Đưa đi số Chiến văn Xích Anh cuối cùng, nhiệm vụ của Tiêu Hoằng đã hoàn thành.
Trải qua một tháng điên cuồng chế văn cùng với đọc sách, Tiêu Hoằng lại cảm giác kỹ thuật chế văn có tăng lên rõ rệt.
Nhất là phương diện Ngự lực, tuy rằng còn chưa đến Ngự sư cấp hai,nhưng Tiêu Hoằng rõ ràng cảm nhận được Ngự lực đã có tiến bộ rất lớn. Điều này cũng không có gì kỳ quái, Ngự lực đã đột phá 6000, tăng hơn 1/5 so với Ngự sư cấp một.
Đương nhiên, Tiêu Hoằng cảm giác được tốc độ tăng lên này ngày càng chậm, bởi vì Tiêu Hoằng cảm nhận được tốc độ tăng lên này đã ngang hàng với tăng trưởng của vật hỉnh trừng trong người, đây là điều Tiêu Hoằng không muốn thấy. Dựa theo ý muốn của Tiêu Hoằng, phải vứt bỏ khối trừng tím kia thật xa sau lưng, khiển nó không còn uy hiếp được tới mình nữa.
- Xem ra phải tiếp tục cải tiến phương pháp tu luyện.
Tiêu Hoằng lầm bẩm tự nói, đương nhiên có lẽ phải chờ trở về từ chiến tuyển Tây Cương mới được.
Tiếp theo Tiêu Hoằng lại quay về bàn làm việc trong phòng chế văn, ở một góc bàn làm việc còn có quyển sách rách nát gần như mốc meo.
Bên trên là biên niên sử vũ trụ Thái Cách, cùng với đoạn trích các sự kiện trọng đại. Nhưng làm Tiêu Hoằng khó hiểu là những chuyện liên quan đến Lạc Đan Luân để quốc, gần như một chữ cũng không nhắc, có một khoảng trống từ năm 1344-2345, trống rỗng tận 1000 năm.
Trên sách xuất bản hiện đại thì lịch sử cũng đều bắt đầu từ năm 2346, loài người gọi là tân thể nguyên, cho tới bây giờ đã qua 1019 năm. Phía chính phủ giải thích là vì quá xa xưa không thể khảo cứu, cho nên không được đưa vào sách giáo khoa.
Nếu chỉ là học sinh tiểu học, giải thích như vậy là đương nhiên, nhưng Tiêu Hoằng chưa từng đi học, tư tưởng không bị trói buộc quá nhiều, cho nên trước giờ luôn nghĩ nhiều, vì sao lại không có? Vì sao không thể nào khảo cứu lại trùng hợp ở năm 2345? Không thể khảo cứu, vì sao còn đánh dấu trong lịch Thái Cách?
Càng làm cho Tiêu Hoằng cảm thấy hoang đường là niên biểu của quyển sách cổ xưa này có ghi lại chi tiết lịch sử trước năm 1343.
Suy luận đủ các phương diện, chỉ có 1 nguyên nhân: đó là những năm đó không có gì vinh quang, tám phần là có liên quan tới Cáp Thụy Sâm, có người cố ý muốn xóa bỏ Cáp Thụy Sâm, xóa bỏ Lạc Đan Luân để quốc, làm cho bọn họ bị người đời sau hoàn toàn bỏ quên trong con sông lịch sử.
Kỳ thật đây đã là một loại thủ đoạn trừng phạt nghiêm khắc nhất.
Đọc nhiều sách, bản thân Tiêu Hoằng biết rõ giới hạn chính nghĩa và tà ác có những lúc không hề đơn giản. Làm chuyện tốt là chính nghĩa, làm chuyện xấu là tà ác, thử nghĩ xem trên thế giới này nào có ai cả đời toàn làm chuyện tốt? Cái gọi là người chính nghĩa hoặc là Thánh nhân, chỉ là những chuyện xấu của bọn họ không có ghi lại mà thôi.
Đương nhiên, đối với Cáp Thụy Sâm hay Lạc Đan Luân để quốc, Tiêu Hoằng cũng chỉ là nhàn rỗi cân nhắc mà thôi, cũng không cói như chuyện nghiêm chỉnh.
Tiện tay bỏ quyển sách cố vào ngăn tủ, Tiêu Hoằng cầm số Ma Văn khung máy móc cuối cùng rời thư viện Bối La, ngồi xe Ma Văn đi phân xưởng chế tạo.
Đã trải qua một tháng cải tạo, phân xưởng chế đã biến thành khổng lồ, có thêm lưới sắt hợp kim, trừ nhân viên làm việc ra, người không phận sự miễn vào.
Đồng thời La Kiệt cũng tự mình xác định, chờ sau này có tiền, chuyên xây dựng phân xưởng chế tạo khung máy móc ở ngay trong núi rừng Bối La.
Tăng hiệu suất chế tạo khung máy móc, đương nhiên việc chế tạo Ma Văn khung máy móc vẫn nắm giữ chặt trong tay Tiêu Hoằng cùng Mạc Hi.
Lúc này, trong phân xưởng chế tạo rộng lớn, năm chiếc Ma Văn khung máy móc rực rỡ đã được gắn cố định trên tháp, bản gốc cung cấp cho 6 nhân viên điều khiển tiến hành huấn luyện, số 1 đến số 3 đang tiến hành điều chinh thử nghiệm, số 4 đã lắp ráp hoàn thành, còn thiếu số Ma Văn cuối cùng của Tiêu Hoằng.
Thấy Tiêu Hoằng tới, Mạc Hi cùng với đám nhân viên thử máy chạy tới, dù không nói nhiều, nhưng sắc mặt tràn ngập cung kính cùng thắc thổm. Bởi vì hôm nay là ngày hoàn thành số 4, đồng thời cũng xác định danh sách nhân viên chiến đấu chính.
-Đây, là Ma Văn còn lại của số 4.
Tiêu Hoằng đặt túi chứa Ma Văn trước mặt Mạc Hi.
-Không hổ là Tiêu ca, trước sau luôn như một.
Mạc Hi cười khà khà nói:
-Còn nữa, Tiêu ca, hợp kim vi mễ nguyên liệu chế tạo Ma Văn khung máy móc còn thừa đã dọn xong, có khoảng 1.5 tấn, phải xử lý như thế nào đây?
-Nung chảy thành khúc kim loại 1 kg, sau đó đưa cho Sở Ngân Xuyên và Mặc Huyền, để bọn họ bán ra, cứ dựa theo giá thị trường. Nhớ kỹ đừng bán ra cùng lúc, nếu không sẽ dễ bị người khác chú ý.
Tiêu Hoằng ngẫm nghĩ một lát, căn dặn.
1.5 tấn hợp kim vi mễ ở trong này đúng là không có gì nổi bật, nhưng chỉ cần bán ra, tuyệt đối là số tiền rất lớn.
-Được.
Mạc Hi nói, lại cầm bao tài liệu trong tay đưa cho Tiêu Hoằng, cầm bao chứa Ma Văn đi tới chỗ máy số 4, chuẩn bị gắn số Ma Văn còn lại.
Bao tài liệu hắn đưa cho Tiêu Hoằng là các hạng số liệu của 6 nhân viên thử máy điều khiển Ma Văn khung máy móc trong 1 tháng qua.
Nhìn bao tài liệu rơi vào tay Tiêu Hoằng, 6 người kể cả Lôi Tát cùng Ngô Trường Kỳ như muốn ngưng tim, khẩn trương cả người cứng ngắc.
Bọn họ biết rõ đã đến lúc tuyên bố nhân viên điều khiển chính của số khung máy móc đầu tiên.
Gần 1 tháng, 6 người trải qua vô số lần huấn luyện, đã sinh ra hứng thú cực lớn với điều khiển Ma Văn khung máy móc. Hỏa lực dữ dội, tính cơ động xuất sắc, cùng với năng lực chịu đánh siêu mạnh, đã làm bọn họ yêu thích không buông tay Ma Văn khung
máy móc này.
Dù là Lôi Tát cũng vô cùng khẩn trương, đừng nhìn hắn là doanh trưởng doanh 1, nhưng ở bộ điều trị, hắn đã có hiểu biết rõ ràng về Tiêu Hoằng. Đó là chuyên không có liên quan tới quân hàm, hắn sẽ không bận tâm tới quân hàm của đối phương.
-Không cần khẩn trương, không có gì lớn lắm, lần này không được chọn, nhóm thứ hai cũng sẽ là các ngươi. Hơn nữa sau này quân đoàn Bối La tuyệt đối không chỉ có 5 chiếc Ma Văn khung máy móc này, sẽ còn rất nhiều. Đến lúc đó, có lẽ ngươi sẽ phát rầu không phải không đủ Ma Văn khung máy móc, mà là không đủ người điều khiển.
Tiêu Hoằng nhướng mày, nhìn 6 người đang lo lắng phía trước.
Sau đó mở tài liệu ra, lật xem ti mỉ biểu hiện gần 1 tháng qua của mỗi người. Có thể nói 6 người này tuyệt đối mỗi người mỗi vẻ, rất khó chọn hay bỏ. Như là Lôi Tát có năng lực nắm chắc thời cơ rất mạnh, năng lực phân tích chiến đấu vĩ mô xuất sắc; Ngô Trường Kỳ điều khiển tương đối tinh tế; Thiếu tá Đồ Á liên 15 doanh 1 có biểu hiện bắn phá xuất sắc.Ba người khác cũng có đặc điểm riêng, gần như không ai giống nhau.
Mạc Hi đã xem qua trước đó, vò đầu bứt tóc, may mà có quyền quyết định chuyện này là Tiêu Hoằng, không cần hắn quan tâm.
Trái lại Tiêu Hoằng lật xem tài liệu, sắc mặt không có chút khó xử, thậm chí còn thoáng có ý cười, cục diện này đúng là điều Tiêu Hoằng muốn thấy.
-Bây giờ tuyên bố người được chọn.
10 phút sau, Tiêu Hoằng mới lên tiếng.
Nhìn lại 6 người phía trước, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Hoằng, không nhúc nhích như pho tượng.
-Lôi Tát, điều khiển máy số 1, kiêm nhiệm tổ trưởng tiểu tổ khung máy móc.
Tiêu Hoằng nói ra tên người được chọn đầu tiên.
Nghe tên mình, Lôi Tát liền hưng phấn, tiếp đó vung hai tay, không còn nhìn ra chút vẻ doanh trưởng gì, lúc này hắn chỉ có một thân phận, đó là người được chọn.
-Ngô Trường Kỳ phụ trách điều khiển máy số 2, Đồ Á máy số 3, Thượng úy Thiết Ốc máy số 4. Hai người còn lại đảm nhiệm dự bị, trong lúc này vẫn tiếp tục thay phiên điều khiển nguyên mẫu tiến hành huấn luyện.
Nói xong, Tiêu Hoằng tiện tay khép tài liệu, bình thản nhìn 6 người phía trước.
Câu cuối cùng, có thể coi như an ủi với người không được chọn.
Tiếp theo, Tiêu Hoằng dẫn 6 người đi vào phòng cách âm, tùy ý trải bản đồ chiến thuật trên bàn, cùng 6 người thảo luận làm sao dung nhập Ma Văn khung máy móc vào trong chiến đấu. Dù sao ngoại trừ Tiêu Hoằng, 6 người này hoàn toàn có quyền lên tiếng về Ma Văn khung máy móc.
Bây giờ Tiêu Hoằng có thể nhận thức được, tuy ràng Ma Văn khung máy móc là một loại vũ khí chiến đấu tiên tiến rất mạnh mẽ, nhưng không phải vô địch, bởi vì sẽ không thể tùy tiện thả Ma Văn khung máy móc đi ra đơn lẻ, trừ khi có nắm chắc 100%. Đối thủ cũng không được quá mạnh, hơn nữa không có vũ khí siêu hạng, như là cự pháo thành lũy.
Nghiên cứu ứng dụng Ma Văn khung máy móc thêm một bước, xác định mấy phương án, Tiêu Hoằng tuyên bố mệnh lệnh: Toàn bộ quân đoàn Bối La tập hợp, triển khai huấn luyện chiến đấu lần đầu, địa điểm là vùng núi gần căn cứ quân sự Bối La.
Cuối tháng 4, cây cối xanh um, một mảnh xanh tươi, hơn nữa nơi này đã hoàn thành các tháp canh cao ngất, cộng thêm Ngô Tân chế tạo rất nhiều Ma Văn quấy nhiễu, có thể ngăn cản tín hiệu thăm dò bên ngoài xâm nhập.
Tuy rằng quân đoàn Bối La sẽ không lọt vừa mắt Duy Lâm công quốc, nhưng cẩn thận vẫn hơn, bây giờ không ai chú ý, không có nghĩa là sau này sẽ không.
Cùng lúc đó, ở trong doanh trại doanh 5, tàu Hồ Điệp hư hại được nhân viên kỹ thuật quân đoàn Tô Môn cố gắng đã chữa trị xong, nhìn giống y như trước. Như vậy, quân đoàn Bối La đã có được 2 chiếc quân hạm chuyển quân, đối với quân đội cấp c thì quả thật là chuyện xa xỉ, nhất là tàu Hồ Điệp tốt hơn nhiều lần so với con tàu Đại Hùng rách nát của quân đoàn Bối La.
Hơn nữa trong tàu Hồ Điệp còn có rất nhiều máy bay vận tải Ma Văn cỡ lớn, tuyệt đối là bất ngờ lớn. Điều này có nghĩa đấu pháp của quân đoàn Ma Văn Bối La sẽ được đa dạng hết mức, lúc cần thiết có thể tiến hành tác chiến nhảy dù, cùng với di chuyển vật tư khoảng cách ngắn một cách nhanh chóng.
Nhưng so với doanh 5 rực rỡ hẳn lên, các tân binh doanh 5 lại không tốt như vậy. Trải qua 1 tháng tra tấn, nhìn mỗi binh sĩ đã bị tra tấn thân thể tinh thần mỏi mệt. Cứ thử tưởng tượng cảm giác lấy lựu đạn Ma Văn làm đồng hồ báo thức xem.