-Chuyện gì?
Tiêu Hoằng đứng trước cửa, dừng chân hỏi khẽ.
-Cái Xích Anh Chiến Văn kia... Là ngươi làm ra sao?
Ngô Tân nhíu mày, trong thần sắc có chút không cam lòng. Hắn không dám tưởng tượng Xích Anh Chiến Văn kia lại là do một thằng nhóc chưa tới hai mươi tuổi chế tạo ra.
Mà hắn sở dĩ biết là do trợ thủ nói sáng nay đám người La Kiệt đã tới. Có thể khiển đám người La Kiệt, Bì Nặc tự mình tới gặp mặt thì trừ chuyện Xích Ảnh Chiến Văn, còn có thể là chuyện gì chứ?
-Đúng vậy.
Tiêu Hoằng cũng không giấu giếm, trực tiếp nói.
-Ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi rốt cục dùng phương pháp gì mà lại thúc đẩy được một Chiến Văn cấp Ngự Giả cấp hai có được đặc tính tốt như vậy?
Ngô Tân tuy rất không tình nguyện nhưng vẫn lộ vẻ khiêm tốn hỏi.
-Không thể.
Tiêu Hoằng cự tuyệt rất nhanh, sau đó đưa mắt bình thản nhìn Ngô Tân, thần sắc không hề dao động mảy may.
Đối với câu trả lời như vậy của Tiêu Hoằng, Ngô Tân cũng không bất ngờ. Người ta làm sao có thể tùy tiện nói kỹ thuật cho người khác chứ?
-Vậy ngươi có thể bán cho ta một cái Xích Anh Chiến Văn hay không? Ta cũng sẽ trả 12000 kim tệ.
Ngô Tân nói, lấy trong túi ra hai kim văn chưa ký tên. Có thể nói là đại Chế Văn Sư trong căn cứ quân sự Bối La, Ngô Tân cũng khá có tiền. Hơn một vạn kim tệ hắn cũng có thể lấy ra được.
Tiêu Hoằng nhìn trữ kim văn trong tay Ngô Tân, thần sắc không thay đổi, trực tiếp cầm lấy kim văn rồi nói:
-Chờ ta một chút.
Nói xong Tiêu Hoằng liền đóng cửa thư viên Bối La, tiến vào trong phòng chế văn của thư viện.
Tiêu Hoằng hiểu rất rõ là Ngô Tân muốn mua Xích Ảnh Chiến Văn là muốn đem về nghiên cứu. Cứ để hắn nghiên cứu cho tốt đi, Tiêu Hoằng cũng không thèm để ý. Bởi vì hắn hiểu rất rõ đại bộ phận kỹ thuật của hắn nếu không có hai viên Ma Văn Châu thì căn bản không thể hoàn thành nổi. Kỹ thuật Để văn trải qua quá trình mã hóa xử lý, cho dù là Đại Ngự Sư tới đây cũng đừng hòng hóa giải nổi, trừ phi là hắn nói ra.
Đương nhiên quan trọng nhất đó là Xích Ảnh Chiến Văn lập tức sẽ sản xuất số lượng lớn. Đến lúc đó dựa vào bản lĩnh của Ngô Tân thì sẽ lấy được rất dễ dàng.
So với thể thì thà thừa dịp này mà moi của hắn một khoản còn hơn.
Bởi vì không sử dụng kỹ thuật văn trong văn, kỹ thuật Để văn được đơn giản đi cực độ, sử dụng duy nhất là Hàn băng vạn năm màu tím. Bởi thể chỉ qua mười mấy phút, Tiêu Hoằng đã chế tác xong Xích Ảnh Chiến Văn.
Lật qua lật lại quan sát đường cong Hồng anh thạch một chút, lại đưa vào một số dung dịch mã hóa, sau đó tạo hình bàng bột phấn Hồng anh thạch, cho vào một giọt vũ giao, đảo đều thành một thứ nước dính như bùn, cuối cùng phủ nhẹ lên hoa văn. Để văn giản dị trong nháy mắt liền bị lấp bàng. Sau đó Tiêu Hoằng liền cầm bút ký hiệu Ma Văn vẽ loạn lên bề mặt một chút.
Chiến Văn trong nháy mắt trở thành một bức họa như tranh hài.
Ngô Tân đợi ngoài cửa trước trong lòng rất phức tạp. Ở tại Hãng giao dịch Ma Văn Bối La lâu như vậy, chế văn rất nhiều và đều được hưởng vầng sáng vương giả, nhưng trước mắt vầng sáng của hắn dường như đã bị tước đoạt. Mà càng làm hắn khó chịu hơn chính là Xích Anh Chiến Văn trước mắt lại gây cho hắn cảm giác không có chút sức phản kháng.
Đương nhiên hắn cũng không trông cậy vào việc có thể tìm được chút kỹ thuật gì từ Xích Anh Chiến Văn. Chẳng qua muốn mua một cái để nhìn xem Chiến Văn của mình và Xích Ảnh Chiến Văn chênh lệch tới mức nào mà thôi.
Cạch.
Ngay khi Ngô Tân đang nghĩ như vậy thì cửa thư viên đã lại mở ra một lần nữa, nhìn thấy Tiêu Hoằng sau mười mấy phút. Ngô Tân hơi sửng sốt, sau đó ánh mắt liền hiện lên chút kinh ngạc. Chỉ thấy Tiêu Hoằng lấy Xích Anh Chiến Văn đã chế tác tốt ra.
-Thế...
Ngô Tân có hơi không tin vào ánh mắt của mình. Sử dụng không tới mười lăm phút là đã có thể chế tạo ra Chiến Văn tốt như vậy sao? Thể thì quá khoa trương rồi.
Nên biết rằng Thiên Nhận Chiến Văn lúc trước, hắn cũng phải dùng thời gian một buổi sáng một chế tạo xong.
Tuy nhiên dù vậy Ngô Tân vẫn nói cám ơn, tiếp nhận Xích Ảnh Chiến Văn, Tái thạch còn hơi ấm, hiển nhiên là vừa được kích hoạt không lâu. Hoa văn còn mới tinh, hiển nhiên là vừa chế tạo thành.
Thấy Ngô Tân cất Xích Anh Chiến Văn vào túi áo, chậm rãi rời đi, Tiêu Hoằng cũng không để ý lắm, lập tức đóng cửa lớn lại, khóa trái, sau đó ngồi khoanh chân trân sàn nhà, lấy Ma Văn châm ra tiếp tục tu luyện.
Hiện giờ Tiêu Hoằng đã tăng số lượng Ma Văn châm lên tới 22 mũi, tiến độ tu luyện Ngự lực cũng tăng lên một ít so với trước kia. Đương nhiên chuyện này có nghĩa là hắn tu luyện càng đốt tiền hơn. Đương nhiên hiện giờ Tiêu Hoằng đã khôi phục cuộc sống giàu có lúc trước, chi phí tu luyện vẫn nằm trong khả năng hắn có thể chịu nổi.
Đồng thời hắn cũng hiểu rất rõ là huấn luyện với Ma Văn châm vẫn đang trong thời kỳ mò mẫm, hoàn thiện và làm quen. Bởi vậy 22 cây Ma Văn châm đã là cực hạn rồi. Nếu tăng thêm nữa thì Tiêu Hoằng cũng không thể khống chế nổi, chỉ là lãng phí mà thôi.
Chớp mắt đã qua một tuần.
Sau thời gian một tuần, hai mươi mấy bệnh nhân đã được trang bị chi giả Ma Văn, trở lại đơn vị cả. Đồng thời trải qua một tuần tu luyện khắc khổ, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng đã đạt tới 5344 luồng, cách Ngự Sư cấp hai tuy còn một khoảng nhưng đang không ngừng tiếp cận.
Sáng sớm rời khỏi giường, Tiêu Hoằng liền phát hiện ra Ma Văn thông tin của mình coi như đã triệt để bùng nổ. Vừa đứng dậy, hắn đã thấy trong Ma Văn thông tin của mình, cứ qua thời gian một giờ lại có 23 lần gọi, toàn bộ tới từ một người, đó là Mạc Hi.
-Tiêu Hoằng, bản vẽ thiết kế của ta đã thiết kế xong rồi, ngươi chừng nào tới lấy đây!
Ngay khi Tiêu Hoằng vừa mới bắt máy thì tiếng thúc dục của Mạc Hi đã truyền tới. Hiển nhiên Mạc Hi này cũng là người nóng nảy. Chuyện này cũng không có gì kỳ quái. Có thể thành công với thứ này thì đó sẽ là phát mình vĩ đại nhất trong chiến đấu tại Thái Qua Vũ Trụ.
Hắn đoán là cả thế giới, để quốc, liên bang, nguyên thủ công quốc đều phải quỳ gối dưới chân hắn, hy vọng có thể mua được mấy sản phẩm này.
Tiêu Hoằng nhìn thời gian, thấy mới bảy giờ sáng.
-Qua liền đây!
Tiêu Hoằng thuận miệng đáp, sau đó liền khoác áo choàng, cầm túi hành trang tùy thân, đi ra khỏi thư viện, tới thẳng phòng làm việc của Mạc Hi.
Dựa theo hành trình trước kia, đi vào phòng của Mạc Hi, vừa đẩy cửa phòng ra, Mạc Hi liền không phân trần nhiều, trực tiếp kéo Tiêu Hoằng vào, có vẻ rất hấp tấp.
-Đen đây, nhìn bản thiết kế của ta xem có chỗ nào cần cải tiến không?
Mạc Hi nói xong liền trực tiếp kéo Tiêu Hoằng tới bàn làm việc lớn. Hiện giờ nơi này có ba người khác, hai nam một nữ, đều là thủ hạ của Mạc Hi, cũng là người trong tổ công tác.Đi vào trước bàn làm việc của Mạc Hi, Tiêu Hoằng liền thấy trên đó có rất nhiều bản vẽ thiết kế, mỗi tầm đều lớn đủ để bao phủ cả cái bàn.
Cầm bản vẽ thiết kế chính trong tay, Tiêu Hoằng quan sát tỉ mỉ một hồi. cấu tạo của bản thiết kế này có thể nói là khá chuẩn xác, mỗi nơi đều được đánh dấu rành mạch.
Độ cao 4,49 thước, cánh tay dài 4,88 thước, sức nặng 40 tấn. Bản vẽ này cơ bản vẽ ra kết cấu người, thiết kế tứ chi, phóng đại từ chi giả Ma Văn của Tiêu Hoằng ra, gần như chưa hề thay đôi chút nào. Chỉ là làn da sinh vật đã được đổi thành hộ giáp hợp kim có độ dày chừng ba ly mà thôi.
Khoang điều khiển chính đứng thẳng, bên trong có Ma Văn châm dày đặc, tuy vậy chưa sắp xếp thứ tự lắm. Bởi thế mới cần Tiêu Hoằng thiết kế lại.
Ngoài ra Mạc Hi còn thiết kế bảy tám loại vũ khí Ma Văn cỡ lớn, pháo điện từ Ma Văn hạng nặng. Đây là chủ pháo trên xe tăng Ma Văn, còn có cơ pháo hạng nặng, phi đạn Ma Văn...
Rất khó tưởng tượng là cái tên còm nhom bên cạnh này trong một tuần có thể thiết kế ra nhiều thứ như vậy.
-Thể nào?
Ánh mắt Mạc Hi mong chờ nhìn Tiêu Hoằng, hai mắt sắp phóng ra ngọi lửa hưng phấn tới nơi rồi.
-Chưa hoàn thiện lắm.
Tiêu Hoằng nói, lời nói như dội một chậu nước lạnh lên đầu Mạc Hi.
-Chưa hoàn thiện sao? Sao có thể chứ? Ngài nhìn kỹ một chút đi đã.
Mạc Hi vội vàng nói. Hắn có hơi không tin vào lỗ tai mình. Chính mình đã kiểm tra lại nhiều lần rồi mà.
-40 tấn, có phải là nặng quá không?
Tiêu Hoằng hỏi ngược lại.
-40 tấn, nặng? Sao có thể chứ? Xe tăng Ma Văn cỡ lớn đơn giản cũng phải 40 tấn mà.
Mạc Hi giải thích.
-Có điều ngươi phải nghĩ cho tốt đó là chúng ta không thiết kế xe tăng Ma Văn. Nếu muốn lấy xe tăng Ma Văn ra làm công cụ so sánh thì thà làm luôn xe tăng Ma Văn chứ còn khó khăn như vậy làm gì? Huống chi xe tăng Ma Văn tiếp xúc với mặt đất là hai bánh xích rất rộng, mà chúng ta thiết kế lại là hai cái chân. Nếu tiến lên ở Băng Nguyên hoặc đầm lầy, ngươi thử nghĩ xem hậu quả sẽ thể nào?
Tiêu Hoằng hỏi.
Mạc Hi không đáp lại, toàn thân hóa đá. Không nghi ngờ gì nữa, Tiêu Hoằng đã nói ra chỗ thiểu sót trí mạng nhất. Hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra khung Ma Văn Ma Văn đạp vào mặt băng trên hồ, cũng có thể tưởng tượng được nó bị đầm lầy nuốt gọi.
-Vậy... Vậy thì nên làm gì bây giờ?
Mạc Hi cũng thành thật, khiêm tốn hỏi, trong lòng nơm nớp sợ hãi, sợ một tuần cố gắng của mình bị Tiêu Hoằng phủ định hết.
Tiêu Hoằng không đáp, cầm bút máy, tiện tay vạch vài vòng lên bản vẽ, bao gồm, lưng, cổ tay và mắt cá chân.
-Trên tứ chi nên trang bị thêm lỗ Ma Văn phun khí giảm xóc. vấn đề này đã giải quyết không tỏi. Túi hành trang nên trang bị Ma Văn phản lực và hai cánh có thể co duỗi, nhờ đó giúp tăng sức nhảy vọt, cũng có thể hỗ trợ phi hành trong khoảng cách ngắn, đề cao tính cơ động rất lớn.
Tiêu Hoằng nói với Mạc Hi, sau đó hạ bút.
Mạc Hi nhận bản thiết kế trong tay Tiêu Hoằng, hơi nhìn vị trí Tiêu Hoằng đánh dấu, trông như tùy ý nhưng lại vô cùng chính xác.
Trong nháy mắt, trên mặt Mạc Hi lại hiện lên chút hào quang.
Chương 302: Phân công khởi công!!
-Mặt khác, các loại vũ khí của ngươi thiết kế cũng vẫn không tỏi. Ngươi sửa trước đi, ta đi về trước.
Tiêu Hoằng thấy Mạc Hi nhìn bản vẽ liên tục gật đầu thì nói thêm một câu rồi chuẩn bị rời đi.
-Chờ một chút. Đừng vội đi. Bản vẽ thiết kế ta sẽ lập tức sửa xong thôi. Chờ một lát.
Mạc Hi giữ chặt lấy Tiêu Hoằng, bắt đầu ngựa không ngừng vó bắt đầu tiến hành sửa chữa bản vẽ thiết kế, cũng điều động thủ hạ nhanh chóng dựng phân xưởng chế tác, thu thập tài liệu xung quanh.
Ước chừng hơn hai mươi giờ, Mạc Hi liền sửa đổi xong bản vẽ chính, dựa theo ý đồ của Tiêu Hoằng, toàn bộ thêm lỗ phun khí, đồng thời đưa Tiêu Hoằng xem.
Tiêu Hoằng ngồi ở khu chế tạo Ma Văn, thấy Mạc Hi vẽ xong bản vẽ mới liền gật gật đầu, tuy nhiên vẫn đưa ra một vài ý kiến.
Sau đó hai người liền bắt đầu thương lượng, tiến hành tối ưu lại bản vẽ một lần nữa. Mà Tiêu Hoằng cũng bắt đầu dựa theo lý giải của mình đánh dấu lên những vị trí khung máy móc Ma Văn được sử dụng nhiều nhất.
Sau khi hoàn thành, Tiêu Hoằng kinh ngạc phát hiện ra khung máy móc nhìn không lớn nhưng lại dùng rất nhiều Ma Văn, trong đó trung tâm nhất là Ma Văn ở chỗ gáy, tên là Ma
Văn điều khiển chính, phụ trách thu tín hiệu thần kinh và chuyển hóa Ngự lực, cũng là đầu mối tín hiệu Ma Văn. Nếu so sánh người lái là đại não thì Ma Văn điều khiển chính của khung máy chính là trung khu thần kinh.
Mãi tới chạng vạng thì bản vẽ thiết kế chính cuối cùng cũng thành hình.
Sau nét bút cuối cùng của bản vẽ thiết kế, Mạc Hi hoàn toàn ngã lăn ra bàn làm việc, thờ phì phò liên tục. Trên trán Tiêu Hoằng cũng lộ vô số mồ hôi.
Cho tới bây giờ Tiêu Hoằng mới thật sự ý thức được bản thân lúc trước đã xem thường mức độ phức tạp của khung máy móc này. Có thể nói khung máy móc này chính là thân thể con người do sắt thép tạo ra.
Mỗi một điểm phân bố, một trang bị Ma Văn chiến đấu đề phải suy xét chu đáo, không thể có chút sai lầm.
-Đi, dựa theo danh sách này thu thập tài liệu.
Nghỉ một chút, Mạc Hi liền cầm danh sách dầy cộp trong tay giao cho thủ hạ.
Tài liệu liên quan có hơn một ngàn loại, trong đó bao gồm sắt thép, thái kim, hoàng kim và một số kim loại, cũng không trực tiếp mua hợp kim. Nguyên nhân là Mạc Hi muốn tốt cho khung máy móc Ma Văn nên tự mình chế tạo hợp kim, đảm bảo vừa chắc chắn vừa giảm sức nặng.
Còn Tiêu Hoằng cũng có nhiệm vụ của mình đó là chế tác Ma Văn tương ứng.
Sao chép lại bản vẽ thiết kế một lần, Tiêu Hoằng liền cất đi rồi chuẩn bị chế tác một số bộ phận trước.
Dù sao thì hiện giờ ngoài việc chế tạo Ma Văn trên khung máy móc, Tiêu Hoằng cũng có nhiệm vụ đó là chế tác rất nhiều Xích Anh Chiến Văn.
Rời khỏi phòng làm việc của Mạc Hi xong, Tiêu Hoằng liền gọi Vương Phàm tới Hăng giao dịch Ma Văn thu mua chừng 10000 kim tệ tài liệu mới trở về thư viện Bối La, sau đó bắt đầu ngựa không dừng vó chế tác Ma Văn.
Còn về Mạc Hi thì cũng đã tới phân xương chế tác gần đó, chỉ huy thủ hạ và mấy chục nhân viên công tác luyện kim, luyện chế linh kiện. Những linh kiện chế tạo ra cơ bản đều do Mạc Hi gia công.
vẫn là câu nói kia, đối với khung máy móc Ma Văn này, Mạc Hi đã đánh bạc toàn bộ gia sản vào đó, làm sao lại không cói trọng cho được? Bản thân Mạc Hi hiểu rất rõ là một khi phát mình thành công thì ý nghĩa cuối cùng sẽ là gì, tuyệt đối trong một thời gian có thể hoàn toàn thay đổi chiến cuộc.Nhất là lần đầu tiên xuất trận thì tuyệt đối sẽ đánh cho địch nhân trở tay không kịp, làm cho bọn họ khó có thể ứng phó nổi.
Đương nhiên trước đó Mạc Hi phải chịu cảnh tiêu tiền như nước mà đau lòng, cơ bản tiêu hao trong mấy giờ đều tính bằng nghìn kim tệ. Điều này cũng không có gì kỳ quái. Không có khuôn đúc sẵn, mỗi linh kiện đều phải thiết kế khuôn, hơn nữa bởi tất cả mọi người đều mò mẫm nên tất nhiên không tránh được phải đi đường vòng.
Cho tới đêm khuya, Tiêu Hoằng trong thư viện Bối La mới dựa theo bản vẽ chế tạo ra mười Ma Văn cho khung máy, sau đó không ngừng lại, bắt đầu chế tác Xích Ảnh Chiến Văn.
Bởi Xích Ảnh Chiến Văn hoàn toàn sản xuất theo số lượng lớn nên một khi đã quen đường cũng không cần nghĩ ngợi nhiều, thể nên tốc độ chế tác cũng nhanh phi thường.
Chế tác xong năm cái, tốc độ lại tăng lên tới mười phút một cái, hiệu suất có thể nói là cực kỳ cao.
Cùng lúc đó, ở trong một biệt thự tại khu 8, Ngô Tân đang ngồi trong phòng chế văn xa hoa, thoạt nhìn đã sứt đầu mẻ trán, mái tóc hỗn độn, thần sắc tiều tụy, hốc mắt thâm quầng, ánh mắt đầy tơ máu.
Trên bàn làm việc to như vậy là Xích Anh Chiến Văn phỏng chế, tài liệu, Ma Văn dịch khắp nơi.
Lại nhìn Ngô Tân lúc này trong tay đang cầm Điêu văn đao, run run tạo hình Ma Văn trên Hồng anh Tái thạch, sau đó rót Ma Văn dịch vào.
Cách đó không xa có tấm bia Ma Văn, biểu hiện đủ số liệu khác nhau.
Nhưng so với Xích Ảnh Chiến Văn của Tiêu Hoằng chế tác thật chẳng đáng là bao.
Hai yếu tố lớn nhất trong đó làm Ngô Tân có cảm giác gần như không theo kịp. Loại thứ nhất là lực bắn siêu cường, thứ hai là trong Chiến Văn của Ngự Giả cấp hai lại có tới 5000 luồng Ngự lực? Ngô Tân dùng toàn lực cũng chỉ có thể tạo ra 2000 luồng năng lượng. 5000 quả thực là một con số khiển người ta tuyệt vọng.
Đương nhiên hắn cũng không phải không nghĩ tới loại vật chất như Hàn băng vạn năm vạn năm. Nhưng theo hắn thấy thì điều này là không thể. Bởi vừa rồi hắn đã biết tin Tiêu Hoằng đồng ý bán cho quân đoàn Bối La số lượng Xích Anh Chiến Văn lớn với giá 500 kim tệ.
Nếu cho Hàn băng vạn năm thì giá mỗi Xích Ảnh Chiến Văn ít nhất phải từ 10000 kim tệ, làm sao lại chỉ có giá 500 kim tệ được? Hơn nữa hắn vừa nhận đơn hàng tới 1000 Chiến Văn.
Nói vậy nên Ngô Tân có nằm mơ cũng không ngờ được Tiêu Hoằng lại có thể sử dụng Hàn băng vạn năm miễn phí, thích dùng bao nhiêu thì dùng.
về phần lực bắn siêu cường thì đó là kỹ thuật Để văn của Tiêu Hoằng.
Ước chừng qua ba giờ, vất vả chế tạo một Chiến Văn khác, Ngô Tân liền run rẩy khởi động nhưng đúng lúc này hắn bất hạnh phát hiện, năng lượng bên trong chì có 3500 luồng.
Nếu so sánh với Chiến Văn bình thường thì nó đã khá xuất sắc rồi nhưng ở trước mặt Xích Anh Chiến Văn thì quả thực không đáng nhắc tới.
Trên tấm bia Ma Văn thí nghiệm, ngay cả thành tích bắn cũng kém Xích Ảnh Chiến Văn xa.
- Tại sao lại như vậy? Tại sao lại có thể như vậy...
Ngô Tân không ngừng lặp lại, sau đó trợn mắt, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Năm ngày nay Ngô Tân cả cơm cũng không ăn, tinh thần tập trung cao độ, hơn nữa bị lửa giận công tâm, có phản ứng như vậy là bình thường.Tới nửa đêm về sáng, cầm Xích Anh Chiến Văn vừa chế tạo xong trong tay để vào hộp gỗ, lúc này đã có 20 cái, vừa đầy một hộp gỗ.
Khép hộp gỗ lại, dán niêm phong lên, Tiêu Hoằng ngáp một cái liền chuẩn bị tiến vào phòng ngủ giản dị.
Nhưng đúng lúc này thì Ma Văn thông tin của hắn bỗng nhiên chấn động. Lấy ra nhìn, hóa ra là số của Sờ điều trị doanh thứ 4.
-Muộn như vậy còn có chuyện gì?
Bắt liên lạc, thần sắc Tiêu Hoằng không đổi, hỏi khẽ.
-Trưởng quan, doanh thứ 4 vừa tiếp nhận người bệnh là Ngô Tân, hôn mê bất tình, trong lòng hôn mê lại cứ lầm bẩm tên ngài. Ngài có tới xem một chút không? Dù sao thì Ngô Tân này cũng không phải người thường.
Y tể trường Quý Vân của Sở điều trị doanh thứ 4 cung kính nói. Tuy rằng theo chức vị và quân hàm thì hắn là người lãnh đạo trực tiếp của Tiêu Hoằng nhưng ai là lão đại thì Quý Vân lại còn chưa rõ sao?
Nghe Quý Vân nói vậy, Tiêu Hoằng mới nhớ ra chuyện tuần trước bán Chiến Văn cho Ngô Tân.
Kỳ thật giờ đã hai giờ sáng rồi, Tiêu Hoằng thật không muốn đi nhưng nghĩ lại thì tám chín phần Ngô Tân bởi vì Chiến Văn của mình mới biển thành như vậy. Lấy một đống tiền của người ta, dù sao Tiêu Hoằng cũng phải đến. Sửa sang lại hành trang, hắn liền mang theo túi hành trang tùy thân, lấy Ma Văn Xa chỗ Lục Viên chạy tới Sở điều trị doanh thứ 4.
Đi vào sở điều trị, Tiêu Hoằng liền thấy Ngô Tân đang nằm trên giường. Một nam nhân mặc quân trang đang đứng cạnh Ngô Tân. Hắn là Phó doanh trường doanh 1, Ngô Trường Kỳ, cũng là người lái phi cơ Ma Văn.
Thấy Tiêu Hoằng từ từ đi tới, Ngô Trường kỳ vẫn chào Tiêu Hoằng theo đúng nghi thức chuẩn. Hiện giờ quân đoàn Bối La đã xảy ra chuyện gì thì hắn hiểu rất rõ.
-Trưởng quan, phiền ngài quá, vạn phần có lỗi.
Ngô Trường Kỳ khách khí nói.
Tiêu Hoằng hơi liếc Ngô Trường Kỳ. Ở lâu trong quân ngũ, hắn cũng biết đây là đứa con duy nhất của Ngô Tân, đương nhiên cũng không chịu thua kém, biểu hiện trong quân ngũ xuất sắc phi thường.
-Không phiền đâu.
Tiêu Hoằng đáp khẽ một tiếng rồi tới trước mặt Ngô Tân, thấy thần sắc hắn tiều tụy vô cùng, miệng không ngừng lảm nhảm, vừa có thuật ngữ Ma Văn, vừa có tên Tiêu Hoằng. Hiển nhiên giờ khắc này Xích Anh Chiến Văn mà Tiêu Hoằng vô tình chế tác đã là một ngọi núi cao mà Ngô Tân không thể vượt qua, tạo thành bóng ma ám ảnh người này.
Không dừng lại nhiều, Tiêu Hoằng tiện tay lấy một cây Ma Văn châm từ hộp gỗ tơ vàng ra, đâm và huyệt Nhân Trung của Ngô Tân, sau đó di di một lúc rồi rút ra.
Sau một lát, Ngô Tân chậm rãi mở mắt, không ngừng nhìn bốn phía, sau đó tập trung trên người Tiêu Hoằng.
- Áp lực tinh thần nặng quá, lại không ăn uống trong thời gian dài nên hôn mê. Nói trắng ra là đói quá hôn mê, không có gì đáng ngại.
Thần sắc Tiêu Hoằng không thay đổi, nói xong liền lấy ra một hạt Văn đan bổ huyết và một Văn đan dưỡng sinh, trước sau ném vào miệng Ngô Tân, bảo hắn nuốt đi.
Hai viên Văn đan vào miệng trong nháy mắt, Ngô Tân chỉ cảm thấy có hai dòng nước ấm chậm rãi khuếch tán ra khắp thân thể. Cơ thể suy yếu liền ấm lại, tinh thần cũng khôi phục rất nhanh, thật là thần kỳ.