Khi Ách Tề Nhĩ nhìn vào Ma Văn thông tin, sắc mặt phẫn nộ bỗng biến đổi thành kinh ngạc, bởi vì trên màn hình Ma Văn thông tin hiện rổ 3 chữ: Lạc Tuyết Ninh.
Nhìn thấy chữ này, thần sắc phẫn nộ của Ách Tề Nhĩ liền rút lui. Hắn là Chuẩn tướng, Lạc Tuyết Ninh lại là Thiểu tướng, quan trọng hon Lạc Tuyết Ninh còn đội cái mũ tiểu đồ đệ của A Di La. Ờ Phục Thản Để Quốc, xem chừng không có ai không để ý, dù là đám người Hoàng đô gặp được A Di La cũng phải cung kính, càng đừng nói tiểu tướng quân biên phòng như Ách Tề Nhĩ.
Mạn Đạt cùng những sĩ quan khác tự nhiên thấy rổ tên Lạc Tuyết Ninh, một đám sắc mặt đại biến.
Thiểu tướng sư đoàn chủ bài Tân Cách công quốc, đích thân gọi cho Ách Tề Nhĩ, cái này....
Rõ ràng trong mắt đám người Mạn Đạt, có thể trò chuyện với đại danh đỉnh đỉnh Lạc Tuyết Ninh vô cùng xinh đẹp, bản thân nó đã là chuyện rất vinh quang.
Lúc này trong lòng Ách Tề Nhĩ cũng nghĩ không khác gì Mạn Đạt, đột nhiên lại có cảm giác được sủng mà kinh. Lại nghĩ tới dung mạo Lãnh diễm, dáng người nóng bỏng, địa vị hiển hách của Lạc Tuyết Ninh, toàn thân cảm thấy lâng lâng.
Vội cầm Ma Văn thông tin, Ách Tề Nhĩ lại liếc Tiêu Hoằng, tiếp đó cố ý quơ quơ ba chữ Lạc Tuyết Ninh trước mặt Tiêu Hoằng, giống như đang bày tỏ thân phận của mình, cảnh báo Tiêu Hoằng không nên quá kiêu ngạo.
Nhìn thấy 3 chữ Lạc Tuyết Ninh, Tiêu Hoằng không chút yếu thể, đột nhiên chợt động, lập tức rút bớt lệ khí, thầm nghĩ nàng gọi tới làm gì?
Nhưng biểu tình của Tiêu Hoằng ở trong mắt Ách Tề Nhĩ lại là biểu hiện của yếu thể, khóe miệng không khỏi cong lên. Không thể ngờ cái đinh này cũng có lúc mềm xuống, nhưng nghĩ lại cũng đúng thôi, đó là đồ đệ của A Di La, đường đường Thiểu tướng sư đoàn chủ bài Tân Cách, không phải nói đùa.
Lúc này đám người Mạn Đạt đã bắt đầu nhỏ giọng xì xào, đoán Lạc Tuyết Ninh đại danh đỉnh đỉnh gọi tới là vì chuyện gì.
-Này này này, các ngươi nhìn biểu tình của tên kia xem?
Có sĩ quan bỗng kéo người bên cạnh, chỉ vào Tiêu Hoằng.
-Có gì kỳ quái, đó là Lạc Tuyết Ninh mà.
Sĩ quan kia thấy Tiêu Hoằng rút bớt lệ khí, có vẻ khinh thường nói.
-Nếu ngay cả mặt mũi của Lạc Tuyết Ninh mà hắn cũng không nể, vậy mới coi như hắn có bản lành.
-Đừng nói nhảm, cho hắn 10 cái lá gan hắn cũng không dám bất kính với Lạc Tuyết Ninh, chỉ là không ngờ Ách Tề Nhĩ này bình thường không lộ gốc gác, không ngờ lại có giao tình với Lạc Tuyết Ninh.
Mạn Đạt nói nhỏ.
Ách Tề Nhĩ liếc những người bên cạnh, chính hắn cũng phải kinh ngạc, nhưng mà không biểu hiện ra ngoài, mà làm ra vẻ thần bí nhận liên lạc. Chỉ là nháy mắt nhận cuộc gọi, bộ dáng Tướng quân khí thể hơn người lại không khỏi hèn mọn đi một chút.
Tiếp đó, hình ảnh Lạc Tuyết Ninh quân trang phẳng phiu, dung mạo diễm lệ, khí chất trác tuyệt xuất hiện trên màn hình, kinh diễm chói lọi.
-Lạc Tuyết Ninh đại nhân, không biết ngài tự mình gọi cho tại hạ, có chuyện gì cần phân phó?
Ách Tề Nhĩ cung kính nói, giọng điệu đầy nịnh nọt.
Lạc Tuyết Ninh nghiêm mặt, trong lòng lại không yên, nhưng vẫn dứt khoát hỏi:
Đầu tiên chúc mừng Ách Tề Nhĩ tướng quân đánh bại quân đoàn Liệp Ưng. Mục đích ta tìm ngài là nhờ ngài tra tìm xem, trong quân đoàn Bối La có người nào tên Tiêu Hoằng hay không.Xoát!
Lạc Tuyết Ninh vừa nói lời này, mọi người trong văn phòng liền cứng ngắc, tiếp theo đồng loạt nhắm ánh mắt thẳng về phía Tiêu Hoằng.
Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ tới, Lạc Tuyết Ninh vừa mở miệng đã trực tiếp điểm danh Tiêu Hoằng.
Mạn Đạt càng há miệng, ánh mắt không ngừng xoay quanh Tiêu Hoằng cùng hình ảnh Lạc Tuyết Ninh, hắn không thể hiểu được Tiêu Hoằng cùng Lạc Tuyết Ninh có quan hệ gì?
Theo hắn biết, Lạc Tuyết Ninh cùng Tiêu Hoằng hẳn là người thuộc hai tầng khác nhau.
Lúc này trong lòng Ách Tề Nhĩ đang căng thẳng, tiếp theo giật mình liếc Tiêu Hoằng trước mặt, trong lòng hoảng sợ không thôi.
Chẳng lẽ là trùng tên? Nhưng tỷ lệ này nhỏ quá đi chứ. Ách Tề Nhĩ thầm nghĩ.
-Không biết Lạc Tuyết Ninh tướng quân muốn tìm Tiêu Hoằng là người nào?
Ách Tề Nhĩ thử hỏi tiếp, tới lúc này hắn không dám tin người Lạc Tuyết Ninh
muốn tìm chính là cái đinh cứng đáng ghét trước mặt mình.
-Hẳn là ở quân đoàn Bối La, người Vù Nhuận Tinh, cao khoảng 1.8m, bề ngoài hơi lạnh, là người do Mặc Huyền giới thiệu. Thể này đi, ngài gọi La Kiệt tới đây, ta nói chuyện với hắn.
Lạc Tuyết Ninh cố gắng nhớ lại tướng mạo của Tiêu Hoằng.
Những lời vừa nói lại làm Ách Tề Nhĩ toát hết mồ hôi lạnh, liếc sang Tiêu Hoằng, toàn bộ ăn khớp.
Tiêu Hoằng tự nhiên biết Lạc Tuyết Ninh muốn tìm mình, dứt khoát không trốn tránh nữa. Đi tới trước mặt Ách Tề Nhĩ, lạnh lùng nhìn hắn, trực tiếp cầm lấy Ma Văn thông tin trên tay hắn.
-Tìm ta làm gì?
Tiêu Hoằng trực tiếp hỏi, vẫn một bộ dạng lạnh băng như ở Thái Ngô thành.
Nhưng hành động tự nhiên của Tiêu Hoằng lại làm những người kia kinh hãi, bọn họ có mơ cũng không ngờ cái tên Tiêu Hoằng này quả thật như thế, không cho ai mặt mũi. Đó là Lạc Tuyết Ninh tướng quân đại danh đỉnh đỉnh đó, vẫn cái bộ dạng thể này.
Đồng thời làm bọn họ tràn đầy khó hiểu, đó là Lạc Tuyết Ninh lại đi tìm một tên Trung úy nhỏ nhoi, rốt cuộc là muốn làm gì?
Lúc này Lạc Tuyết Ninh tự nhiên không để ý phản ứng của những người khác, khi nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Hoằng, sắc mặt liền đại biến. Rõ ràng bộ mặt
Tiêu Hoằng hiện giờ đã có biến đối rất lớn so với trước kia, nhất là mái tóc bạc, cùng với khí chất, bộ dáng bé trai chất phác khi trước đã không còn.
-Tiêu Hoằng, thật tốt quá, ngươi còn sống, tóc của ngươi... có chuyện gì thể?
Qua hồi lâu, Lạc Tuyết Ninh mới hỏi, ngữ khí không hề uy nghiêm như đối với
Ách Tề Nhĩ, trong ánh mắt có kinh ngạc, cũng có vui sướng, mơ hồ nàng biết Tiêu Hoằng đã vượt qua được.
-Tác dụng phụ của loại thuốc ta phát mình.
Tiêu Hoằng thản nhiên đáp, trong ánh mắt cũng nhu hòa hơn. Có thể gặp được người quen cũ giữa quân đội lạnh băng này, cảm giác như đốt lên đống lửa trại giữa trời đông giá rét.
-Ra thể, nhưng mà nói lại, ngươi còn sống cũng tốt rồi. Hơn nữa mái tóc bạc cũng có vẻ tiêu sái, đừng để ý nhiều.
Lạc Tuyết Ninh cũng mỉm cười ngọt ngào an ủi.
Lúc này cả văn phòng nhìn thấy Lạc Tuyết Ninh luôn luôn lạnh như băng lại có vẻ vô cùng thân thiết với Tiêu Hoằng, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không biết phải làm sao. Cảm giác đầu tiên, là có phải mình đang nằm mơ, hoặc là thần kinh thác loạn sinh ra ảo giác.
Ách Tề Nhĩ ngồi ở bàn làm việc, trong lòng đang run sợ, tay run rẩy cầm ly trà uống mấy hơi, cố gắng làm mình bình tĩnh lại.
-Đúng rồi, ngươi tìm ta làm gì?
Tiêu Hoằng nhìn Lạc Tuyết Ninh cười hì hì, hỏi.
-Quan tâm ngươi một chút... không được sao?
Lạc Tuyết Ninh cười hì hì đáp, hoàn toàn giống như tiểu nữ sinh. Hiển nhiên Tiêu Hoằng còn sống, nàng rất vui vẻ, coi như buông bỏ một mối tâm sự.
Phụt!
Lạc Tuyết Ninh người nói vô tâm, nhưng Ách Tề Nhĩ nghe lời này, trực tiếp phun ra nước trà trong miệng.
Quan tâm ngươi một chút không được sao? Ách Tề Nhĩ lặp lại lời Lạc Tuyết Ninh vừa nói, sắp rớt cằm xuống bàn. Nếu chỉ là một cô gái nhỏ, nói lời này cũng không sao, nhưng đây là Lạc Tuyết Ninh đại danh đỉnh đỉnh Lãnh diễm tướng quân đó, càng đòi mạng là lời này lại nói với một tên Trung úy.
Hơn nữa bây giờ cả hai cái lỗ tai đều nghe rõ ràng lời này tràn ngập thân thiết, làm người ta cảm giác không hề đơn giản như thế.
Hay là hai vị này có trò mèo? Không thể nào, Lạc Tuyết Ninh có danh xưng thiên nga đứng đầu Gia Đô liên hiệp, làm sao lọt vào cái miệng cóc Tiêu Hoằng kia?
Quan trọng hơn là nhìn cái mặt lạnh bằng của Tiêu Hoằng, căn bản là khúc gỗ không biết cảm tình, làm sao bắt được phương tâm của Lạc Tuyết Ninh?
Nhưng đủ mọi dấu hiệu trước mắt cho thấy, dường như tỏ rổ Tiêu Hoằng cùng Lạc Tuyết Ninh có quan hệ không bình thường.
về phần đám người Mạn Đạt, trực tiếp hóa đá tại trận, một đám há to miệng, kinh ngạc nhìn Tiêu Hoằng cùng biểu tình ngọt ngào của Lạc Tuyết Ninh, giống như đang nhìn thấy người ngoài hành tinh.
Không chỉ có thủ hạ của Ách Tề Nhĩ, La Kiệt, Bì Nặc cùng Mạc Hi cũng nhìn nhau, trong ánh mắt tràn ngập không thể tưởng tượng nổi, bọn họ cũng phát mộng.
La Kiệt tự nhiên thông qua Mặc Huyền biết Tiêu Hoằng cùng Lạc Tuyết Ninh có chút giao tiếp, nhưng không thể ngờ quan hệ giữa hai người thân cận đến thế.
-Thật là vinh hạnh.
Tiêu Hoằng nhàn nhạt cười cười:
-Chẳng qua cuối cùng ta cảm giác quan tâm của cô dường như không phải không ràng buộc, lại có chuyện yêu cầu ta, nói đi.
Vừa nói, Tiêu Hoằng liếc một tên sĩ quan cấp Thượng tá đang kinh ngạc ngồi ở sô pha, chỉ hắn, lại trỏ sang một bên.
Thượng tá kia tự nhiên hiểu được động tác này là gì, vội tránh sang một bên, tiếp theo Tiêu Hoằng liền ngồi thẳng lên đó.
-Công việc hả, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Này, ta xem tài liệu hình ảnh, nhìn thấy trong quân đoàn Bối La có khung máy móc hình người, đó... là ngươi làm ra?
Lạc Tuyết Ninh dò hỏi.
-Không phải là ta, là chúng ta chế tạo ra.
Tiêu Hoằng trả lời.
Lời này truyền vào trong tai Mạc Hi, rất là ấm áp, bởi vì Tiêu Hoằng dùng hai chữ "chúng ta". Hai chữ này theo người khác thấy là rất bình thường, nhưng với Mạc Hi, Tiêu Hoằng nói như thế, chứng mình Tiêu Hoằng đã coi hắn là người mình.