Không hề nghi ngờ gì nữa. Giờ khắc này sức chiến đấu mà quân đoàn Bối La đã biểu hiện ra trước mắt Cáp Y Mỗ hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của hắn. Trước đây la hét muốn quét sạch quân đoàn Bối La, nhưng hiện tại nếu giao chiến thật thì chắc là quân đoàn Tô Môn đẹp mặt đây?
Nghĩ tới đây, yết hầu Cáp Y Mỗ đã thấy khỏ khốc, cả người lạnh run.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ được một quân đoàn có thể nói là ác mộng của những quân đoàn khác, quân đoàn Liệp Ưng mà trước mặt quân đoàn Bối La lại có cảm giác không chịu nổi một kích.
Nhất là uy lực của súng trường Cự Liên lại khiển người ta có cảm giác hít thở không thông. Chuẩn xác, uy lực mạnh, ngoài việc lúc bắn hơi phiền toái một chút thì gần như không có nhược điểm gì đáng nói.
Tiêu Hoằng đứng trên boong tàu Đại Hùng Hào thông qua màn hình nhìn Cứ điểm số 7 đã bị dẹp yên, thần sắc không có biển hóa quá lớn, vẫn bình thản như nước giống trước đây.
Tuy nhiên đúng lúc này thần sắc Tiêu Hoằng thoáng thay đổi. Chỉ thấy bên trong màn hình, ở trên một phế tích xuất hiện một chút dị động. Sau đó hơn bốn trăm binh sĩ Liệp Ưng từ khu vực bị tàn sát từ từ đứng dậy, một số rất chật vật, thần sắc tràn ngập sợ hãi vô tận nhưng vẫn chưa hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
-Không thể tưởng được đám binh sĩ Liệp Ưng này lại ngoan cường tới vậy.
La Kiệt ở một bên nói khẽ.
-Thực bình thường. Vừa rồi là đả kích tầm vĩ mô, tất nhiên phải có chút cá lọt lưới. Tuy nhiên chờ một chút nữa thì bọn họ sẽ thành tử thi cả rồi.
Tiêu Hoằng nói khẽ, sau đó hạ lệnh:
-Các đơn vị chú ý, vững bước tiến công.
Theo lệnh của Tiêu Hoằng, vận binh hạm của quân đoàn Bối La lại một lần nữa từ từ khởi động, tăng tốc tiến tới, lần này có vẻ không nhanh không chậm.
Cùng lúc đó, Lý Mình Khoa đang ngồi trong một cứ điểm tinh tể tại phụ cận Long Liệt Tinh, chuẩn bị trung chuyển, định tiến vào Hóa Long Trì nghỉ ngơi khôi phục.
Hóa Long Trì nằm bên trong Nguyên Sâm Tinh, là tinh cầu duy nhất có thể sống được, cũng là nơi binh sĩ chiến tuyển Tây Cương nghỉ ngơi hồi phục, điều trị.
Thông qua màn hình, Lý Mình Khoa tất nhiên có thể nhìn thấy cảnh tượng trên Long Liệt Tinh và màn "biểu diễn" rung động lòng người của quân đoàn Bối La.
Trải qua rung động ban đầu, trong lòng Lý Mình Khoa đã có cả hâm mộ, thậm chí là ghen tị. Được xưng là quân đoàn liên hợp thứ 9 cấp B lại bị đánh cho như chó, chật vật rút lui, hiển nhiên đã hoàn toàn đối lập với quân đoàn Bối La này.
Mà dường như quân đoàn Bối La lại trở thành sự trào phúng trắng trợn đối với quân đoàn liên hợp thứ 9.
-Quân đoàn Bối La chết tiệt lại khiển quân đoàn của ta trở nên nổi bật như vậy.
Trên mặt Lý Mình Khoa đã hiện lên vẻ oán hận sinh ra vì ghen tị.
-Theo ta thấy thì quân đoàn Bối La này sở dĩ thuận buồm xuôi gió như vậy là nhờ quân đoàn liên hợp thứ 9 của chúng ta. Trong hai tháng chúng ta chiến đấu hăng hái trên Long Liệt Tinh, tiêu hao rất nhiều nguyên khí của quân đoàn Liệp Ưng mới thể.
Tham mưu trưởng Lý Cơ của quân đoàn liên hợp số 9 nói với Lý Mình Khoa.
Phó đoàn trưởng Bỉ Tác nghe vậy lộ vẻ khinh thường. Đây đúng là cách nói không biết xấu hổ. Thái độ làm người của Bỉ Tác tương đối chính trực. Hắn rất khó nhận ra chiến tích của quân đoàn Bối La có liên quan gì với quân đoàn liên hợp số 9. Nếu nói là có liên hệ thì rõ là rút lui trước thời hạn, lừa gạt quân đoàn Bối La người ta mới là đúng sự thật.
Chẳng qua Bỉ Tác dù nghĩ như vậy nhưng cũng không dám biểu hiện ra mặt, chỉ đứng một góc không lên tiếng.
Còn nữa Lý Mình Khoa Trưởng quan, chúng ta cần phải hiểu rõ trận chiến này chúng ta có công lao. Nhưng trước mắt nếu như nhìn thể này thì công lao rất lớn như vậy đều bị quân đoàn Bối La này độc chiếm rồi.
Lý Cơ nói tiếp.
Nghe thể, thần sắc của Lý Mình Khoa khẽ biển đổi. Lời nói của Lý Cơ là một sự nhắc nhở chứ không còn nghi ngờ gì nữa.
-Ý của ngươi là...
Lý Mình Khoa dò hỏi.
-Hiện giờ ngài cũng thấy là quân đoàn Liệp Ưng dưới sự tiêu hao của chúng ta và sự đả kích của quân đoàn Bối La đã biển thành chó nhà tang, gần như không có sức chiến đấu gì đáng nói. Chúng ta lại hiệp trợ quân đoàn Bối La chiến đấu tiếp, thể thì thời điểm khen thưởng cũng sẽ đánh dấu là quân đoàn liên hợp số 9 và quân đoàn Bối La cùng tiêu diệt quân đoàn Liệp Ưng, công lao cũng sẽ có phần chúng ta đó.
Lý Cơ đề nghị.
Nghe nói thể, vẻ mặt Bỉ Tác hơi biến đổi. Không nghi ngờ gì nữa, Bỉ Tác thấy hành vi này quá vô liêm sỉ. Từ đầu tới cuối quân đoàn liên hợp số 9 đều chỉ là trở ngại chứ chẳng giúp ích được gì, hiện giờ thấy công lao thì ánh mắt lại sáng lên.
-Ý kiến hay.
Lý Mình Khoa cười cười, sau đó lập tức tuyên bố mệnh lệnh:
-Báo cho Phi Dực Hào đưa hết toàn bộ thương binh vào bên trong trạm không gian. Nhân viên chiến đấu còn lại cùng ta gấp rút tiếp viện quân đoàn Bối La.
Phi Dực Hào của quân đoàn liên hợp số 9 là vận bình hạm do doanh thứ 3 và thứ 4 cùng sử dụng, loại bỏ thương binh thì chỉ còn lại 400 người.
Tuy nhiên dường như thế cũng đủ rồi. Dù sao thì cũng còn có quân đoàn Bối La.
Rất nhanh Lý Mình Khoa đã mang theo Tham mưu trưởng Lý Cơ tiến vào trong Phi Dực Hào. Phi Dực Hào liền không ngừng lại một khác, trực tiếp bay vọt về phía Long Liệt Tinh.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng dẫn dắt quân đoàn Bối La vẫn chậm rãi tiến và phía trước như trước, không nhanh không chậm.
Theo Tiêu Hoằng thấy thì trận chiến đã được định đoạt, không cần phải liều lĩnh quá. Chẳng may trúng phải mai phục thì sao? Có thể nói đối với một trận chiến như vậy, Tiêu Hoằng bỗng trở nên cẩn thận hẳn, tận dụng hết khả năng giảm bớt tổn thất trong chiến đấu.
Lúc này quân đoàn Bối La đã cách Cứ điểm số 7 không tới 10 cây số. Hiện giờ nơi đó chỉ có 400 chiến sĩ Liệp Ưng, tập hợp thành một phòng
tuyển đơn sơ, cũng không bỏ chạy. Bởi vì tốc độ chạy của bọn họ có nhanh cũng hơn được vận binh hạm sao? Có thể nhanh hơn khung máy móc Ma Văn sao?
Quan sát thể cục trước mắt một chút, Tiêu Hoằng liền chậm rãi đi vào trong phòng điều khiển chính, chuẩn bị hạ lệnh diệt gọn quân đoàn Liệp Ưng.
Nhưng đúng lúc này thì một gã binh sĩ lại đột nhiên báo cáo:
-Trưởng quan, bên ngoài tầng khí quyển xuất hiện một chiếc vận binh hạm, bước đầu xác định là Phi Dực Hào của quân đoàn liên hợp số 9.
-Bọn họ đến làm gì?
La Kiệt nghe vậy liền hơi kinh ngạc. Không sai, tính tình hắn có tốt thì cũng vẫn tràn ngập oán niệm với quân đoàn liên hợp số 9.
Gần như ngay lúc La Kiệt đang buồn bực thì lại thấy Phi Dực Hào bay nhanh tới, trực tiếp xuất hiện ở một bên Đại Hùng Hào.
-Binh sĩ quân đoàn Liệp Ưng nghe rõ đây. Quân đoàn liên hợp số 9 đã tới, thức thời thì mau giơ khí giới đầu hàng, nếu không thì dưới hỏa lực cường đại của quân đoàn liên hợp số 9, các ngươi chỉ còn có con đường chết.
Trong Ma Văn thông tin công cộng truyền tới tiếng gầm gừ của Lý Mình Khoa, cáo mượn oai hùm tới cực hạn.
Nghe thể, thần sắc đám người La Kiệt bỗng biển đổi. Bọn họ cũng không ngốc, tất nhiên hiểu là quân đoàn Bối La đánh ngã đối thủ xong, quân đoàn liên hợp số 9 lại nhảy vào tranh công. Còn có đám người vô sỉ hơn thể này sao?Lập tức vẻ mặt đám người La Kiệt và Bì Nặc lộ sự tức giận. Không chỉ bọn họ, toàn bộ binh sĩ quân đoàn Bối La cũng đều như vậy.
Như dù có cố tình thì bề ngoài quân đoàn liên hợp số 9 vẫn là hảo tâm tiếp viện quân đoàn Bối La, trong lòng mọi người đều mắng thầm thì cũng không thể nói ra miệng.
Nhưng như vậy mà vô duyên vô cớ để quân đoàn liên hợp số 9 cưóp đi một phần công lao thì cũng quá khó chịu rồi.
Duy chỉ có mình Tiêu Hoằng ngồi trên ghế chủ tọa là thần sắc vẫn bình thản như ban đầu, không nhìn ra chút tức giận nào.
-Lệnh cho toàn bộ binh sĩ Bối La chuẩn bị xung phong cho tốt nhưng phải nhớ kỹ là vọt tới nửa đường liền vòng lại.
Tiêu Hoằng ra lệnh.
Tuy rằng thần sắc Tiêu Hoằng vẫn bình thường như trước nhưng trên cơ bản mọi người đều hiểu ra, chiêu này của Tiêu Hoằng rốt cục âm độc tới đâu.
Đây rõ là dẫn quân đoàn liên hợp số 9 nhảy vào hố lửa.
Các đoàn đội của sư đoàn thứ 19 của đế quốc tất nhiên không tệ, không biết Tiêu Hoằng ra lệnh như vậy, lại thấy quân đoàn Liệp Ưng đã hoàn toàn bị đánh ngã thì quân đoàn liên hợp số 9 mới thò mặt ra thì đều lộ vẻ khinh thường, cảm thấy quân đoàn liên hợp số 9 rất trơ trẽn nhưng khó mà nói được.
Chẳng qua bọn họ cũng chỉ bất bình cho quân đoàn Bối La khổ công dành thắng lợi chắc lại bị Lý Mình Khoa cưóp đi một phần công lao mà thôi.
Đương nhiên quân đoàn liên hợp số 9 cũng không phải lần đầu. Nếu không thì mô phạm đoàn tiên tiến kia ở đâu mà có chứ?
A Mình Tả trong sở chỉ huy cũng vừa thức tỉnh từ trong rung động, giờ phút này tâm trạng tất nhiên là sảng khoái vô cùng, nhìn thấy quân đoàn liên hợp số 9 xuất hiện bên cạnh Đại Hùng Hào cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu mà thôi.
-Chỉ biết làm phiền người khác.
A Mình Tả hơi bất mãn nói, cũng không tức giận lắm. Dù sao thì hắn là một sư trưởng, đoàn kia vẫn là binh sĩ của hắn thôi.
Rất nhanh, Cứ điểm số 7 chỉ còn cách 5 cây số. Trong Phi Dực Hào, Lý Mình Khoa thông qua cửa sổ có thể thấy Đại Hùng Hào và Hồ Điệp Hào đã từ từ hạ xuống. Tất cả binh sĩ Bối La bắt đầu chuẩn bị đột kích. Bản thân tất nhiên cũng không dám chậm trễ, cũng nhanh chóng hạ lệnh cho Phi Dực Hào hạ cánh.
Tuy rằng vô sỉ như Lý Mình Khoa cũng không ngốc. Đơn đã độc đấu thì 400 người của hắn đối mặt với quân đoàn Liệp Ưng vẫn hơi yếu, phải dựa vào quân đoàn Bối La mới được. Hơn nữa không thể chỉ nhìn mà không ra sức. Cái đó người sáng suốt đều nhìn ra cả, rõ ràng lúc này hắn chỉ góp phần vào thắng lợi của người khác mà thôi.
Sau một lát, 400 người của quân đoàn liên hợp số 9 đã sửa sang lại đội hình. Lý Mình Khoa lúc này khác hoàn toàn với vẻ khinh thường ích kỉ ban đầu, trên mặt đầy nụ cười lấy lòng. Nhưng sau vẻ tươi cười này chính là thần tình vô sỉ.
Binh sĩ Bối La tiếp thu lệnh của Tiêu Hoằng, căn bản không thèm nhìn mô phạm đoàn tiên tiến gọi là quân đoàn liên hợp số 9 kia. Một số ánh mắt rất sắc bén, hiểu rõ tính toán trong lòng Tiêu Hoằng, nhưng hiện giờ cũng không thể bại lộ.
Gần như không dừng lại, sau khi binh sĩ Bối La, đại bộ đội liền triển khai trận hình, rất nhanh lao về phía quân đoàn Liệp Ưng, động tác rõ ràng nhanh hơn quá khứ rất nhiều.