Ma Ngân

Thương Tích Chiến Tranh


trước sau

Thu hồi ánh mắt, Tiêu Hoằng nhìn sang Trát Gia Lạc:

- Đến lúc này rồi, ra lệnh không quân quân đoàn Thiên Dực số 5 từ bỏ chống cự. Đầu hàng đi.

Trát Gia Lạc bị trói gô nghe lời này, ánh mắt xẹt một tia khiếp sợ, hắn đã thấy rõ cách làm của Tiêu Hoằng, lòng trắc ẩn chỉ lướt qua mà thôi, nếu không nắm bắt lấy thì có thể biết được hậu quả, doanh bọc thép lục quân chính là ví dụ rõ ràng, toàn quân bị diệt, không có một người sống.

Quan trọng hơn là trên bầu trời còn hơn 30 chiếc chiến đấu cơ Ma Văn, đã không có ý nghĩa chống cự nữa.

Thấy Tiêu Hoằng đã đặt Ma Văn thông tin tới trước mặt mình, khóe miệng Trát Gia Lạc giật giật, tiếp đó dùng giọng nói khàn khàn phát đi mệnh lệnh:

- Tất cả phi công quân đoàn Thiên Dực số 5 nghe lệnh, chúng ta đã không còn đường chống cự, toàn thể đầu hàng.

Trát Gia Lạc phát ra mệnh lệnh, những phi công Thiên Dực trên bầu trời cũng tắt hệ thống vũ khí của chiến đấu cơ Ma Văn, từ từ hạ độ cao, thể hiện đầu hàng.

Cùng lúc đó, chiến hạm vận chuyển Hải Âu ở xa xa cũng bị Ma Văn khung máy móc đè trở xuống đất, giãy dụa nhiều lần, rốt cuộc không chống cự nữa.

Đối mặt với Khiêu Tao khung máy móc nhảy lên thân hạm, đã không còn cách nào, lựa chọn đầu hàng.

Bên trong có chừng 300 binh lính quân đoàn Thiên Dực số 5 còn sống, lúc này họ biết rõ quân đoàn Bối La muốn giết họ dễ dàng cỡ nào.

Bởi vậy, trận chiến kéo dài một ngày, cuối cùng quân đoàn Thiên Dực số 5 thảm bại kết thúc.

Thông qua kính viễn vọng Ma Văn, nhìn binh lính Bổi La tiến vào trong tàu Hải Âu, áp giải từng binh lính quân đoàn Thiên Dực số 5 ra ngoài, sắc mặt Tiêu Hoằng cuối cùng có vẻ thoải mái hơn, nhưng sau lưng nhẹ nhõm lại là đau thương.

Trận chiến này, thật không biết hy sinh bao nhiêu binh lính Bối La, lúc này Tiêu Hoằng chân chính cảm nhận rõ câu nói kia: một tướng công thành vạn cốt khô.

- Bì Nặc, ra lệnh đội quân chủ lực tìm tòi thương binh hai bên, thống kê số lượng thương vong, hơn nữa bắt giữ tất cả tù binh.

Tiêu Hoằng dùng Ma Văn thông tin dặn dò.

- Đã rõ.

Bì Nặc đáp lại.

Cắt liên lạc, Tiêu Hoằng khởi động Lưu văn nhanh chóng đi về phía tàu Hải Âu.

Tá Phu trong Bộ tổng chỉ huy Nam Kỳ Tinh, thấy Hải Lam Tinh đã khôi phục bình tĩnh, tàn quân quân đoàn Thiên Dực số 5 đang hoảng sợ rút khỏi chiến tuyến Tây Cương, Tá Phu thật là cảm khái ngàn vạn, cũng toát ra vẻ hưng phấn không thôi.

Loại hưng phấn này không chỉ là vì quân đoàn Thiên Dực số 5 đại bại, quan trọng hơn là hắn phát hiện được Tiêu Hoằng!

- Thông báo mệnh lệnh, lập tức thăng cấp Tiêu Hoằng là Thiếu tướng đế quốc, nắm giữ chiến tuyến Tây Cương, quân đoàn Bối La thăng cấp thành sư đột kích Bối La, thuận tiện xác nhập quân đoàn liên hợp số 9 do Lý Minh Khoa quản lý vào sư đột kích Bối La, tất cả do Tiêu Hoằng làm chủ, mặt khác trao tặng huân chương Anh hùng đế quốc cho Tiêu Hoằng.

Tá Phu nói từng chữ một, giọng điệu kiên quyết.

Tướng quân Tá Phu, ngài sẽ không làm thật chứ, Tiêu Hoằng chỉ mới 20 tuổi thôi.

Trịnh Hạo Hiên lên tiếng.

- 20 tuổi thì làm sao? Đừng có luôn lấy tuổi cân nhắc một người, Tiêu Hoằng có thể đánh, không phạm lỗi ngu xuẩn, còn tốt hơn mấy lão già lẩm cẩm ở quận Nam Du. Ta nói cho ngươi, hôm nay Tiêu Hoằng là Thiếu tướng, nói không chừng ngày mai hắn sẽ là Trung tướng nữa. Đối với quân nhân, có thể đánh, có thể cắn nát bất cứ khúc xương cứng nào, đây là tiêu chuẩn đánh giá duy nhất.

Tá Phu nhấn mạnh, ánh mắt đầy áp bức lướt qua chúng tướng, khiến người ta có cảm giác không giận mà oai.

- Ta lo là Tiêu Hoằng chưa sống yên ổn ở quận Nam Du, hào quang như thế sẽ bị người ta xa lánh ghen tỵ, ấy... Đương nhiên, ta sẽ làm theo ngay.

Trịnh Hạo Hiên thấy Tá Phu đã nhắm ánh mắt sắc bén vào mình, trong lòng chợt căng thẳng, vội vàng đổi lời.

Quay lại phía Tiêu Hoằng, lúc này đã tới chiến hạm vận chuyển Hải Âu, đáp xuống đất, đồng thời liếc binh lính quân đoàn Thiên Dực số 5 đã bị tước bao Ma Văn, đeo khóa năng lượng. Vẻ hung tàn cùa quân đoàn Vân Đoan khi chiến đấu trước đó, bây giờ đã tan biến, một đám mặt mày xám xịt, chật vật tàn tạ.

Tiêu Hoằng cũng không để ý, bước vào trong tàu Hải Âu, sau đó lệnh hai công binh dỡ máy phát Ngự năng quang thuẫn xuống, toàn lực hộ tống chuyển về Vũ Nhuận Tinh, để cho Mạc Hi nghiên cứu xem.

- Trưởng quan, lúc chúng ta tìm tòi toàn bộ chiến hạm vận chuyển, ở trong một phòng kín phát hiện Mã Hiết Nhĩ đoàn trưởng quân đoàn Vân Đoan, ngài xem....

Mục A đi tới cạnh Tiêu Hoằng, dò hỏi.

- Không ngờ hắn còn chưa chết.

Tiêu Hoằng nghe thế, trong cổ họng tràn ra mấy chữ, sau đó ra hiệu Mục A dẫn đường.

Vòng vèo trong chiến hạm, Tiêu Hoằng đi tới trước căn phòng kín kia, liền thấy Mã Hiết Nhĩ cực kỳ suy yếu đang bị hai binh lính Bối La kéo lên.

Nhìn thấy Tiêu Hoằng xuất hiện, Mã Hiết Nhĩ mặt xám như tro tàn đột nhiên trở nên kích động, trong ánh mắt tràn ngập ghen ghét cùng không cam lòng:

- Tiêu Hoằng, là ta, là quân đoàn Vân Đoan của ta kéo suy sụp quân đoàn Thiên Dực số 5, mới để cho quân đoàn Bối La các ngươi nhặt tiện nghi lớn, lần này ngươi chỉ là may mắn mà thôi, ta...

Bùm!

Mã Hiết Nhĩ còn chưa nói xong, Tiêu Hoằng đã rút súng lục Ma Văn trong tay một binh lính Bối La, không có chút do dự nhắm vào đầu Mã Hiết Nhĩ, bóp cò.

Nháy mắt, nét mặt phức tạp của Mã Hiết Nhĩ cứng lại, ánh mắt khiếp sợ, trượt khỏi tay hai binh lính Bối La, cuối cùng đập xuống đất.

Lúc này Mục A cùng những binh lính Bối La khác cũng bị chấn trụ, ánh
mắt không thể tin nổi nhìn Tiêu Hoằng, bọn họ có mơ cũng không ngờ Tiêu Hoằng lại không chút nghĩ ngợi trực tiếp giết Mã Hiết Nhĩ tại chỗ. Đừng quên, tuy rằng Mã Hiết Nhĩ rơi xuống thành tù binh, nhưng dù sao cũng là Thượng tá, là thủ hạ đắc lực của Mạn Đạt.

Lúc này Tiêu Hoằng vẫn bình thản như cũ, sắc mặt không chút thay đổi, tiện tay cắm súng lục Ma Văn vào bên hông binh lính Bối La kia, nói:

- Thượng tá Mã Hiết Nhĩ, bất hạnh bị binh lính quân đoàn Thiên Dực số 5 đánh chết, ở đây Tiêu Hoằng ta bày tỏ tiếc nuối sâu sắc với cái chết của Mã Hiết Nhĩ, hắn thà chết chứ không chịu khuất phục, là anh hùng đế quốc.

Nói xong, Tiêu Hoằng trực tiếp quay đầu bước đi.

Chỉ để lại một đám người Mục A trợn mắt há mồm, đương nhiên, nhìn từ góc độ của Tiêu Hoằng, Mục A rất rõ Tiêu Hoằng làm thế cũng không có gì đáng trách. Dù sao Mã Hiết Nhĩ tuyệt đối là uy hiếp tiềm tàng đối với Tiêu Hoằng, chỉ là không ngờ Tiêu Hoằng dứt khoát sạch sẽ như thế, trực tiếp gạt bỏ.

Đi vào phòng điều khiển tàu Hải Âu, những nhân viên bên trong cũng bị khống chế xếp hàng ở góc tường, thấy Tiêu Hoằng đi vào, sắc mặt mọi người đều hoảng sợ, không dám thở mạnh một cái. Thân là nhân viên quân cấp A, lần đầu tiên họ có cảm giác như thế.

- Vừa rồi ai là nhân viên chính khống chế màn phòng hộ kia? Tiến vào, Tiêu Hoằng hỏi, giọng điệu không nóng không lạnh.

- Là... Là ta, đại nhân.

Trong đó có một nam nhân khoảng 25-26 tuổi rụt rè bước ra, nom nớp sợ hãi nói, người này đang cực độ khẩn trương đến trán đầy mồ hôi.

- Đưa người này, cùng máy phát Ngự năng quang thuẫn đưa đi tập đoàn Thiên Xà, giao cho Mạc Hi xử lý.

Tiêu Hoằng ra lệnh với binh lính Bối La bên cạnh.

Binh lính Bối La này đi không lâu, Bì Nặc đã chạy vào, tới cạnh Tiêu Hoằng nói:

- Trưởng quan, đã có thống kê chiến đấu.

- Nói đi.

Tiêu Hoằng trầm tĩnh một lúc, mới nói, giống như đang nghe bảng thành tích của học sinh.

- Phe ta có tất cả 1200 binh sĩ... hy sinh, 2400 binh sĩ bị thương ở trình độ khác nhau. Quân đoàn Thiên Dực số 5 tổng cộng chết hơn 900 người, 115 người bị thương, mặt khác bắt được 400 người, trong đó có 52 người là phi công chiến đấu cơ Ma Văn.

Bì Nặc báo cáo.

- 1200 người, không phải con số nhỏ, thông báo xuống, đưa tên tuổi cùng hình ảnh 1200 người vào Dũng liệt đường, di thể chuyển cho người nhà, cung cấp đầy đủ ưu đãi cho người nhà binh lính hy sinh, bày tỏ đau thương xin lỗi của ta.

Tiêu Hoằng một tay đặt trên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, ngưng trọng nói.

Lúc này, bên ngoài cửa sổ vẫn đang thiêu đốt ngọn lửa hừng hực, mặt đất hoàng hôn điêu tàn, một chiếc máy bay Ma Văn chữa cháy đang lượn trên không trung rừng rậm, binh lính Bối La rảnh rỗi đã không còn lệ khí khi trước, dựa vào thân cây ngước nhìn bầu trời.

- Mặt khác, trưởng quan, ta vừa mới nhận được mệnh lệnh khen thưởng do Thượng tướng Tá Phu phát riêng cho ngài, ngài được thăng cấp làm Thiếu tướng, hơn nữa trao tặng danh hiệu Anh hùng đế quốc. Quân đoàn Bối La cũng được thăng cấp thành sư đột kích Bối La, mọi người thăng chức một cấp.

Bì Nặc cố ý nói chuyện thoải mái hơn.

- Anh hùng đế quốc? Ta không cần, nó không thuộc về ta, nó thuộc về những người đã mất.

Tiêu Hoằng nhìn cảnh tượng thảm thiết ngoài cửa sổ, cảm khái nói:

- Chiến tranh vô tình cỡ nào, người còn sống mà may mắn.

Đồng thời, trong lòng Tiêu Hoằng biết rõ nếu không thể làm tan rã hoàn toàn hành động của Duy Lâm công quốc lần này, tiếp theo sau sẽ còn có chiến sự liên tiếp, lại sẽ có bao nhiêu người mất mạng? Tiêu Hoằng cũng không rõ.

- Truyền lệnh xuống, tù binh quân đoàn Thiên Dực số 5 đồng ý quy thuận, ở lại, cung cấp ưu đãi, đồng thời tiến hành quan sát. Không muốn quy thuận, còn một lòng hướng tới A Tư Mạc Đan, toàn bộ xử tử.

Tiêu Hoằng đột nhiên quay lại, ra lệnh cho Bì Nặc.

Nhừng nhân viên Thiên Dực nghe thế, trong lòng run lên, tiếp đó một đám cúi đầu, sợ Tiêu Hoằng đang căm phẫn xử quyết hết bọn họ.

Tiêu Hoằng truyền lệnh xong, liền rời chiến hạm vận chuyển Hải Âu, khởi động Lưu văn đi về phía hạm đội Bối La.

Bây giờ có rất nhiều thương binh đang chuyển về phía các chiến hạm vận chuyển, đang tiến hành điều trị, Tiêu Hoằng tự nhiên không thể bỏ qua được.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện