Ma Ngân

Mất Đường Lui


trước sau

Ầm.

Cáp Y Mỗ nghe thể vỗ bàn thật mạnh, hai mắt như phun lửa.

-Vô liêm sỉ. Nặc Luân ngươi có thể nói những lời này sao? Quên những lời chúng ta nói trước đây rồi à? Quên kể hoạch trước đây rồi à? Không thể tưởng tượng được ngươi lại bán đứng ta trắng trợn như vậy, lại có cảm tình với một đám quân đội rác rưởi cấp Cơ thể.

Cáp Y Mỗ gầm thét.

Giờ khắc này đúng là Cáp Y Mỗ trộm gà không xong lại còn mất nắm thóc, tất nhiên là phải tức phát điên.

Đương nhiên Cáp Y Mỗ cũng không phải không nghĩ tới tình huống La Kiệt dùng thủ đoạn không thể cho người khác biết. Nhưng hắn lại càng nghĩ là Nặc Luân không thuần phục hơn, định khống chế quân đoàn Bối La rồi tự lập mình làm vua.

-Thà làm đầu gà còn hơn là đuôi phượng. Ở nơi của ngài, doanh thứ 5 có thể không có nhưng ở đây là bất đồng. Chúng ta tuyệt đối là chủ lực, tất cả chiến lược chiến thuật đều quay xung quanh chúng ta. Ta ở đây là trung tâm.

Mà hắn cũng hiểu rõ là nói vậy đã hoàn toàn đắc tội chết triệt để với quân đoàn Tô Môn, dù ngày sau có giải thích thì Cáp Y Mỗ vẫn canh cánh trong lòng, chỉ còn có một lựa chọn là toàn tâm toàn ý ở lại với quân đoàn Bối La mà thôi.

-La Kiệt, còn cả Nặc Luân nữa. Ta sẽ cho các ngươi hối hận vì ngày hôm nay.

Nói xong Cáp Y Mỗ liền cúp máy. Nếu đã nói tới mức này rồi thì chẳng còn gì

nữa. Giờ khắc này nếu không phải bị chiến sự quấn thân thì Cáp Y Mỗ đã thực sự đánh giết về phía Vũ Nhuận Tinh, dẹp yên quân đoàn Bối La giảo hoạt rồi.

Nhìn hình ảnh Cáp Y Mỗ biến mất, ánh mắt Nặc Luân hơi mê man. Không nghi ngờ gì nữa, Tiêu Hoằng đã hoàn toàn cắt đứt đường lui của hắn. Dù Cáp Y Mỗ biết tất cả nhưng dù sao hắn cũng chỉ còn nước bị thất sủng thôi.

-Không biết trả lời như thế đã vừa lòng ngươi chưa?

Chậm rãi đi tới trước mặt Tiêu Hoằng, Nặc Luân hỏi khẽ, vẻ mặt tràn ngập mất mát và mê man. Hắn không biết vận mệnh kể tiếp của mình là gì? Đặt mình trong một thành thị cô lập xa lạ, không ai giúp đỡ.

Thần sắc Tiêu Hoằng không đổi, chỉ là cánh tay nâng lên, đầu ngón tay điểm về một cái túi Ma Văn.

Nhìn thấy túi Ma Văn xuất hiện trên đầu ngón tay Tiêu Hoằng, thần sắc Nặc Luân hơi đổi. Hắn đã đạt tới Ngự Sư cấp hai, lại luyện tập dùng Chiến Văn tính vĩnh cửu đã lâu. Cái túi Ma Văn này đối với hắn có giá trị không cần nói cũng biết. Giống như Hàn Võ của Tiêu Hoằng, đây là nguồn gốc sức chiến đấu của hắn.

-Cầm đi!

Tiêu Hoằng nhìn Nặc Luân đang kinh ngạc, nói khẽ.

-Thế...

Nặc Luân không lập tức nhận lấy. Đưa túi Ma Văn cho hắn không phải là lại trông răng cho mãnh hổ sao? Hắn không hiểu tại sao Tiêu Hoằng lại làm vậy? Là sự tin tưởng sao?

Đưa mắt nhìn Tiêu Hoằng, vẫn là vẻ bình thản như đáy biển sâu, căn bản không thể thấy dưới đó là san hô và sóng nước trong vắt hay là mạch nước ngầm mãnh liệt.

-Nhớ kỹ, không có bất luận kẻ nào cô lập ngươi. Một đoàn đội chỉ biết ngươi lừa ta, ta lừa ngươi thì vĩnh viễn sẽ chỉ có đường diệt vong. Đối với quân nhân thì chiến trường mới là nơi bắt đầu vinh dự.

Tiêu Hoằng nói xong liền trực tiếp đặt túi Ma Văn vào tay Nặc Luân, chậm rãi rời đi, chỉ để lại Nặc Luân đang nhìn túi Ma Văn.

Trở lại chỗ tiếp đón, lại bàn bạc cụ thể một chút với Mạc Huyền và Sở Ngân Xuyên, Tiêu Hoằng liền trở lại tre thư viện Bối La, tiếp tục cuộc sống buồn tẻ, chế văn và tu luyện.

Hiện giờ còn cách thời gian Bối La phải tới tiền tuyển không tới nửa tháng, vừa kịp để khung máy móc Ma Văn số 4 hoàn thành, còn phải huấn luyện người lái, sau đó chế tác thật nhiều Xích Anh Chiến Văn, lắp ráp cho toàn quân.

Ngô Trường Kỳ ở bên kia cũng dựa theo mệnh lệnh của Tiêu Hoằng bắt đầu lục ra năm sĩ quan trong doanh 1, thật ra đều là những nhân tuyển tốt, đạt tới Ngự Sư, bao gồm cả đoàn trưởng Lôi Tát.

Tính cả Ngô Trường Kỳ là sáu người, nhóm này phải cạnh tranh để còn lại bốn người. Dựa theo Tiêu Hoằng nói thì việc cạnh tranh hoàn toàn công bàng, không phân biệt quân hàm, chỉ nhìn thực lực, xem ai thích hợp điều khiển khung máy móc hon mà thôi.

Có thể nói đối với khung máy móc Ma Văn, không chỉ sáu người này mà toàn bộ doanh 1 đều vô cùng mong đợi. Nhưng khung máy móc Ma Văn hạn chế cấp bậc phải tới Ngự Sư, thường phải là người lái chiến đấu cơ bởi phản ứng của bọn họ rất nhanh, khả năng điều khiển trong nháy mắt rất mạnh.

Xe tăng Ma Văn và chiến xa Ma Văn cũng là hai sự lựa chọn. Đương nhiên ưu thế của bọn họ chính là bắn chính xác.

về phần Nặc Luân đã trở lại chỗ dừng chân của doanh thứ 5, lúc này đang ngồi ngơ ngác trong phòng, trong lòng quay cuồng không ngừng, đâu óc mê mang.

Ước chừng một giờ, ánh mắt mê ly của Nặc Luân mới từ từ trong suốt, sau đó từ từ đứng lên, ra lệnh:

- Tân binh doanh thứ 5, tập hợp.

Chung Gia Ngân không hề kháng cự mệnh lệnh của Nặc Luân, cũng không hề khó xử, trực tiếp xoay người ra lệnh. Từ góc độ của hắn mà nói thì Nặc Luân tuy kiêu ngạo nhưng dù sao cũng là sĩ quan của quân cấp B, tất nhiên có chỗ phi phàm. Nếu không có thể thành tâm thành ý huấn luyện đám nhài con tân binh kia thì coi như bọn họ có phúc.

Không ai rổ hơn Chung Gia Ngân, đám tân binh này trong chiến đấu là dễ mất mạng nhất, không hề có kinh nghiệm, phải lăn lộn trên chiến trường vài năm, nếu còn khống chế thì sẽ rất khó chết. Bởi vì lúc đó bọn họ đã trở thành lão binh trên chiến trường rồi.

Mà có thể đảm bảo cho một tân binh sống sót, quan chỉ huy có kinh nghiệm phong phú tuyệt đối có tác dụng rất quan trọng. Bởi vì để quốc đã có rất nhiều ví dụ, đám sĩ quan tốt nghiệp học viện ra, cầm một liên đội thì chỉ ba tháng sau là
liên đội bị diệt sạch.

Khi 500 tân binh của doanh thứ 5 tập hợp xong, Nặc Luân liền đứng trên đài chỉ huy, thần sắc nghiêm túc bắt đầu giới thiệu nhiệm vụ huấn luyện trong nửa tháng tiếp theo.

Chung Gia Ngân đứng một bên có thể nghe được, tất cả huấn luyện đều xoay quanh một mục đích là tự cứu mạng mình. Hơn nữa không thể thừa nhận, là quan chỉ huy quân cấp B, kinh nghiệm của Nặc Luân rất phong phú, tuyệt đối có thể nói là nổi trội xuất sắc.

Lại nhìn về phía tân binh trên sân thể dục, phản ứng cũng cung kính. Dù Nặc Luân bị Tiêu Hoằng xử lý nhưng đây là chuyện mà bọn họ không có khả năng biết được.

Tuy nhiên trong lòng các tân binh lại đang kêu khổ không ngừng, sợ Nặc Luân lấy việc quan báo thù tư, tra tấn bọn họ tới chết đi sống lại.

Mà trên thực tế thì bề ngoài xem ra lo lắng của bọn họ không phải là dư thừa. Khi Nặc Luân công bố kể hoạch xong thì những tân binh này chỉ cảm thấy lần này đúng là nhảy vào hố lửa rồi. sắp tới sẽ là những ngày tháng sống trong địa ngục.

-Bên trong hạng mục huấn luyện không có chạy bộ, không có bất kỳ phần nào về tố chất thân thể, gần như chỉ toàn là những hạng mục tàn bạo, ví dụ như nắm lựu đạn Ma Văn trong tay vài giây, sau đó ném vào vùng nước sâu, hoặc mặc áo chống đạn siêu dày để đồng đội bắn lên người, hoặc là những phần huấn luyện tàn bạo đẫm máu, nghĩ tới mà da đầu đã phát run.Chuyện khác ta không nói, có lẽ có người còn thành kiến đối với ta. Nhưng nếu các ngươi muốn sống sót trong trận chiến sắp tới thì phải nghe theo ta. Nếu không ta cũng không bắt buộc, hiện giờ các ngươi còn có một cơ hội rời đi. Đợi tới khi huấn luyện bắt đầu thì không còn cơ hội này nữa đâu.

Giọng nói của Nặc Luân rất nghiêm túc, dường như lại trở về vẻ của quan chỉ huy điều quân nghiêm khắc, có hơi kiêu ngạo ngày xưa.

Binh sĩ trên sân thể dục đều đưa mắt nhìn nhau, hơi do dự một chút.

-Mặt khác ta cũng muốn nói cho các ngươi biết, vào thời khắc các ngươi muốn bỏ cuộc thì thử nghĩ tới việc đã kiên trì thể nào trong quá khứ để đạt tới lúc này.

Nặc Luân nói tiếp.

Nghe thể, tân binh còn do dự lập tức thay đổi sắc mặt, vẻ mặt lại hiện lên sự kiên định, đồng loạt đứng thẳng trên sân, không còn đưa mắt nhìn nhau nữa.

-Nếu không có người rời đi thì tốt lắm, chúc mừng các ngươi đã đi tới địa ngục.

Nặc Luân nói xong liền ra lệnh cho Chung Gia Ngân bắt tay vào chuẩn bị huấn luyện.

Giờ khắc này Nặc Luân coi như đã nghĩ thông hoàn toàn. Nếu không đủ sức phản kháng thì chỉ còn cách nhận mệnh mà thôi. Hơn nữa hắn cũng nhận ra quân đoàn Bối La tuy hiện giờ vẫn chỉ là quân đội cấp cơ thế nhưng dưới sự phát triển của Tiêu Hoằng thì dường như nó đã đi lên với tốc độ rất cao.

Nhất là khung máy móc Ma Văn, nếu đưa ra chiến trường thì e là quân đội cấp A cũng phải suy nghĩ cho kỹ một phen.

Cùng lúc đó, ở phụ cận căn cứ quân sự Bối La, vùng núi bị bắn bằng kia đã bắt đầu được xây dựng trạm canh. Ngoài tác dụng cảnh báo, nó còn có tác dụng quấy nhiễu và làm rối loạn tất cả các tín hiệu thăm dò.

Hồ Điệp Hào đang tích cực chữa trị.

Có thể nói toàn bộ căn cứ quân sự Bối La đều là những thân ảnh bận rộn. Gần như có thể thấy nơi nơi đều là mọi người tích cực chuẩn bị chiến tranh. Cảnh tượng quân đoàn chỉ biết làm vật hi sinh trong dĩ vãng đã không còn sót lại chút nào.

Cứ như vậy, một tháng nhanh chóng qua đi. Mà Tiêu Hoằng đại đa số thời gian đều ở trong thư viện Bối La đã hoàn thành 1000 cái Xích Ảnh Chiến Văn, 50 Dược Văn Hoàn Đồng giản dị và Ma Văn của 4 khung máy móc Ma Văn. Ngự lực trong cơ thể hắn cũng đã tăng lên 6023 luồng.

Con đường xa xôi đi tới Ngự Sư cấp hai đã được hắn vượt qua phân nửa.

Lại nhìn giá sách to lớn bốn phía, hắn hầu như đã đọc qua toàn bộ sách trong thư viện. Trong một tháng này, ngoài việc Tiêu Hoằng độc một số sách về Ma Văn thì còn học cả chiến tranh hiện đại, chủ yếu là muốn tìm kiếm một loại thủ đoạn hợp lý, hoàn toàn khiển khung máy móc Ma Văn dung nhập triệt để vào chiến trường, không có sai sót gì.

Mà trong đầu Tiêu Hoằng lúc này đã có ý niệm đại khái, biết khung máy móc Ma Văn không chỉ sử dụng làm công cụ chiến đấu mà còn có thể phối hợp làm cần cẩu. Giả thiết sở chỉ huy muốn xây dựng công sự thật nhanh chẳng hạn. Vào thời điểm chiến đấu thì nó có thể đảm nhiệm vai trò mũi nhọn, đả kích chỗ hiểm yếu nhất của kẻ địch.

Đây là ý tưởng đại khái trong đầu Tiêu Hoằng, cụ thể còn phải tham khảo ý kiến của mọi người khi tác chiến, coi như là trưng cầu dân ý đi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện