Ma Ngân

Khiêu Khích


trước sau

Bàn giao xong chuyện trước mắt, Tiêu Hoằng đi vào phòng chỉ huy, lúc này Mạc Hi đang đứng bên trong.

-Tiêu ca, ngài tìm ta có chuyện gì?

Mạc Hi hỏi.

-Đây là kể hoạch mua sắm Ma Văn khung máy móc.

Tiêu Hoằng nói xong, đưa tài liệu cho Mạc Hi.

Mạc Hi nhận lấy xem, trong ánh mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.

-Ô, có 2 bản kể hoạch?

Mạc Hi hỏi.

-Một loại là phương án bình thường, còn lại là phương án ép giá, chủ yếu là quyết định bởi thái độ của mấy người A Mình Tả. Nếu khách khí, vậy thì dùng phương án bình thường, nếu thật là dùng tác phong tướng quân ghê tởm, không ngại chém bọn họ một vố.

Tiêu Hoằng nói, tiếp đó lấy ra bản thiết kế Ma Văn khung máy móc, so với bản cũ, Ma Văn khung máy móc này còn tăng thêm một cái Ma Văn nhỏ.

- Đây là gì?

Mạc Hi buồn bực, theo hắn thấy kết cấu Ma Văn khung máy móc hiện giờ đã cơ bản hoàn thiện, vì sao còn phải bỏ thêm một cái Ma Văn có cũng như không này.

-Công dụng chủ yếu của Ma Văn này là một loại trung chuyển, kết cấu cũng không phức tạp, có thể tiến hành sản xuất số lượng lớn nhanh chóng, cũng là một loại tiêu hao rất nhanh. Nhưng không có nó, Ma Văn khung máy móc sẽ mất đi toàn bộ hệ thống động lực, nói như vậy ngươi hẳn là đã rõ ràng.

Tiêu Hoằng nói nhỏ với Mạc Hi.

-Tiêu ca, không lẽ ngài muốn...

Mạc Hi không ngốc, tự nhiên hiểu được dụng ý của Tiêu Hoằng. Bằng Ma Văn khung máy móc, khống chế quân đoàn mua Ma Văn khung máy móc, hơn nữa chỉ cần nắm giữ loại Ma Văn trung chuyển này, mặc dù bán ra Ma Văn khung máy móc cũng sẽ không trốn khỏi sự khống chế của quân đoàn Bối La.

Một khi ngừng bán ra Ma Văn trung chuyển, như vậy Ma Văn khung máy móc sẽ thành khối sắt vụn.

Hiển nhiên chiêu này của Tiêu Hoằng thật là âm độc, cùng lúc là vì phòng ngừa quân đội qua sông dỡ cầu, mặt khác là tăng mạnh khống chế. Phàm là quân đoàn mua Ma Văn khung máy móc, đến lúc đó còn không phải nể mặt quân đoàn Bối La?

- Đúng thể, trong lòng ngươi hiểu là được. Ngoài ra trong pháo kích vừa nãy, 5 chiếc chiến hạm vận chuyển của quân đoàn Liệp Ưng đã có 3 chiếc bị tổn hại nhiều mức độ, xem có thể sửa chữa được không, về sau nó sẽ thuộc về chúng ta. Tiêu Hoằng nói tiếp.

- Được.

Mạc Hi gật đầu đáp.

Mạc Hi đi ra ngoài, Tiêu Hoằng nhìn Ma Văn thông tin còn dính máu trong tay, Ma Văn thông tin này được lấy từ trên người Lặc Mỗ. Tiện tay ném Ma Văn thông tin của Lặc Mỗ sang một bên, Tiêu Hoằng đi vào phòng nghỉ, bắt đầu dùng kim Ma Văn tiến hành tu luyện.

Ở Hi Lạc Tinh, nơi này là hành tinh có người ở gần chiến tuyển Tây Cương nhất, cũng là hành tinh mấu chốt của Duy Lâm công quốc tấn công chiến tuyển Tây Cương.

Hà Long, quan tổng chỉ huy tấn công chiến tuyển Tây Cương, sắc mặt khó tin xem báo cáo trận chiến vừa truyền về từ Long Liệt Tinh.

Nhưng bởi chiến tuyển Tây Cương thuộc lĩnh vực Phục Thản Đế Quốc, bởi vậy Duy Lâm công quốc muốn lấy được tin tức chiến đấu chi tiết vẫn còn có chút khó khăn.

Huống chi Hà Long cũng như Ách Tề Nhĩ, tấn công phải cố kỵ rất nhiều.

Lúc này màn hình trước mặt Hà Long là tình huống tàu thăm dò truyền từ Long Liệt Tinh, chỉ trong nháy mắt cứ điểm số 7 cùng toàn bộ quân đoàn Liệp Ưng bị đốt sạch, thậm chí Lặc Mỗ không có cơ hội phát tín hiệu cầu cứu.

Mà Ma Văn khung máy móc lại làm Hà Long hoảng sợ không thôi, tính linh hoạt cơ động cùng hỏa lực dữ dội, quả thật là máy càn quét trên bộ mà.

-Quân đoàn Bối La lấy ra mấy thứ này từ chỗ này?

Khóe miệng Hà Long co giật thì thào nói.

Trong sở chỉ huy, binh lính Duy Lâm công quốc thấy cảnh này cũng kinh hôn bạt vía, không thể tưởng tượng nổi, đối mặt với một cái máy móc hình người khổng lồ như thế thì sẽ phải đối phó thể nào.

Còn may là trước mắt chỉ có 4 chiếc, nếu là 10 chiếc, 20 chiếc, 100 chiếc, dựa vào lực lượng một đoàn thì làm sao đối phó được?

-Bây giờ có tin tức của Lặc Mỗ đoàn trưởng quân đoàn Liệp Ưng hay không?" Hà Long lên tiếng, đầy gấp gáp.

Lặc Mỗ tuyệt đối là quan chỉ huy tiền tuyển hiếm có ở Duy Lâm công quốc, cộng với thực lực Ngự sư cấp ba, vô cùng quý giá. Quân đội có thể xây dựng lại lần nữa, nhưng không phải dễ bồi dưỡng ra được quan chỉ huy giỏi như thế. Đúng với câu: ngàn quân dễ đổi, một tướng khó cầu.

-1 tiếng trước chúng ta đã gọi mấy lần, nhưng vẫn không có người trả lời.

Trợ thủ của Hà Long trả lời.

-Tiếp tục gọi!

Sắc mặt Hà Long âm trầm ra lệnh:

-Mặt khác, thông báo tổ tham mưu, 1 tiếng sau thảo luận chiến đấu tiếp theo. Chủ yếu là đối phó Ma Văn khung máy móc, cùng với loại lưới dao ánh sáng đỏ kia.

Lúc này Hà Long cũng không ngốc, hắn biết rõ nếu có thứ tốt như thế, chiến tuyển Tây Cương làm sao không nhanh chóng đặt hàng? Trừ khi giá cao tới quá đáng, nhưng mà làm sao được chứ? Một đoàn quân cấp c cũng có thể sử dụng, làm sao mà đắt được?

10 phút sau, trợ thủ không ngừng phát ra yêu cầu gọi vào Ma Văn thông tin, rốt cuộc có trả lời. Màn hình nhỏ bắn ra, chỉ thấy trong màn hình là Tiêu Hoằng làn da tái nhợt, mái tóc màu bạc, đang mặc vào bộ áo giáp rách nát.

-Ai đó?

Tiêu Hoằng không nhìn Ma Văn thông tin, buộc bao cổ tay, hỏi.

Nhìn thấy tên đầu bạc kỳ quái này, trợ thủ sửng sốt, hắn có thể khẩng định người này không phải đoàn trưởng La Kiệt.

Nhưng mà Hà Long bên kia lại biến sắc, hắn tự nhiên nghe Bệ Đồ nói qua Tiêu Hoằng, mái tóc bạc kia chính là đặc điểm bắt mắt nhất của Tiêu Hoằng.

-Tiêu Hoằng, sao lại là ngươi?

Hà Long lên tiếng, hắn biết
tin tức Tiêu Hoằng đánh chết Bác Dương, cũng có thể nghĩ tới Tiêu Hoằng tiến vào căn cứ quân sự Bối La, nhưng tuyệt đối không ngờ Tiêu Hoằng lại xuất hiện ở chỗ này.

Cầm Ma Văn thông tin của Lặc Mỗ, một mình ở trong phòng chỉ huy, đã đủ chứng mình Tiêu Hoằng là lão đại chân chính của quân đoàn Bối La.

Mà làm cho Hà Long khó có thể tưởng tượng được, Tiêu Hoằng đã dùng thủ đoạn gì? Nếu không phải mái tóc bạc làm người ta ấn tượng sâu, Hà Long đã sắp quên mất Tiêu Hoằng.

Tiêu Hoằng liếc Hà Long, không đáp lại, chỉ là toát ra cười lạnh nhàn nhạt.

Thấy biểu tình của Tiêu Hoằng, thần sắc Hà Long cũng trở nên nghiêm túc, rõ ràng lúc này hắn không thể không cói trọng Tiêu Hoằng.

-Lặc Mỗ sao rồi?

Hà Long mặt lạnh hỏi.

-Còn sống, ít nhất là tạm thời? Ngươi muốn cứu hắn?

Khoác áo choàng đen, Tiêu Hoằng hỏi ngược lại.

-Đưa ra điều kiện đi.

-Hà Long nói tiếp, rõ ràng nếu có cơ hội, hắn vẫn muốn cứu lại Lặc Mỗ.Chiến hạm, điều kiện trao đổi là một chiếc chiến hạm.

Tiêu Hoằng há mồm sư tử.

Hà Long nghe thể, các sĩ quan khác cũng biển sắc, toát ra vẻ không thể tưởng tượng. Trình độ quý giá của chiến hạm Ma Văn ở vũ trụ Thái Cách cực kỳ cao, bởi vì cấu tạo tinh vi, cộng thêm pháo Ma Văn tiên tiến, chiến hạm vận chuyển binh lính không thể so sánh được.

Cho dù là chiến hạm Ma Văn thể tích nhỏ nhất, giá trị còn đắt hom 10 chiếc chiến hạm vận chuyển.

Dùng một chiếc chiến hạm đổi một cái đoàn trưởng, thật là quá mức.

-Ngươi có điên hay không, dùng một cái đoàn trưởng đã đòi chiến hạm? Đùa hả?

Hà Long híp mắt nói.

-Một chiếc không đủ, ta bắt nhiều tên là được. Chiến tuyển Tây Cương của các ngươi tổng cộng có 14 đoàn trưởng phải không, đến lúc đó ta trói một bó đối với cảc ngươi, tiện thể nói với Bệ Đồ là Tiêu Hoằng ta đã tới đây.

Nói xong, Tiêu Hoằng trực tiếp cắt liên lạc, không muốn nhiều lời với Hà Long.

Sắc mặt Hà Long lúc này thật khó coi, bởi vì Duy Lâm công quốc muốn trói đoàn trưởng chiến tuyển Tây Cương thành bó, rõ ràng là khinh miệt khiêu khích trắng trợn.

Nhưng lúc này Hà Long không thể không cói trọng Tiêu Hoằng, nếu không nghĩ ra cách đối phó Ma Văn khung máy móc, hậu quả tuyệt đối không thể tưởng tượng.

Tiêu Hoằng ở trong cứ điểm số 10, sắc mặt không thay đổi, về phần chiến hạm Ma Văn, quả thật là Tiêu Hoằng rất muốn có, thứ đó tuyệt đối mạnh mẽ hơn chiến hạm vận chuyển. Dù là thể tích nhỏ nhất, đoàn đội bình thường cũng đừng có mơ, mà phần lớn chiến hạm Ma Văn của để quốc đều là khống chế trong tay Hoàng đô.

Mượn chiến tuyển Tây Cương mà nói, dù rằng Ách Tề Nhĩ, A Mình Tả cùng với Mạn Đạt đều là Chuẩn tướng, nhưng cố tình địa vị Ách Tề Nhĩ lại cao hơn, là vì mấy chiếc chiến hạm Ma Văn chiến tuyển Tây Cương đều nắm chắc trong tay hắn.

Nếu Tiêu Hoằng cũng có được một chiếc, địa vị tuyệt đối theo sát đám người A Mình Tả.

Cùng lúc đó, trên Ngải Mì Tinh, Lạc Tuyết Ninh bước vào bộ chỉ huy, lập tức thông qua quân tình biết được tin tức chiến tuyển Tây Cương.

Quân đoàn Bối La trực tiếp đánh tan quân đoàn Liệp Ưng có danh xưng quân đoàn thép.

Thấy tin tức này, Lạc Tuyết Ninh không khỏi chớp mắt, bất ngờ không phản ứng kịp. Quân đoàn Bối La có bao nhiêu trọng lượng, Lạc Tuyết Ninh tự nhiên rõ như lòng bàn tay, nhưng làm Lạc Tuyết Ninh không ngờ được là dựa vào một chút sức chiến đấu của quân đoàn Bối La lại có thể san bằng quân đoàn Liệp Ưng, cái này láo quá đi chứ.

Tiếp theo Lạc Tuyết Ninh vội vàng đi tới Ma Văn tin tức, yêu cầu các tư liệu chi tiết.

Nhưng vì ở trong Tân Cách công quốc, Lạc Tuyết Ninh lấy được không nhiều tài liệu, đều là những đoạn ngắn rải rác, nhưng chi những đoạn ngắn này cũng đủ làm Lạc Tuyết Ninh kinh hôn bạt vía.

Chỉ thấy quân đoàn Bối La xếp trận hình tiến công khổng lồ, không ngừng nghỉền ép quân đoàn Liệp Ưng, sau đó là Ma Văn khung máy móc nã pháo cực mạnh.

Nhìn tới Ma Văn khung máy móc, trong lòng Lạc Tuyết Ninh như dậy sóng gió, nàng nghĩ không rõ, thứ kia là cái gì, sức chiến đấu hung hãn làm cho Lạc Tuyết Ninh kinh hãi.

-Ồ?

Bỗng nhiên Lạc Tuyết Ninh hô lên.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện