Ma Ngân

Đối Chọi Gay Gắt!


trước sau

Thông qua những hình ảnh rải rác, bỗng nhiên Lạc Tuyết Ninh chú ý tới bóng hình bắt mắt, một tên áo giáp rách nát đứng trên xe tăng Ma Văn.

Nhìn thấy hình ảnh này, trong lòng Lạc Tuyết Ninh chợt động, rõ ràng cái bóng kia rất giống một người, đó là Tiêu Hoằng. Nhưng vì đeo mặt nạ, nàng khó mà đoán được người kia là ai.

Trong lòng càng thắc thổm, bởi vì nàng biết rõ nếu Tiêu Hoằng không xuất hiện trong quân đoàn Bối La, như vậy rất có thể Tiêu Hoằng đã chết trong chứng bệnh kia.

Đây là điều Lạc Tuyết Ninh không muốn nhớ tới, không muốn nhìn thấy cái tên lạnh như băng, quật cường kia biến mất khỏi thế giới này như vậy.

Đột nhiên, cảm giác trống rỗng truyền khắp người Lạc Tuyết Ninh, chỉ là Lạc Tuyết Ninh vẫn quyết định tìm cơ hội hỏi thăm xem.

Lúc này, Tiêu Hoằng căn bản không biết Lạc Tuyết Ninh vẫn luôn chú ý chiến tuyển Tây Cương.

Lúc này hắn đang ngồi trên mặt đất thu xếp Chiến văn cùng với Khí văn binh lính thu gom, phân loại theo giá trị khác nhau, gặp kết cấu đặc thù thì đặt sang một bên chờ nghiên cứu một phen, sau đó chờ lần thay phiên này chấm dứt, phân phát cho binh lính Bối La, làm sức chiến đấu của họ đa dạng hơn.

về phần bản thân Tiêu Hoằng, không có hứng thú lớn với những Chiến văn này. Nếu nói bán lấy tiền, theo Tiêu Hoằng thì không lâu sau cơ hội phát tài của hắn sẽ tới.

Có lẽ không mấy người chống đỡ nổi sức dụ hoặc của Ma Văn khung máy móc, Tiêu Hoằng cũng không định bán ra nhiều, bằng không sẽ chẳng đáng giá, Tiêu Hoằng cũng biết hình thức kinh doanh đầu cơ.

Nhưng mà lúc Tiêu Hoằng đang an bài, A Lực lại xuất hiện bên cạnh, cung kính nói:

-Trưởng quan, tướng quân Ách Tề Nhĩ quan chỉ huy chiến tuyển Tây Cương tìm ngài.

-Tìm ta?

Tiêu Hoằng hơi đổi sắc, hỏi:

-Có chuyện gì?

-Không rõ lắm, nhưng mà có vẻ cách làm của ngài với quân đoàn liên hợp số 9 bị cấp trên lên án. Mặt khác, ta nghĩ có lẽ là chuyện liên quan tới Ma Văn khung máy móc.

A Lực trả lời.

Bỏ Ma Văn bị nổ làm hai trong tay xuống, sắc mặt Tiêu Hoằng không có thay đổi nhiều. Cẩn thận suy nghĩ một hồi, Tiêu Hoằng mới lấy một chiếc Ma Văn cao bạo nhét vào túi, sau đó tìm Mạc Hi, Bì Nặc cùng La Kiệt chuẩn bị đi bộ tổng chỉ huy.

Cũng ra lệnh Tân Du tăng cường đề phòng, ngừa Duy Lâm công quốc đột kích, cùng với "quân bạn" Phòng tuyển Tây Cương chọc lén sau lưng.

Dặn dò xong, Tiêu Hoằng bước vào tàu Hồ Điệp xuất phát trực tiếp đi bộ tổng chỉ huy.

Đi qua không gian hết 1 giờ, xuyên qua hàng loại công sự không gian, tàu Hồ Điệp đi tới bộ tổng chỉ huy chiến tuyến Tây Cương.

Xác mình thân phận, tàu Hồ Điệp mới từ từ kết nối với bộ tổng chỉ huy.

-Cổng kết nối mở ra, Tiêu Hoằng liền gặp được A Mình Tả cùng với trợ thủ và bí thư quân cơ đang đứng phía trước.Tiêu Hoằng. cái tên luôn làm bừa này, chuyện ngươi làm nhắm vào quân đoàn liên hợp 9 đã bị Ách Tề Nhĩ biết được, vốn tính tính Ách Tề Nhĩ đã không tốt, lần này rắc rối rồi.

A Mình Tả làm ra vẻ ác liệt, lại làm bộ quan tâm tới Tiêu Hoằng.

Tiêu Hoằng thật đúng là không biết mưu đồ của A Mình Tả, chẳng qua A Mình Tả rõ ràng không phải là diễn viên, bộ dạng hòa nhã này thật là đông cứng.

-Tướng quân A Mình Tả, chúng ta phải làm gì đây?

Lúc này La Kiệt lại hơi hoảng, bộ dạng gấp gáp khó coi nói.

-Ách Tề Nhĩ này không chấp nhận nhất là cấp dưới làm càn trước mặt hắn, đương nhiên cũng là hạng nói năng chua ngoa lòng đậu hủ, để Tiêu Hoằng yếu bớt, có lẽ sẽ không bị phạt nặng. Dù sao Tiêu Hoằng tiêu diệt quân đoàn Liệp Ưng, tuyệt đối là công lao cực lớn.

A Mình Tả nói, nói trắng ra là A Mình Tả tốn nhiều đường ngang ngõ tắt như thế, cuối cũng là đánh phủ đầu Tiêu Hoằng, khuất phục con ngựa chứng Tiêu Hoằng này.

Nhưng La Kiệt nghe thể, lại liếc Tiêu Hoằng, sắc mặt khó xử. Bảo Tiêu Hoằng cúi đầu, chuyện này thật là khó khăn, hoặc là trực tiếp làm căng cũng không phải không thể, nhất là bây giờ Tiêu Hoằng đang nắm giữ con bài tẩy.

-Mặt khác... về chuyện Ma Văn khung máy móc, quân đội sư để quốc 19 có ý muốn mua sắm, không biết Tiêu Hoằng có điều kiện gì?

A Mình Tả hỏi tiếp.

-Chuyện này nói sau, nếu lúc ta đi ra tâm tinh không tệ, vậy mọi chuyện đâu còn có đó. Nếu lúc ta đi ra mà tâm tinh không tốt, ta cũng không dám cam đoan tiếp theo ta sẽ hành động hỗn loạn gì.

Tiêu Hoằng liếc A Mình Tả, không có chút yếu thể, đồng thời vươn tay gõ cửa phòng tổng chỉ huy, sau đó trực tiếp đẩy ra bước vào.

Còn A Mình Tả nghe thể, liền cứng ngắc tại chỗ, bởi dựa theo kể hoạch của hắn, nếu mọi chuyện thuận lời thì lúc Tiêu Hoằng đi ra, tâm tình tuyệt đối cực xấu, mặt xám mày tro. Nếu thể thì chẳng phải hay quá hóa dở còn gì?

Nhưng thấy Tiêu Hoằng đi vào, A Mình Tả cũng không đi theo, bởi dựa theo kể hoạch của A Mình Tả, đến khi Ách Tề Nhĩ trắng mắng đến gần xong, người mới đi vào hòa giải, quan tâm như cha anh, giành được hảo cảm của Tiêu Hoằng.

Đối với việc A Mình Tả có tinh toán gì, Tiêu Hoằng thật là không để ý, đi vào văn phòng Ách Tề Nhĩ, Tiêu Hoằng thấy được bên trong không ít người ngồi, ngồi ở trước bàn làm việc là Ách Tề Nhĩ, sắc mặt nghiêm túc và lạnh băng.

Ở bên cạnh còn có Mạn Đạt cùng mấy sĩ quan cấp cao và trợ thủ, khoảng 10 người. Ngoại trừ trợ thủ, tùy tiện người nào cũng là nhân vật cấp Thượng tá.

Một đám quân hàm chói mắt lúc này hình thành khí tráng mạnh mẽ, làm La Kiệt thậm
chí là Bì Nặc cũng có cảm giác khó thở.

Đối với điều này, Tiêu Hoằng chỉ quét nhìn một cái, liền đi về phía Ách Tề Nhĩ.

Lúc này, các sĩ quan cao cấp ở đây cũng lần đầu gặp mặt thật của Tiêu Hoằng, thật là lạnh, mái tóc bạc, màu da tái nhợt, sắc mặt không hề thay đổi. Thậm chí Tiêu Hoằng xuất hiện làm người ta mơ hồ có ảo giác phía trước không phải là người, mà là một khối băng biết đi.

Ách Tề Nhĩ cũng có loại cảm giác này, nhưng sắc mặt vẫn rất lạnh. Hắn là tướng quân, Tiêu Hoằng là Trung úy, không, cùng lắm coi như độc thủ sau màn, nhưng dù là thể, Ách Tề Nhĩ vẫn có được địa vị tuyệt đối.

-Tìm ta, có chuyện gì?

Đi tới trước mặt Ách Tề Nhĩ, Tiêu Hoằng lên tiếng hỏi.

Tiêu trung úy, chẳng lẽ đây là lễ tiết tối thiểu khi ngươi gặp trưởng quan hay sao? Chẳng lẽ không ai dạy ngươi gặp được trưởng quan phải chào quân lễ hay sao? Nhìn ngươi như thế, còn ra thể thống gì?Ách Tề Nhĩ lên tiếng, thần sắc không hề có vẻ chúc mừng Tiêu Hoằng thắng trận, lại làm người ta cảm giác như cố ý gây chuyện.

La Kiệt ở một bên nghe lời này, đã toát hết mồ hôi lạnh. Hắn biết rõ tính tình Tiêu Hoằng, cũng có nghe qua tính tình Ách Tề Nhĩ, cái này hay rồi, hai con ngựa chứng ném chung một chuỏng, quan trọng hơn là Tiêu Hoằng là cái tên không biết thỏa hiệp.

-Ngại quá, chưa từng có người dạy ta, hơn nữa ta cũng không thích chào quân lễ với bất cứ ai.

Tiêu Hoằng bình thản đáp.

Tiêu Hoằng vừa nói xong, giống như một cơn gió lạnh quét qua, cả phòng yên ắng. Đám người Mạn Đạt thật không ngờ Tiêu Hoằng ở trước mặt Ách Tề Nhĩ cũng không có chút yếu thể, hơn nữa Mạn Đạt có thể nhìn ra được loại không yếu thể của Tiêu Hoằng không phải là căng mặt ra đờ, mà tính cách vốn là thể. Nhưng rốt cuộc thứ gì là chỗ dựa cho Tiêu Hoằng làm thể?

Chẳng lẽ là Ma Văn khung máy móc?

-Xem ra ngươi là tên không biết lễ phép, lại càng không hiểu quân kỷ, bởi vậy theo ý ta, ngươi không phải một người quân nhân ưu tú.

Ách Tề Nhĩ nói tiếp.

-Biết lễ phép, giữ quân kỷ, sẽ là quân nhân ưu tú? Dựa theo tiêu chuẩn đánh giá của Ách Tề Nhĩ ngài, toàn bộ đoàn liên hợp số 9 đều là quân nhân ưu tú? Nói văn mình biết lễ phép, xếp hàng đi chỉnh tề, chăn nệm xếp ngay ngắn, nhưng lên chiến trường còn không phải bị quân đoàn Liệp Ưng đánh như chó chết hay sao. Xem ra tướng quân Ách Tề Nhĩ thích gối thêu hoa, nếu là thể, ta thật hoài nghi không biết tướng quân Ách Tề Nhĩ thích quân nhân hay là trai đẹp?

Tiêu Hoằng nhấn từng chữ một.

Xoạt!

Tiêu Hoằng vừa nói xong, thủ hạ của Tiêu Hoằng, thủ hạ của Ách Tề Nhĩ, sắc mặt liền tái nhợt. Bọn họ không thể ngờ Tiêu Hoằng đối chọi gay gắt như thế, ngắn ngủi mấy câu tràn ngập trào phúng, có trào phúng đoàn liên hợp số 9, cũng có trào phúng Ách Tề Nhĩ.

Một cái Trung úy nhỏ nhoi dám nói như thế trước mặt Tướng quân, dường như từ trước đến nay để quốc cũng không có người thứ hai.

về phần đám người La Kiệt, mồ hôi lạnh trên trán đã nhỏ tí tách xuống đất, trong lòng lo lắng. Nếu chỉ là một cái đoàn trưởng, Tiêu Hoằng nói thể cũng không sao cả, trước mắt Tiêu Hoằng chính là quan tổng chỉ huy chiến tuyển Tây Cương đó.

-Ngươi...

Lúc này Ách Tề Nhĩ lại á khẩu không trả lời được, lửa giận trong lòng như nghẹn trong bụng, lại không thể xả ra, lời Tiêu Hoằng nói thật là làm người ta nghẹn họng.

-Được! Ngươi đã nói đoàn liên hợp số 9, ta sẽ nói theo ngươi. Trên chiến trường, gặp quân đội bạn bị nạn, thấy chết mà không cứu, quá đáng hơn là ta nghe nói ngươi còn tự tiện nhốt Lý Mình Khoa vào phòng tù binh, rõ ràng là công báo thù riêng. Xem ra hôm nay ngươi làm chức Trung úy nhỏ này là đủ rồi, quân đoàn Bối La chứa ngươi không nổi nữa phải không!

Ách Tề Nhĩ vỗ bàn thật mạnh, lạnh lùng nói, lúc này Ách Tề Nhĩ đã bị chọc giận muốn nổ phổi.

La Kiệt nghe thể, trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ muốn hủy bỏ chức của Tiêu Hoằng hay sao? Nếu là thể, quân đoàn Bối La xong rồi, vừa mới thấy ánh rạng đông trên chiến tuyển Tây Cương, vậy là đã xong rồi.

Nhưng Ách Tề Nhĩ vừa định nổi giận nói tiếp, Ma Văn thông tin lại rung lên.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện