- Có thể bán ta mấy chiếc được không?
Lạc Tuyết Ninh trầm tư một lát, hơi có chút ngượng ngùng nói, dù sao, nàng cũng không chỉ một hai lần cầu xin Tiêu Hoằng.
Những người khác nhìn thấy Lạc Tuyết Ninh có thái độ này đối với Tiêu Hoằng,
nét mặt bọn họ đã bắt đầu trở nên vặn vẹo, bọn họ không thể tưởng tượng
nổi, Lạc Tuyết Ninh lại dùng vẻ mặt này để nói với Tiêu Hoằng, hơn nữa
còn dùng giọng điệu khẩn cầu nữa.
Nếu là khi trước, trong mắt bọn họ, bằng vào tính cách của Lạc Tuyết Ninh thì thứ nào muốn lấy, chỉ cần trực tiếp nói một tiếng là tốt rồi, đâu cần phải khách khí như vậy với
Tiêu Hoằng, thật sự là rất quỷ dị a.
- Bán cái gì? Cho ngươi luôn đó, tặng ngươi 4 chiếc loại xa hoa!
Tiêu Hoằng nói với vẻ rất sảng khoái.
- Khó thấy ngươi hào phóng như vậy, ngươi không phải định...
Lạc Tuyết Ninh hơi hơi híp mắt, có vẻ suy nghĩ mà nhìn Tiêu Hoằng, hỏi với vẻ cảnh giác.
Không hề nghi ngờ, hai người nói chuyện không coi ai ra gì, đã tới tình cảnh
này rồi, rất trong lòng nhiều người đã bắt đầu suy đoán, Tiêu Hoằng này
và Lạc Tuyết Ninh rốt cuộc có quan hệ gì? Còn thân phận chân thật của
Tiêu Hoằng rốt cuộc là gì? Chỉ là một tên trung úy nho nhỏ ư? Không thể
nào.
Ách Tề Nhĩ ngồi trước bàn, trong lòng ít nhiều đã có chút
luống cuống, hắn còn rõ ràng hơn rất nhiều người, có thể khiến cho Lạc
Tuyết Ninh hạ thấp tư thế tới mức này, còn có thể chế tạo ra Ma Văn
khung máy móc biến thái, thì làm sao Tiêu Hoằng lại là một phàm nhân
được?
- Chết tiệt!
Ách Tề Nhĩ bỗng nhiên bật thốt ra, hiện tại hắn mới phản ứng, mình đã rơi vào bẫy của tên cáo già A Minh Tả kia rồi, A Minh Tả giao Tiêu Hoằng cho hắn, hiển nhiên muốn làm người tốt,
sợ đắc tội Tiêu Hoằng, lại không muốn thấy Tiêu Hoằng quá mức kiêu ngạo.
Ách Tề Nhĩ vô tình bị A Minh Tả lợi dùng làm một khẩu súng trong tay hắn.
Nhận ra điều này, trong lòng Ách Tề Nhĩ vẫn rất bất mãn đối với Tiêu Hoằng,
nhưng hắn cũng bắt đầu suy tư làm thế nào để chữa trị quan hệ với Tiêu
Hoằng.
Nghe Lạc Tuyết Ninh nói như vậy, Tiêu Hoằng hơi nhìn bốn
phía một cái, mọi người đều hướng ánh mắt về phía hắn, như vậy thì Tiêu
Hoằng cũng ít nhiều bất tiện khi nói tiếp, hắn trực tiếp đứng lên, cũng
không có cần chờ Ách Tề Nhĩ đồng ý, đã trực tiếp tiến vào trong phòng
nghỉ nho nhỏ bên cạnh văn phòng của Ách Tề Nhĩ.
Dựa theo đạo lý
mà nói, phòng nghỉ của Tướng quân thì có ai dám tiến vào a, nhưng mà lúc này lại không người nào dám ngăn cản, nhất là lại ngay trước mặt Lạc
Tuyết Ninh như thế này.
Đi vào phòng nghỉ của Ách Tề Nhĩ, nhẹ nhàng khép kín cửa, Tiêu Hoằng liền khẽ cười cười, nói:
- Ta cảm thấy rất hứng thú với kỹ thuật của A Di La, có thể giúp ta kiếm
lấy mấy bản hay không, tốt nhất là có thể lấy được Để Văn bí tịch của A
Di La, để cho ta nhìn một cái.
- Này, yêu cầu này cũng hơi quá đáng đi, đó chính là A Di La a, ta đâu có thể nói được là được luôn đâu?
Lạc Tuyết Ninh đáp, có vẻ phi thường khó xử.
- Hắn không phải là sư phụ của ngươi hay sao? Ngươi cứ nói với hắn, ngươi muốn học tập một chút kỹ thuật chế văn, lấy bí tịch của hắn xem vài
lần, dù sao ngươi là đồ đệ của hắn cơ mà, như vậy thì hắn cũng sẽ không
cự tuyệt đâu, sau đó ngươi lại đưa bí tịch cho ta, không phải là xong
rồi hay sao? Yên tâm, ta tranh thủ trong vòng vài ngày sẽ đọc xong, sau
đó trả loại, không có ai biết cả!
Tiêu Hoằng thấp giọng nói, giọng
điệu cực kỳ có tính mê hoặc, làm cho người ta có cảm giác, giống như
đang lừa lấy kẹo của một tiểu cô nương vậy.
- Ta sẽ thử xem thế
nào, tuy nhiên, có một điều ta muốn nhắc nhở ngươi trước, có bí tịch của sư phụ ta, cũng không nhất định có thể học được cốt lõi trong kỹ thuật
của hắn, phải được hắn chỉ điểm, rồi cần khắc khổ nghiên cứu, nhưng vẫn
còn không nhất định có thể thành công đâu.
Lạc Tuyết Ninh hàm hồ nói, dù sao nàng cũng không dám cam đoan rốt cuộc có thể thành công hay không.
- Không sao cả, ta chỉ là tò mò muốn nhìn một cái, như vậy là xong rồi,
về phần Ma Văn khung máy móc, ngươi yên tâm đi, ta sẽ nhanh chóng cho
ngươi đưa tới.
Tiêu Hoằng nói.
Những người ngoài phòng, bởi vì Tiêu Hoằng đã khép kín cửa lại, nên căn bản không thể nghe rõ Tiêu
Hoằng rốt cuộc đang nói gì, nhưng bọn họ cũng loáng thoáng nghe được ba
chữ “A Di La”.
Điều này không khỏi làm cho sắc mặt bọn họ lại lần nữa thay đổi.
Tiêu Hoằng này chẳng lẽ còn có quan hệ với A Di La hay sao? Trong lòng mọi
người đều nghĩ vậy, cũng không dám phán đoán quá nhiều, nhưng mà trước
đó A Di La từng có một tiền lệ, không báo trước gì cả, trực tiếp ném một tên đồ đệ tới một quân doanh của Gia Đô liên hợp thể, để cho tên này
bằng vào thực lực mà phát triển.
Nhận ra điều này, mọi người đều
nhìn nhau, hiển nhiên ý tưởng này càng nghĩ càng thấy đáng tin, nếu
không thì sao Lạc Tuyết Ninh lại có thể bày ra bộ dáng thiếu nữ ngoan
ngoãn trước mặt Tiêu Hoằng được, chứ không phải là bộ dáng nữ Tướng quân lạnh lùng kia.
Nhất là Ách Tề Nhĩ, trên trán đã chảy ra một lớp mồ hôi.
Về phần Mạn Đạt thì lại kinh ngạc đến ngây người, hắn vừa mới nói vậy,
thật bất hạnh cho hắn là Tiêu Hoằng quả thật dám bất kính trước mặt Lạc
Tuyết Ninh, hơn nữa cũng không có người nào dám phản đối cả.
Ước
chừng nửa tiếng, Tiêu Hoằng mới từ trong phòng nghỉ đi ra, như trước là
dáng vẻ lạnh như băng, cũng trực tiếp ném Ma Văn thông tin của Ách Tề
Nhĩ tới trên bàn, sau đó tự mình ngồi vào chỗ cũ, như trước là kia một
bộ dáng bình thản.
- Ách Tề Nhĩ, vừa rồi nói đến đâu rồi?
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng hỏi, lần này ngay cả hai chữ “Tướng quân” mà hắn cũng không thèm gọi, nói luôn tên tục.
- Cái này... cái này...!
Ách Tề Nhĩ có chút không biết nên nói thế nào, nét mặt đã không có vẻ tàn
khốc như vừa rồi, mà lại biến thành vẻ vô cùng cố kỵ, ngay cả mặt mũi
của Lạc Tuyết Ninh mà hắn cũng không cho, thì làm gì hắn coi một tên
Chuẩn tướng như mình vào mắt đây?
Không sai, Phục Thản Đế Quốc và Tân Cách Công Quốc quả thật là hai quốc gia, nhưng là mà lão đại phía sau màn đều là A Di La a.
Có thể khiến cho đồ đệ của A Di La chịu ngoan ngoãn như vậy, thì dường như chỉ có một cách giải thích, đó chính là hắn cũng là đồ đệ của A Di La,
hơn nữa Ma Văn khung máy móc này cũng không thể do người thường nghĩ ra
được, đồng thời lại còn chế tạo ra nữa.
- Ách, là thế này, nghe
nói... nghe nói Bối La quân đoàn tấn công Liệp Ưng quân đoàn sáng tạo ra kỷ lục không một thương vong nào, thực
sự là... thật sự là rất giỏi a,
đã giữ được thành tựu của Lý Minh Khoa, đây tuyệt đối là một công lao
lớn, ta sẽ mau chóng ban thưởng cho ngài và quân đội của ngài theo chiến công.
Ách Tề Nhĩ ấp úng hồi lâu, rốt cục cũng nói xong một câu đầy đủ, mục đích chính là ra sức thay đổi không khí bất hòa khi nãy.
- Đâu có, đâu có!
Tiêu Hoằng cũng không cứng nhắc, thấy đối phương chịu thua, cũng vốn không tiếp tục ép thêm nữa.
A Minh Tả đang ở bên ngoài, đối với tình huống bên trong phòng thì không
hay biết chút gì, hắn thấy sắp được một giờ rồi, phỏng chừng cũng sắp
tới lúc hắn xông tới sắm vai người tốt rồi, vì thế hắn liền nhanh chóng
đẩy cửa bước vào.
Tuy nhiên, một màn nhìn thấy sau đó lại khiến
cho A Minh Tả có chút phát mộng, nhất thời, hắn lại không hiểu được tại
sao, chỉ thấy Tiêu Hoằng đang ngồi trên trường kỷ, hay chân bắt chéo,
các lãnh đạo trong Bộ chỉ huy đứng phía sau thì còn có một số người lộ
vẻ cung kính, về phần Ách Tề Nhĩ ngồi trước bàn giấy, vẻ hung ác khi nãy đã không còn sót lại chút gì, trên mặt cũng hiện lên vẻ kiêng kị và cố
kỵ.
Rốt cuộc là chuyện gì? Khi nãy chẳng phải là Ách Tề Nhĩ muốn
cho Tiêu Hoằng một đòn phủ đầu hay sao? Nhìn qua lúc này, có vẻ giống
như Tiêu Hoằng đã cho Ách Tề Nhĩ, thậm chí toàn bộ sĩ quan một đòn phủ
đầu thì đúng hơn. Trong lòng A Minh Tả nghi hoặc, nhưng cũng không quá
hiện lên trên mặt.
- A Minh Tả Tướng quân, ngươi mới đến a?
Nhìn thấy A tới, Ách Tề Nhĩ lộ ra vẻ tươi cười, nhưng mà sau nụ cười này,
lại chất chưa vô tận hận ý, lão già nham hiểm kia suýt nữa đã đẩy Ách Tề Nhĩ xuống vực sâu vạn trượng a.
A Minh Tả xuất hiện, Ách Tề Nhĩ
tám phần đã nhận ra, A Minh Tả là tới sắm vai người tốt, giải cứu Tiêu
Hoằng, giành được hảo cảm của Tiêu Hoằng, nhân cơ hội tăng lên tình cảm, mà một quan tổng chỉ huy như hắn, lại tám phần sẽ bị người ta bán đứng
như vậy.
- Ách, vừa rồi chiến khu có một số việc.
A Minh Tả có chút kinh ngạc đáp, ít nhiều cũng có chút mơ hồ.
- Ta vừa mới tán gẫu một chút với Trung úy Tiêu Hoằng, có thể nói đây là
một người tài hoa xuất chúng, học thức uyên bác, nhân tài hiếm có, đối
với công tích của hắn, ta cũng đã đọc bản ghi chép trong hồ sơ, chỉ bằng việc diệt sát Liệp Ưng quân đoàn, bắt sống Lặc Mỗ, thì tuyệt đối đã là
một công lớn rồi, ở trong này, ta còn nên chúc mừng A Minh Tả Tướng quân mới đúng, ngài đã khai quật được mộtnhân tài như vậy!
Ách Tề Nhĩ cười nói.
Nhận được sự ca ngợi bất thình lình của Ách Tề Nhĩ, cùng với vẻ mặt tươi
cười kia, A Minh Tả vẫn không hiểu rõ tình huống lắm, không biết vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hơi nhìn quanh, A Minh Tả vẫn có thể nhìn thấy trên mặt mọi người vẻ rung động mờ nhạt.
Có chuyện a, A
Minh Tả thầm nghĩ, nhưng mà hiện tại, dường như mọi người đều hiểu được, chỉ có mỗi người khởi xướng là hắn thì lại vẫn chưa hay biết chút gì,
tại đây, ngoài Mạn Đạt, phần lớn đều là người của Ách Tề Nhĩ, nên cũng
không có người nào báo cho hắn biết.
- Điều này... đa tạ Ách Tề Nhĩ khen ngợi đối với Tiêu Hoằng, khi trở về, ta chắc chắn sẽ trọng dụng.
Rơi vào đường cùng, A Minh Tả chỉ có thể tiếp tục dây dưa với Ách Tề Nhĩ.
- Nếu trọng dụng, thì nên đưa ra thành ý trọng dụng, Tiêu Hoằng này có
thể nói là cái gì cũng được, chỉ là Ngự lực cấp bậc hơi thấp một ít, khi trước ta nghe nói A Minh Tả Tướng quân vẫn có một viên Kim Ban Tuyết Cô rất trân quý, không bằng lấy ra để đưa cho Tiêu Hoằng, thế nào? Dùng để bù lại khuyết điểm cấp bậc thấp của Tiêu Hoằng!
Ách Tề Nhĩ cười nói.
Gần như ngay khi Ách Tề Nhĩ nói ra câu này, sắc mặt A Minh Tả lập tức trở thành một mảnh tái nhợt, ánh mắt co rút lại.
Kim Ban Tuyết Cô này có thể nói là vô giá, cực kỳ hiếm thấy, đặc tính chỉ
có một, sau khi dùng, chỉ cần có cấp bậc từ Đại Ngự Sư trở xuống, thì sẽ trong nháy mắt tăng lên 5% tổng số Ngự lực vốn có.
Không đạt tới cấp bậc Ngự Sư, thì cũng không thấy nhiều lắm, nhưng nếu đạt tới cấp
bậc Đại Ngự Sư thì sao? Nhất là tới Đại Ngự Sư cấp ba cấp bốn, tăng lên
có thể nói là cực kỳ khó khăn, lập tức tăng lên 5%, trợ giúp tuyệt đối
là không nhỏ.
Bởi vậy có thể thấy được trình độ quý giá của thứ
này, A Minh Tả cũng coi nó như là bảo bối, chờ khi nào may mắn đột phá
Đại Ngự Sư, thì sẽ sử dụng nó luôn.
Mà hôm nay Ách Tề Nhĩ nói như vậy, hiển nhiên chính là đang trả thù.
A Minh Tả nhà ngươi đánh ta một nhát, chẳng lẽ Ách Tề Nhĩ ta lại không
đánh trả hay sao? Đây là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng Ách Tề Nhĩ.
Vào lúc này, A Minh Tả mà từ chối thì không khác nào tỏ vẻ keo kiệt, sau
này ở trước mặt Tiêu Hoằng thì cũng không hay a, còn nếu đồng ý ư? Trời
ạ, điều này chẳng phải còn tàn khốc hơn là lấy cái mạng nhỏ của A Minh
Tả hay sao!
Nhất thời, A Minh Tả trực tiếp bị Ách Tề Nhĩ đẩy tới tình cảnh tiến thối lưỡng nan.