Cảnh tượng này đập vào mắt Bệ Đồ, toàn thân hắn trở nên hóa đá ngay tại chỗ.
Hắn nằm mơ cũng không đoán được chuyện này, Long Kỳ quân đoàn chẳng những
không đánh lén thành công, ngược lại còn bị Bối La quân đoàn bóp chết
trên An Ni Á Tinh.
- Bệ Đồ đại nhân, nhớ kỹ, có bản lĩnh thì chúng ta đánh chính diện với nhau, đừng làm trò sau lưng nữa.
Chậm rãi thu cánh tay về, Tiêu Hoằng nhẹ nhàng nói, vẻ mặt tràn ngập âm lãnh, nhìn không ra chút thân mật nào.
Lúc mày sắc mặt Bệ Đồ vẫn tái nhợt, trong lòng có thể nói vừa sợ vừa tức,
sợ thì tự nhiên không cần nhiều lời, Bối La quân đoàn này hành động cực
kỳ quỷ mị, xuất hiện trên An Ni Á Tinh, trực tiếp tiêu diệt Long Kỳ quân đoàn, tức giận thì là vì Tiêu Hoằng không biết thỏa mãn, dám lừa hắn
thêm 1000 vạn kim nữa.
Cảm giác giống như là Duy Lâm Công Quốc quân đội bị Tiêu Hoằng giết, sau đó lại còn tặng cho hắn 1000 vạn kim quân phí nữa!
Điều này cho dù là với Duy Lâm Công Quốc, hay là với cá nhân Bệ Đồ, thì đều là chuyện vô cùng nhục nhã!
- Ngươi... rốt cuộc ngươi làm như thế nào được?
Qua một hồi lâu, Bệ Đồ mới hỏi tiếp.
Tuy nhiên, Tiêu Hoằng căn bản là không đáp lại, trực tiếp ngắt liên lạc.
- Chia 1000 vạn kim này thành hai phần, 500 vạn kim đưa cho Ngả Kim Sâm
bệ hạ, 500 vạn kim khác thì coi như phí dụng chiến đấu của Bối La quân
đoàn.
Tiêu Hoằng giao kim trữ văn giá trị 1000 vạn kim cho La Kiệt, hạ lệnh.
Nghe thấy Tiêu Hoằng nói vậy, Ngả Kim Sâm mới hơi thả lỏng lại, vừa rồi phối hợp một chút với Tiêu Hoằng, xem ra mình hẳn đã không còn phải lo mất
mạng nữa rồi.
- Không biết Tiêu Hoằng đại nhân, tiếp theo nên
giải vây cho An Ni Á Vương Quốc như thế nào, ngài yên tâm, sau này An Ni Á Vương Quốc nguyện ý thay đổi toàn bộ, đều nghe theo mệnh lệnh của
Tiêu đại nhân.
Ngả Kim Sâm vội vàng cam đoan.
- Chờ một chút,
ta sẽ viết một phần báo cáo, nói Ngả Kim Sâm và Tiêu Quốc Lương bị Long
Kỳ quân đoàn bắt cóc, bất đắc dĩ tiến hành tập kích Bối La quân đoàn.
Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc, đáp.
- Ngài yên tâm, ta sẽ dựa theo ý đó để gửi cho ngài một bức thư cảm ơn,
cũng nguyện ý đầu nhập vào Phục Thản Đế Quốc, không, là vào Vũ Nhuận
Tinh, không, là vào Tiêu đại nhân ngài.
Ngả Kim Sâm có phản ứng rất
nhanh, vội vàng nói, chỉ là trên trán đang toát ra mồ hôi lạnh, đã nói
rõ ràng trong lòng hắn vẫn không có chút yên tâm này, vô cùng khẩn
trương, không hề nghi ngờ, hắn thậm chí toàn bộ vận mệnh của An Ni Á
Vương Quốc đang nằm trong tay của một mình Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng không lên tiếng trả lời, ánh mắt hơi quét qua vài người trước mặt một
lượt, cuối cùng nhìn về phía Ngả Ôn, lúc trước Tiêu Hoằng cũng đã chú ý
tới hắn rồi, nhìn qua rất trẻ tuổi, không đến hai mươi tuổi, nhưng mà từ đầu đến cuối phản ứng vẫn có vẻ bình tĩnh hơn lão cha của hắn rất
nhiều.
- Ngươi tên là gì?
Tiêu Hoằng hỏi Ngả Ôn.
- Ta tên là Ngả Ôn, là Nhị vương tử của An Ni Á Vương Quốc.
Ngả Ôn khí định thần nhàn, nhẹ nhàng đáp.
- Bao nhiêu tuổi rồi, cấp bậc Ngự lực như thế nào?
Tiêu Hoằng tiếp tục hỏi.
- Mười tám tuổi, Ngự Giả cấp năm, sắp đến cấp bậc Ngự Sư.
Ngả Ôn tiếp tục đáp, đồng thời hơi cúi người về phía Tiêu Hoằng.
- Mười tám tuổi? Hẳn là đến tuổi đi lính rồi, thế nào? Nguyện ý gia nhập Bối La quân đoàn không?
Tiêu Hoằng hỏi tiếp.
Gần như ngay khi Tiêu Hoằng vừa nói ra câu này, sắc mặt thoáng có chút thả
lỏng của Ngả Kim Sâm đột nhiên trở nên tái nhợt, Tiêu Hoằng tuy rằng
không nói thẳng, nhưng lời này rốt cuộc có ý tứ gì, hắn vẫn phi thường
rõ ràng, đây rõ ràng là muốn bắt Ngả Ôn làm con tin a, một chiêu này quá độc ác, mặt không đổi sắc mà đã bắt được chỗ yếu hại của Ngả Kim Sâm.
- Tiêu... Tiêu đại nhân, hy vọng ngài thủ hạ lưu tình a, Ngả Ôn vẫn còn
nhỏ tuổi, còn không hiểu chuyện, càng chưa từng trải qua chiến hỏa, hy
vọng Tiêu đại nhân buông tha cho khuyển tử, trong số bốn người con trai
của Ngả Kim Sâm ta, Ngả Ôn là người ưu tú nhất, thực không dám giấu
giếm, hắn đã được ta chỉ định là người thừa kế vương vị.
Ngả Kim Sâm vội vàng nói tiếp:
- Nếu Tiêu đại nhân lo lắng về An Ni Á Tinh, ta nguyện ý để cho Bối La quân đoàn đóng quân lâu dài tại đây.
- Đa tạ Tiêu đoàn trưởng để ý tới tại hạ, Ngả Ôn nguyện ý gia nhập Bối La quân đoàn, trở thành một quân nhân chân chính.
Không đợi Tiêu Hoằng lên tiếng, Ngả Ôn đã giành trước nói.
- Ngả Ôn, ngươi câm miệng, ngươi có biết điều đó có nghĩa là gì hay
không? Cuộc đời quân nhân rất ngắn, ngươi có biết quân nhân ý nghĩa là
gì không? Là nghề nghiệp phải giắt đầu vào thắt lưng đó!
Ngả Kim Sâm khiển trách.
- Ta muốn làm quân nhân, không muốn làm một người nhu nhược, mỗi ngày chờ đợi trên An Ni Á Tinh, bị coi như sủng vật vậy, giấc mộng của ta là
chiến trường!
Ngả Ôn không chút khách khí, đáp lại.
- Ta rất thưởng thức dũng khí của ngươi, cứ như vậy là quyết định rồi.
Tiêu Hoằng lại nhìn Ngả Ôn một cái, nhẹ nhàng nói.
Tiếp theo Tiêu Hoằng ý bảo mang đám người Tang Thác Tư đi, giam giữ lại, sau đó chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
Nghe Tiêu Hoằng nói như vậy, Ngả Kim Sâm làm gì còn lý do cự tuyệt nữa, chỉ
là trong lòng vẫn âm thầm trách cứ, Ngả Ôn này từ nhỏ đến lớn làm gì
cũng đều rất ưu tú, chỉ là tính tình quá quật cường, một khi hạ quyết
tâm thì tám con ngựa cũng không kéo lại được.
- Vậy thì... Tiêu
đại nhân, Ngả Ôn còn hy vọng được ngài chiếu cố nhiều hơn, hắn từ nhỏ
vốn chưa từng ra khỏi An Ni Á Tinh, tuổi cũng nhỏ, không hiểu chuyện.
Rơi vào đường cùng, Ngả Kim Sâm chỉ có thể lựa lời mà cầu khẩn.
- Yên tâm, nếu hắn cố gắng, tương lai còn có tiền đồ hơn cả ngươi.
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng nói, chậm rãi đi ra ngoài.
Rời khỏi Bộ tổng chỉ huy, đi ra bên ngoài, Tiêu Hoằng có thể nhìn thấy rõ
ràng, trên Cụ Phong Hào với thể tích ước chừng gấp hai vận binh hạm,
đang đứng đầy binh sĩ Bối La, một số vẫn đang hoan hô nhảy nhót, rất
nhiều binh sĩ thậm chí đều lấy ra bút ký hiệu, ký tên mình lên trên bề
mặt, dùng làm kỷ niệm.
Tên mập trắng lại đang đong đưa thân thể
to mọng, đi tới trên chủ pháo khẩu to lớn, ra sức tạo dáng, phía dưới
thì Mai Kiệt cũng lộ ra ý cười trên mặt, không ngừng chụp hình cho tên
mập trắng.
Đối với điều này, trên mặt Tiêu Hoằng cũng hơi hiện
lên một chút thoải mái, giấc mộng đạt được Ma Văn chiến hạm, rốt cục đã
thành hiện thực.
- Trưởng quan.
- Trưởng quan.
...
Nhìn thấy Tiêu Hoằng
xuất hiện, binh sĩ Bối La đều hiện lên nét cười, hô lớn lên, vẻ mặt cũng vô cùng tùy ý.
Tiêu Hoằng chỉ hơi khoát tay áo, xem như đáp lại, sau đó hướng ánh mắt về
phía tên mập trắng đang đứng trên chủ pháo khẩu, lúc này đang nhếch mép, tạp dáng chụp ảnh.
- Lôi tên mập trắng xuống dưới cho ta.
Tiêu Hoằng tùy tiện tìm một gã binh sĩ Bối La, hạ lệnh.
- Vâng, Trưởng quan.
Binh sĩ Bối La này đáp một tiếng, sau đó nhanh chóng leo lên chủ pháo pháo khẩu, nhẹ giọng nói vài câu với tên mập trắng.
Tên mập trắng bỗng thu lại nét tươi cười, hơi nhìn quanh, thấy Tiêu Hoằng
đang đứng phía dưới Cụ Phong Hào nhìn hắn, thấy vậy, tên mập trắng cũng
không dám có chút chậm trễ, khu động Lưu Văn một đường hạ xuống trước
mặt Tiêu Hoằng.
- Tiêu ca, có chuyện gì?
Tên mập trắng vẫn mang vẻ tươi cười hỏi.
- Giới thiệu cho ngươi một tân binh, đây.
Tiêu Hoằng vỗ nhẹ vào Ngả Ôn bên cạnh, nhẹ nhàng nói.
- Vậy sao, mặt có vẻ trắng trẻo đây.
Tên mập trắng cười ha hả nói, cũng vuốt cằm đánh giá Ngả Ôn.
Lúc này Ngả Ôn mang sắc mặt nghiêm túc, bày ra vẻ trầm mặt vốn có của một binh sĩ.
- Hắn là Nhị vương tử của An Ni Á Vương Quốc, thực lực cũng không tệ lắm, nhớ kỹ phải đối xử tử tế với hắn.
Tiêu Hoằng phân phó xong, liền bước vào trong Cụ Phong Hào.
Tuy rằng thể tích khổng lồ, nhưng không gian bên trong Cụ Phong Hào cũng
không lớn như trong tưởng tượng, đại bộ phận khu vực đều bị một số Ma
Văn công năng chiếm cứ, những thứ này đều là để khống chế các loại Ma
Văn vũ khí.
Vào lúc này, toàn bộ tổ công tác trên Cụ Phong Hào,
ước chừng 500 người, đã bị Bối La quân đoàn chế phục, một số người giơ
hai tay dán lên bức tường hợp kim, thành thành thật thật đứng trong hành lang.
Trong đó rất nhiều nhân vật cấp bậc Ngự Sư.
Mà tổ
công tác Ma Văn chiến hạm cũng là bộ phận quan trọng của Ma Văn chiến
hạm, một pháo thủ ưu tú, thường thường cũng là nhân tài hiếm có.
Chỉ hơi nhìn quét qua các mặc nhân viên công tác mặc quân trang trong Cụ
Phong Hào, Tiêu Hoằng liền dọc theo đường đi, lập tức tiến vào trong
phòng điều khiển chính của Ma Văn chiến hạm.
So với phòng điều
khiển chính của các vận binh hạm bình thường, thì phòng điều khiển chính của Ma Văn chiến hạm ngoài việc có hộ giáp dày hơn, thì các khu công
tác cũng được phân chia rất rõ ràng, chia thành hai đường hình cung,
quay chung quanh phía trước chủ tọa.
Lúc này, trong phòng điều
khiển chính, ngoài các thành viên tổ công tác bị chế phục ra, thì Mạc Hi đang đứng bên cạnh một thành viên tổ công tác, thao thao bất tuyệt hỏi, đồng thời thường thường nhìn thiết kế đồ trong tay, trong mắt tràn ngập vẻ hưng phấn.
Về phần binh sĩ Bối La phụ trách trông coi, thì
không bừa bãi như những binh sĩ bên ngoài, ai nấy đều mang ánh mắt
nghiêm túc, chia đều ra đứng tại các góc.
Nhìn thấy Tiêu Hoằng đi đến, Mạc Hi liền tươi cười đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng.
- Tiêu ca, ta vừa mới kiểm tra toàn bộ chiếc Ma Văn chiến hạm này, cuối
cùng xác định được, đây là một Ma Văn chiến hạm thuộc loại chùm tia
sáng.
Mạc Hi nói, sau đó liền đưa thiết kế đồ vào tay Tiêu Hoằng, trong mắt tràn ngập vẻ hưng phấn.
Cái gọi là Ma Văn chiến hạm loại chùm tia sáng, nói trắng ra chính là dùng
Ma Văn vũ khí loại chùm sáng làm thủ đoạn tấn công chủ yếu, ngoài ra, Ma Văn chiến hạm còn có các loại đạn đạo, chế đạo và loại tự sát.
Mỗi một loại đều có ưu thế và khuyết điểm riêng, ví dụ như loại chùm tia
sáng có năng lực tấn công liên tiếp rất mạnh, nhưng uy lực lại bình
thường, mà loại đạn đạo chính là loại phóng ra các Ma Văn đạn pháo, công kích cường hãn, nhưng độ chuẩn xác lại rất thấp, còn loại chế đạo thì
chính là sử dụng các ống phóng để bắn ra Ma Văn đạn đạo, nó có uy lực và độ chuẩn xác cũng không tồi, nhưng khuyết điểm cũng rõ ràng, đó chính
là tần suất phóng ra quá chậm, dễ dàng bị chặn lại.
Có thể nói,
các loại Ma Văn chiến hạm thì đều có các ưu khuyết điểm riêng, hơn nữa
còn phi thường rõ ràng, trên cơ bản không có Ma Văn chiến hạm tuyệt đối
hoàn mỹ, chỉ có tương đối hoàn mỹ mà thôi, điều này còn liên quan tới
việc bố trí Ma Văn chiến hạm của công trình sư như thế nào nữa.
Đối với những thứ này, tuy rằng Tiêu Hoằng không tinh thông, nhưng cũng đã
từng đọc lướt qua, mở ra thiết kế đồ, Tiêu Hoằng liền bắt đầu tỉ mỉ
nhìn.
Trong Cụ Phong Hào có tổng cộng sáu khe tồn trữ Ngự lực,
quy mô cũng không tính là quá nhỏ, khe tồn trữ Ngự lực này có tác dụng
chưa đựng Ngự lực mà tổ công tác rót vào, dùng làm động lực cho Ma Văn
chiến hạm và để khu động Ma Văn hạm pháo.