã phân quyền cho Tiêu Hoằng. Đốn lúc đó cho bọn chúng biết đo. Đây gọi là Tái ông mất người. Củ khoai lang nóng bỏng này cứ ném cho Tiêu Hoằng, cho bọn họ chơi với nhau. Nếu Tiêu Hoằng biết điều thì nhất định sẽ ngăn bọn họ lại.
La Kiệt thì thào, lộ vẻ rất xỏ lá. Trên thực tế cũng là như vậy. Dù sao thì La Kiệt cũng không nghĩ ra được biện pháp khác.
Mà đáng được ăn mừng chính là hai tháng sau mới xuất kích, bọn họ còn có thời gian chuẩn bị. Hy vọng là Tiêu Hoằng không nuốt lời, mau chóng chế tạo tốt Xích Anh Chiến Văn. Đây là cơ hội cực tốt để mọi người lật ngược thể cờ, tranh thủ trong trận chiến sắp tới thoát khỏi kiếp làm vật hy sinh.
Chớp mắt đã tới hoàng hôn, mưa xuân lất phất tung bay, ánh nắng chiều đỏ như lửa ở phía chân trời chiểu rọi cả mặt đất, nhuộm tất cả thành một màu đỏ rực. Những ngọi núi vốn bị tuyết trắng bao phủ đã xuất hiện một chút màu xanh tươi mới.
Đứng ở cửa Sở điều trị, Tiêu Hoằng nhìn về phương xa. Rất lâu rất lau rồi Tiêu Hoằng không tâm bình khí hòa mà thưởng thức thế giới như vậy, dường như đều sống trong thế giới riêng của mình.
-Trưởng quan, đã chuẩn bị tốt xe cho ngài rồi, ngài muốn đi đâu?
Vương Phàm bỗng cẩn thận đi tới cạnh Tiêu Hoằng, cung kính nói khẽ.
-Ta muốn đi một mình, ngươi về trước đi.
Tiêu Hoằng nói xong liền mang theo túi hành trang, chậm rãi đi ra khỏi sơ điều trị, tiến về phía đường phố hơi ướt át.
Đám người bên đường dường như cũng tăng theo mưa xuân, tụ tập từng đám ba bốn người, rộn rạo nhốn nháo, mặt cười sáng lạn. Mà những người này phần lớn đều là người nhà quân nhân, cũng có cả cư dân ở thành thị gần đó, tất nhiên là vô cùng xa lạ với Tiêu Hoằng.
Mà Tiêu Hoằng cũng như vậy, yên lặng một mình đi trên đường, bước chân không mau, dường như đang lắng đọng lại suy nghĩ của bản thân, hoặc cũng là nhìn thêm một chút hào quang tuyệt đẹp ở phía chân trời.
Mãi tới khi mặt trời hoàn toàn xuống núi, Tiêu Hoằng đi tới cửa thư viện Bối La. Nhưng đúng lúc này thần sắc Tiêu Hoằng thoáng thay đổi. Chỉ thấy một bóng người đi qua đi lại trước cửa thư viện, dường như đang đợi ai đó.
Thấy cảnh vệ binh cách đó không xa không có hành động gì, thần sắc bình thản, Tiêu Hoằng có thể phân tích ra là người nọ vô hại, ít nhất đối với quân đội là thể, hơn nữa thân phận cũng không thấp, nếu không cảnh vệ binh không thể để hắn đi qua đi lại trong khu quân sự như vậy được.
Có phân tích như vậy rồi, Tiêu Hoằng cũng không để ý tới nữa, lập tức đi về phía cửa thư viên.
-Tiêu Hoằng?
Ngay khi Tiêu Hoằng tới cửa, một bóng người đột nhiên thốt lên, sau đó liền thấy tướng mạo Ngô Tân dần hiện ra dưới ngọi đèn.
-Đúng vậy, ngươi là ai?
Thần sắc Tiêu Hoằng lạnh nhạt, hỏi ngược lại. Cái tên Ngô Tân này Tiêu Hoằng đã nghe qua nhưng lại không hề lưu ý tới tướng mạo của đối phương.
-Ta tên là Ngô Tân.
Ngô Tân tự giới thiệu.
Tiêu Hoằng chỉ ừ một tiếng, sau đó không hề dừng lại chút nào, sau đó chuẩn bị đẩy cửa vào bên trong thư viện, nắm chắc thời gian tu luyện.
-Chờ một chút.
Thấy Tiêu Hoằng muốn vào trong thư viện Bối La, Ngô Tân vội vàng nói.