Ma Ngân

Một Trận Thành Danh


trước sau

Về phần hệ thống vũ khí, Cụ Phong Hào được trang bị chín khẩu trọng hình Ma Văn pháo loại chùm tia sáng, được coi như chủ pháo của Cụ Phong Hào, ngoài ra, còn có mười hai khẩu Ma Văn dạng hạt, hai khẩu pháo quấy nhiễu tín hiệu, hai khe bắn Ma Văn phi đạn phụ trợ.

Hệ thống vũ khí cũng chưa tới tới hoa lệ, có thể nói là rất quy củ, nhưng đối với Tiêu Hoằng, thậm chí toàn bộ Bối La quân đoàn mà nói, đã là rất thỏa mãn rồi, nhất là hệ thống thăm dò trên chiến hạm, ước chừng còn cao hơn gấp đôi so với Ma Văn chiến hạm ngang cấp, được coi như một ưu điểm rất lớn.

- Cũng không tệ lấm.

Tiêu Hoằng nhìn thiết kế đồ, nhẹ nhàng nói.

- Chờ chúng ta trở về, ta đã nghĩ kỹ, sẽ thay mới lớp bọc thép bằng hợp kim Vi Mễ tại phần chịu công kích, tăng mạnh hệ thống phòng hộ của Ma Văn chiến hạm, thuận tiện tiến hành nghiên cứu, nhìn xem có thể tìm ra kỹ thuật mới hay không, về phần Ma Văn, sẽ phải phiền toái Tiêu Hoằng ngươi rồi.

Mạc Hi sắc mặt hưng phấn nói.

Một chiếc Ma Văn chiến hạm a, ai cũng biết, lần này Bối La quân đoàn xem như hoàn toàn phát đạt rồi.

Vân Đoan quân đoàn kiêu ngạo, không phải là vì có Ma Văn chiến hạm của Ách Tề Nhĩ hộ tống hay sao? Hiện tại Bối La quân đoàn cũng đã tự mình có một chiếc, có thể tùy tiện mà dùng rồi.

- Không có vấn đề.

Tiêu Hoằng nhẹ nhàng đáp, sau đó trả thiết kể đồ cho Mạc Hi, nói:

- Mặt khác, tổ công tác trên Cụ Phong Hào thế nào rồi?

- Bởi vì chúng ta đã bố trí chiến thuật từ trước, nên cũng không phá hỏng Cụ Phong Hào, bởi vậy tổ công tác trên Cụ Phong Hào không có người nào thương vong, đồng thời bọn họ cũng nguyện ý đầu hàng, do Bối La quân đoàn điều khiển.

Mạc Hi đáp.

- Tốt lắm.

Tiêu Hoằng nhẹ nhàng đáp, tiếp theo lại hơi đánh giá bốn phía một chút, lại sờ sờ vào bức tường hợp kim bên cạnh, sau đó mới chậm rãi đi ra ngoài.

Đi ra ngoài, Tiêu Hoằng hơi đánh giá căn cứ quân sự An Ni Á tan hoang này một chút, cũng từ chỗ Bì Nặc lấy đến một bản báo cáo thương vong, Bối La quân đoàn tử vong 1 người, 22 người bị thương, về phần Long Kỳ quân đoàn thì tử vong 2500 người, bị thương 600 người, chỉ có 1900 người coi như vẫn bình an.

Về phần An Ni Á quân đoàn thì tử vong hơn 1500 người.

Trải dài ra phía xa là các thi thể nằm ngổn ngang, gần như làm cho người ta có cảm giác như nhìn không thấy cuối, có thể nói là cực kỳ thảm thiết.

Đối với điều này, Tiêu Hoằng chỉ có cảm khái, cũng không sầu não, chính như lúc trước đã nói, chiến tranh vốn chính là một trò chơi tàn khốc, nếu muốn sống sót, chỉ có cường đại hơn so với địch nhân, cường đại hơn so với người đã chết thì mới được.

Mà chiến tranh cũng là chuyện không thể tránh, quốc gia tuy lớn, nếu hiếu chiến thì tất sẽ sụp đổ, thiên hạ mặc dù thái bình, nhưng lao vào vòng chiến thì sẽ gặp nguy cơ ngay.

- Truyền lệnh xuống, ở căn cứ quân sự Bối La thành lập Dũng Liệt Đường, treo tên và ảnh của những binh sĩ Bối La hy sinh này lên, từ hôm nay trở đi, hễ là binh sĩ chết trên chiến Truờng, đều dựa theo quy củ này mà làm, ta cũng hy vọng, nơi đó không cần xuất hiện quá nhiều tên, về phần gia đình của họ, từ hôm nay về sau, sẽ do căn cứ quân sự Bối La cung cấp nuôi dưỡng, mãi cho đến khi cha mẹ họ chết đi, thê tử tái giá, con nhỏ trưởng thành, cũng Truyền lời xin lỗi từ đáy lòng của ta tới họ.

Tiêu Hoằng nhẹ nhàng hạ lệnh cho Bì Nặc.

- Vâng, trưởng quan.

Bì Nặc mang ánh mắt binh thản, trầm giọng đáp.

Có thể nói, phương thức an trí binh sĩ hy sinh của Tiêu Hoằng, tuyệt đối là hậu đãi, đây chẳng những là một loại an ủi đối với người chết, mà cũng là một loại an ủi tâm hồn đối tân binh còn sống, sẽ không làm cho một vong hồn cảm thấy thất vọng đau khổ.

- Tiếp tục ra lệnh. Bối La quân đoàn nghỉ ngơi và hồi phục một ngày ở căn cứ quân sự An Ni Á, phóng thích toàn bộ binh sĩ An Ni Á, cũng hỗ trợ bọn họ xây dựng căn cứ, an táng binh sĩ, binh sĩ không có nhiệm vụ, tiến hành nghỉ ngơi và hồi phục, ngày mai vào giờ này sẽ rời đi.

Tiêu Hoằng nhẹ nhàng nói, sau đó đi về phía Liệp Cung Hào.

Tiến vào trong văn phòng nhỏ tại Liệp Cung Hào, Tiêu Hoằng liền bắt đầu cầm bút, rồng bay phượng múa viết báo cáo chiến đấu, dù sao cũng đã phát động quốc chiến a, cho dù Tiêu Hoằng có không kiêng nể gì đi nữa, thì cũng cần phải đưa ra một chút giải thích.

Đương nhiên, một trận chiến này thì Tiêu Hoằng cũng không phải chịu trách nhiệm gì, dù sao thì thi thể của Long Kỳ quân đoàn vẫn đang nằm ở ngoài kia, trong lúc viết, Tiêu Hoằng cũng có ý vô tình giảm bớt trách nhiệm của An Ni Á Vương Quốc tới mức thấp nhất, thậm chí còn miêu tả như một người bị hại.

Nguyên nhân cũng không phải là do Tiêu Hoằng có lòng thương người dào dạt, mà việc giải thích thay cho Ngả Kim Sâm, cũng chỉ là để lại một đường lui cho mình mà thôi.

Nếu nói chi tiết, đến lúc đó Phục Thản Đế Quốc nhất định sẽ có cớ để tiêu diệt An Ni Á Vương Quốc, sáp nhập An Ni Á Tinh vào lãnh thổ của mình, đến lúc đó, An Ni Á Tinh làm sao tới lượt Tiêu Hoằng định đoạt nữa, mà ngược lại, Ngả Kim Sâm vẫn là quốc vương, vẫn mang ơn hắn, về phần sau này, Tiêu Hoằng đang nắm chặt mạch máu của An Ni Á Vương Quốc, tự nhiên có thể khống chế toàn bộ An Ni Á Tinh, biến An Ni Á Vương Quốc trở thành là sân sau của nhà mình.

Hai giờ sau, báo cáo không đến 1500 chữ đã được Tiêu Hoằng lưu loát viết xong, chụp lại, cho vào trong Ma Văn thông tin, gửi cho lão đại chân chính của Nam Du Quận là Cố Hoành Thần.

Giờ phút này Cố Hoành Thần tự nhiên có thể nhìn thấy bộ dáng thu dọn chiến trường của Bối La quân đoàn, đối với sức chiến đấu của Ma Văn khung máy móc, hắn đã được kiến thức qua, không thể không nói, Cố Hoành Thần hẳn là nên một lần nữa xem xét lại Ma Văn khung máy móc, nhưng mà thứ khiến Cố Hoành Thần cảm thấy hứng thú nhất, vẫn là 30 cồ Ma Văn xe tăng kia.

Quả thực đó chính là thứ mà Cố Hoành Thần ngày đêm mong nhớ, viễn trình thì có cự liên trọng pháo, cự ly gần thì có Kẻ Hủy Diệt Ma Văn cơ pháo, cường độ hộ giáp cũng là khá là mỹ mãn.

- Tướng quân, nói vậy ngài cũng thấy được sức chiến đấu của Ma Văn khung máy móc này, không biết về phần phương án mua sắm, ngài có muốn mua một chút hay không?

Trưởng ban mua sắm Đặng Chung Nhạc vẫn đang quan sát toàn bộ quá trình, lúc này nhẹ nhàng nói.

Cố Hoành Thần tinh lại từ trong rung động, lúc này đã không thể không coi trọng ý kiến
của Đặng Chung Nhạc, chậm rãi cầm bản kế hoạch mua sắm của Đặng Chung Nhạc lên, vô cùng đơn giản, mua thử 30 chiếc Ma Văn khung máy móc.

Nhìn thấy ý đồ mua sắm như vậy, Cố Hoành Thần không lập tức hồi đáp, hơi trầm tư một lát, liền lấy ra một cây bút, sửa đổi kế hoạch mua sắm một chút, Ma Văn khung máy móc thì chỉ mua 10 chiếc tượng trưng, nhưng số lượng Hôi Hùng Ma Văn xe tăng lập tức được tăng lên tới 100 chiếc, Ma Văn chiến đấu cơ là 50 chiếc.

Thấy phương án mua sắm như vậy, tuy rằng trong lòng Đặng Chung Nhạc còn có có chút cảm khái, nhưng vẫn còn tốt hơn so với trực tiếp gạt bỏ.

Phó quân trưởng Chu Bằng đứng bên cạnh Cố Hoành Thần, tự nhiên có thể thấy rõ ý đồ mua sắm của Cố Hoành Thần, ánh mắt hơi giật giật, sau đó hắn ghé vào bên tai Cố Hoành Thần, thấp giọng nói thầm:

- Tướng quân, phải có chừng mực, nhiều vật tư như vậy, chính là một lượng quân phí rất lớn, trực tiếp rót vào Bối La quân đoàn, tuyệt đối sẽ làm cho Bối La quân đoàn nhanh chóng bành trướng, không tốt cho việc khống chế a.

Đặng Chung Nhạc đứng đối diện Cố Hoành Thần, tuy rằng không biết Chu Bằng đang nói gì, nhưng bằng vào hiểu biết của hắn đối với Chu Bằng, thì Chu Bằng là một kẻ lòng dạ hẹp hỏi, tính đa nghi rất nặng, đương nhiên người như vậy thì làm gì nói được điều gì hay đây?

Cố Hoành Thần vẫn đang ngồi, hơi nhìn Chu Bằng một cái, không thể nghi ngờ, lời của Chu Bằng thì hắn thấy cũng có chút đạo lý, vì thế, hơi suy nghĩ một chút, rồi gạt bỏ ý tưởng mua sắm khi này, đổi thành 5 chiếc Ma Văn khung máy móc, 50 chiếc Ma Văn xe tăng, cũng với 25 chiếc Ngân Điểu chiến đấu cơ, trực tiếp giảm đi một nửa.

Nhìn thấy Cố Hoành Thần làm như vậy, biểu tình của Đặng Chung Nhạc hơi trở nên khó coi, vũ khí tốt như vậy, nếu trang bị cho quân đội trong phạm vi lớn, tuyệt đối có thể hóa giải tình trạng khẩn cấp trước mắt, vậy mà lại chỉ mua sắm một chút như vậy.

Tuy rằng không biết Chu Bẳng nói cái gi với Cố Hoành Thần, nhưng mà Đặng Chung Nhạc cũng có thể đoán được tám, chín phần mười, điều này dường như cũng rất phù hợp với tác phong đại bộ phận sĩ quan hủ hóa trong quân đội, phòng người một nhà còn mạnh hơn cả phòng kẻ thù bên ngoài, chính là vì duy trì chức vị của mình, tìm cách thăng quan tiến chức.

Tuy nhiên, đối với điều này, Đặng Chung Nhạc cũng khó có thể nói được gì, chỉ có thể âm thầm mà chấp nhận.

Đúng lúc này, báo cáo chiến đấu của Tiêu Hoằng cũng xuất hiện trong Ma Văn thông tin của Cố Hoành Thần, nét bút tuy rằng viết ngoáy, nhưng lại mô tả rất rõ ràng, không có câu nào vô nghĩa cả, hành Văn cũng có thể nói là không tồi.

- Thì ra là Long Kỳ quân đoàn tập kích An Ni Á Vương Quốc, định coi đây là ván cầu để tiến công Vũ Nhuận Tinh, xem ra tên Bệ Đồ này rất âm hiểm, tuy nhiên, thủ đoạn phá giải tình báo đối phương của Tiêu Hoằng cũng rất đáng học tập, vẫn là trẻ tuổi tốt, đầu óc linh hoạt.

Cố Hoành Thần đọc một lượt, liên tục khen ngợi Tiêu Hoằng.

- Chỉ là tên Tiêu Hoằng này chuyên quyền độc đoán, không thể quản được, không gõ hắn một chút, làm cho hắn nhận được chỗ tốt của việc chuyên quyền độc đoán, sau này sẽ không ai có năng lực chỉ huy được hắn nữa.

Chu Bằng xen mồm nói.

- Điều này thì tất nhiên là ta biết, nhưng mà Tiêu Hoằng sáng tạo công tích ở An Ni Á Tinh, khuyết điểm không che được ưu điểm, giải trừ nguy cơ cho Vũ Nhuận Tinh, tiêu diệt Long Kỳ quân đoàn, chiến dịch này làm tăng uy thế của Phục Thản chúng ta, nếu tiến hành xử phạtt quá đáng đối với Tiêu Hoằng, khó tránh khỏi ảnh hưởng tới sĩ khí quân đội, về phần gõ một chút, trong lòng ta đã có dự định rồi!

Cố Hoành Thần nhẹ nhàng đáp, liền phát ra tin tức cho Quân khu Tham mưu Truờng Chung Quang Bắc, để cho hắn toàn quyền xử lý chuyện của Tiêu Hoằng.

Đồng thời, khi tin tức Truyền ra ngoài, Bối La quân đoàn đường dài tập kích Long Kỳ quân đoàn đã lan tới chiến tuyến Bối Long, chiến tuyến Quân Thản Phúc Kiều cũng với toàn bộ quân khu trong Nam Du Quận.

Tiêu Hoằng, Bối La quân đoàn, Ma Văn khung máy móc, vũ khí kiểu mới, những câu này đang dần xuất hiện nhiều hơn trong tai của mọi người.

Không hề nghi ngờ, nếu nói Bối La quân đoàn ở chiến tuyến Tày Cương đánh một trận là khắc phục khó khăn, như vậy tiêu diệt Long Kỳ quân đoàn thì có thể nói là đánh một trận thành danh, ít nhất cũng làm cho người ta nhớ kỹ cái tên Tiêu Hoằng, thậm chí là cả Bối La quân đoàn, trước kia làm gì có ai để ý tới nhánh quân đội tại vùng đất xa xôi hẻo lánh này đâu?

Nhất là tại chiến tuyến Tây Cương, lúc này danh tiếng của Tiêu Hoằng đã lại lần nữa Truyền khắp toàn bộ chiến tuyến, trên cơ bản mọi người gặp nhau, câu chào đầu tiên không phải là “ăn cơm chưa?”, mà đã trở thành “đã thấy chưa?”

Duy chỉ có một người, vào lúc này cảm thấy rất khiếp sợ, đó chính là Mã Hiết Nhĩ của Vân Đoan quân đoàn, giờ phút này, hắn đã cảm nhận được sự uy hiếp cường đại mà Bối La quân đoàn mang đến cho bọn hấn.

Tuy rằng vô cùng không muốn thừa nhận, nhưng chỉ riêng sức chiến đấu, thậm chí trình độ tiên tiến của trang bị, Vân Đoan quân đoàn đã bắt đầu rơi vào thế hạ phong, nhất là nhìn thấy trên Cụ Phong Hào đứng đầy binh sĩ Bối La, cục diện như vậy, đã hoàn toàn thay đổi thế cục rồi.

Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng vẫn đang ở tại An Ni Á Tinh, cũng không biết phản ứng tại các địa phương khác trong Nam Du Quận, hắn đường dài tập kích tới đây, mục đích rất đơn giản, chỉ có hai cái, giải trừ uy hiếp, cũng đoạt được Ma Văn chiến hạm.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện