Hoàng đô của Phục Thản Đế Quốc nằm tại giải đất trung tâm của Phục Thản
Đế Quốc có lãnh thổ khổng lồ này, diện tích kéo dài qua bốn quận, là nơi trung tâm nhất của toàn bộ Phục Thản Đế Quốc, cũng là mảnh đất phồn hoa nhất.
An Kỳ Lạc Tinh nằm tại phía nam hoàng đô, được coi như một viên trung tâm quân sự tinh bên trong hoàng đô, chưởng quản nó là Lam y Chủ soái Tần Nhược Bạch, nhân vật cấp Ngự Hồn, đồng thời cũng là một
trong các đồ đệ của A Di La.
Trong tay chưởng quản một đội quân
tinh nhuệ nhất, chính là Thánh điện kỵ sĩ đoàn, cũng phụ trách đối kháng với Quan tổng chỉ huy của Thụy Lạp Tinh Quần Quốc.
Giờ phút này, Tần Nhược Bạch đang mặt không chút thay đổi, nhìn các tinh đồ cách đó
không xa, hai hàng tóc mai trắng như tuyết, hai mắt trong suốt, nhìn qua tràn ngập vẻ lăng lệ và uy nghiêm, chỉ từ tướng mạo nhìn qua, chỉ có bộ dáng khoảng 50 tuổi, trên thực tế, Tần Nhược Bạch đã đạt tới hơn 200
tuổi.
Tại biên giới giữa Phục Thản Đế Quốc và Thụy Lạp Tinh Quần
Quốc, chiến sự đã gần như ổn định, tuy nhiên, hiện tại Tần Nhược Bạch lo lắng nhất chính là tình hình chiến đấu tại Nam Du Quận.
Phía
trước nghe Tá Phu báo cáo, hắn tự nhiên biết, tình trạng tại Nam Du Quận có thể nói là khá bất lợi, tuy rằng Nam Du Quận là một quận hẻo lánh,
nhưng đây dù sao cũng là một bộ phận của Phục Thản Đế Quốc.
Hơn nữa, Tần Nhược Bạch cũng đã điều động ra 1000 người từ Thánh điện kỵ sĩ đoàn, đi tiếp viện Nam Du Quận.
Nhưng dù vậy, Nam Du Quận có không kiên trì được không, thì vẫn còn khó nói,
bởi vì Tần Nhược Bạch thật sự không ra nghĩ, Nam Du Quận có quân đoàn
nào có thể lấy ra để phòng thủ đây.
Nhất là có thể bám trụ được quân đoàn Thiên Dực thứ 5.
- Sư phụ, tin tức mới nhất, ngài 1000 thành viên Thánh điện kỵ sĩ đoàn mà ngài điều động, đã bắt đầu trở về địa điểm xuất phát.
Ngay khi Tần Nhược Bạch lâm vào trầm tư, một nam nhân hai mươi mấy tuổi,
tướng mạo thanh tú, chậm rãi đi đến, tuy rằng cực lực áp chế, nhưng
trong hai mắt vẫn có thể nhìn thấy dư quang của sự rung động trước đó.
Mà nam nhân này tên là Cáp Nhân, là một tên cô nhi mà Tần Nhược Bạch thu
dưỡng, sau lại liền trực tiếp nhận làm đồ đệ, hiện tại chủ yếu đảm nhiệm công tác trợ thủ cho Tần Nhược Bạch, thuận tiện chiếu cố cuộc sống hằng ngày của Tần Nhược Bạch.
- Ngươi nói cái gì? Trở về địa điểm
xuất phát? Chẳng lẽ bọn họ không biết, hiện tại tình huống của Nam Du
Quận có bao nhiêu nguy cơ hay sao?
Tần Nhược Bạch thấy Cáp Nhân báo cáo, nghiêm mặt hỏi ngược lại.
- Chính do bởi vì đã biết, nên mới trở về địa điểm xuất phát, bởi vì khi
bọn họ trên đường, quân đoàn Thiên Dực thứ 5 đã bị đánh cho chật vật
không chịu nổi, tàn quân đã thoát tới lãnh thổ Duy Lâm Công Quốc, vốn có 3000 người, nhưng nghe nói chỉ còn lại có không đến 1500 người, lục
quân bọc thép doanh toàn quân bị diệt, đại bộ phận không quân phi công
bị bắt.
Cáp Nhân báo cáo chi tiết, có thể nói, khi nói nói ra những
lời này, ngay cả bản thân Cáp Nhân cũng không thể tin được, Thánh điện
kỵ sĩ đoàn và quân đoàn Thiên Dực thứ 5 đã giao chiến khoảng mười mấy
năm, chưa từng phân thắng bại, không thể tưởng được quân đoàn Thiên Dực
thứ 5 đại danh đỉnh đỉnh, lại trực tiếp lật thuyền trong mương tại một
địa phương hẻo lánh như Nam Du Quận.
Tần Nhược Bạch nghe vậy,
nhìn Cáp Nhân, hồi lâu không nói gì, bọc thép doanh của quân đoàn Thiên
Dực thứ 5 toàn quân bị diệt, lời này nghe ra có chút phóng đại, cho dù
là cả 1000 thành viên Thánh điện kỵ sĩ đoàn, cộng thêm Cận Thị quân của
Tá Phu, cũng không chắc tạo ra chiến tích này được.
Tần Nhược
Bạch ước chừng 200 tuổi, có thể nói kiến thức qua vô số cuộc mưa gió,
nhưng thần sắc không kìm nổi cũng phải biến đổi không ngừng, không có
người nào rõ ràng sự lợi hại của quân đoàn Thiên Dực thứ 5 hơn so với
hắn, giao thủ đã nhiều lần, trên cơ bản được coi là kình địch cuối cùng
của Thánh điện kỵ sĩ đoàn. Trong khi hắn cũng biết, sức chiến đấu của
Nam Du Quận nhỏ yếu tới mức nào.
Tần Nhược Bạch nghĩ mãi không
ra, Nam Du Quận rốt cuộc dùng biện pháp gì, trực tiếp đánh quân đoàn
Thiên Dực thứ 5 cho tàn phế được?
- Thiên chân vạn xác? Chẳng lẽ là ngươi ảo giác sao? Rốt cuộc là ai có năng lực này?
Trên mặt Tần Nhược Bạch đã hơi hiện lên một chút khó tin.
- Thiên chân vạn xác, hình ảnh chiến đấu đều đã được biên tập xong, mà
đánh bại quân đoàn Thiên Dực thứ 5, là Bối La quân đoàn mà khi trước
không ai biết tới, đoàn trưởng là một người tên là Tiêu Hoằng, đột nhiên xuất hiện.
Cáp Nhân thành thành thật thật đáp, sau khi cơn khiếp sợ trôi qua, toàn thân hắn thấy mình như đang mơ.
Tần Nhược Bạch nghe vậy, lại lâm vào ngắn ngủi trầm tư.
Tiêu Hoằng?
Cái tên này tại sao Tần Nhược Bạch hắn nghe quen tai vậy? Dường như đã nghe được ở đâu rồi, sau một lát, ánh mắt Tần Nhược Bạch vừa động, hắn nghĩ
tới, lúc trước sư muội của là hắn Lạc Tuyết Ninh đã từng nói về tên này, lúc ấy có thể nói là một trận ca ngợi không ngừng.
Lúc trước Tần Nhược Bạch còn cảm thấy, Lạc Tuyết Ninh là tiểu cô nương đến tuổi cập
kê, chỉ là động lòng xuân mà thôi, không nghĩ tới, kia Tiêu Hoằng thật
đúng như lời của Lạc Tuyết Ninh, là một nhân tài hiếm thấy.
Rất
nhanh, khoảng 5 phút sau, Tá Phu đã biên tập xong chiến báo, truyền cho
Tần Nhược Bạch, chiến báo bình thường chỉ có hai mươi phút, nhưng Tá Phu truyền qua, lại ước chừng dài sáu tiếng, nếu không cũng không phải chậm trễ như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, toàn bộ trận chiến đấu gần như
không có lúc nào tạm dừng cả, chỗ nào cũng là điểm mấu chốt, không có
lúc nào là không nằm trong tình trạng kịch liệt giằng co.
Mà khi
chiến báo này hiện ra trong mắt Tần Nhược Bạch, biểu tình vô cùng trầm
tĩnh của Tần Nhược Bạch đã bắt đầu đã xảy ra biến hóa nhỏ, đầu tiên là
sửng sốt, tiếp theo vô cùng khiếp sợ, dần dần các biểu cảm này hiện lên
trên khuôn mặt hắn.
Bởi vì lúc trước không biết Bối La quân đoàn, bởi vậy đối với nhân số đông như vậy, Tần Nhược Bạch cũng không quá để
ý, nhưng điều khiến Tần Nhược Bạch vô cùng khiếp sợ đó là, Tiêu Hoằng
phát minh ra chiến thuật bầy sói, gần như đã phát huy hai chữ “số lượng” này tới mức cực hạn.
Thân là Lam y Chủ soái, cùng với 200 năm
học thức, Tần Nhược Bạch tự nhiên có thể nhìn thấy điểm mấu chốt trong
đó, Tiêu Hoằng mỗi một bước đều có vẻ cực kỳ lơ đãng, nhưng lại tràn
ngập sát ý.
Bầy sói chiến, bẫy rập chiến, chia cắt hình võng,
phân tán lực chú ý của đối thủ, còn có 50 chiếc Ma Văn xe tăng kia,
tuyệt đối là trí mạng, mỗi một lần chỉ cho đối thủ một lựa chọn, từng
chút từng chút phá hỏng toàn bộ tất cả đường ra của đối thủ.
Nhất là chiến thuật bầy sói, quả thực chính là kinh
diễm, nếu như nói quân
đoàn Thiên Dực thứ 5 là bị đánh chết, thì nói rằng bị xâu xé đến chết
thì đúng hơn.
May mà là A Tư Mạc Đan, nếu là những người khác, thì đã sớm toàn quân bị diệt rồi.
- Tiêu Hoằng này thật sự vẻn vẹn chỉ có hai mươi tuổi ư?
Tần Nhược Bạch hỏi ngược lại.
- Điều này... Ta không rõ lắm, tư liệu viết như vậy, hơn nữa Tá Phu cũng rất xem trọng hắn.
Cáp Nhân đáp, nếu như trước kia, tư liệu nói như vậy thì chính là như vậy,
nhưng hiện tại Cáp Nhân có chút không thể tin được, một người mới hai
mươi tuổi, lại có thể đạt tới trình độ như thế, rất khó khiến người ta
tin được, dù sao thì hắn cũng không làm được.
Tần Nhược Bạch nghe vậy, không nói gì nữa, chỉ là có chút suy nghĩ, sau đó lại hơi gật gật
đầu, tuy nhiên, có một điều có thể khẳng định, đó chính là quân đoàn
Thiên Dực thứ 5 bị đánh tới mức đó, phỏng chừng không có từ ba đến năm
năm, thì đừng mong khôi phục được.
Ngược lại, Bối La quân đoàn,
hiện tại phải nói là Bối La đột kích sư, tuy rằng tổn thất cũng thảm
trọng, nhưng mà cũng thu được không ít, thử nghĩ một chút, nhiều trang
bị xa hoa cấp bậc Ngự Sư như vậy, cùng với tù binh, vận dụng tốt thì
tuyệt đối có thể tăng lên vùn vụt, đạt tới tiêu chuẩn quân đoàn cấp A,
điều này cũng không phải quá xa với.
Đương nhiên, Tần Nhược Bạch cũng không nghĩ tới việc can thiệp quá nhiều, có Tá Phu ở đó, hẳn là không có vấn đề gì nữa.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng cũng đã quay về trong Cụ Phong Hào, bắt đầu tham gia vào nhiệm vụ cứu trị thương binh của, mặt trời đã chìm sau rặng núi,
bầu trời ảm đạm, hầu hết binh sĩ Bối La trên cơ bản đều ngã xuống là ngủ luôn, ước chừng chiến đấu liên tục một ngày, mỗi người bọn họ đều phi
thường vất vả, thể lực sớm đã tiêu hao hầu như không còn.
Trong
căn phòng điều trị, găng tay của Tiêu Hoằng đã dính đầy máu, đối với
binh sĩ trọng thương, cho dù chỉ còn một chút sinh cơ, Tiêu Hoằng cũng
đều ra sức cứu lại.
Bên cạnh Tiêu Hoằng được đặt bộ chế phục
Tướng quân, hai miếng quân hàm thiếu tướng tỏa ánh vàng rực rỡ, cùng với một miếng huân chương Anh Hùng Đế Quốc, trên cơ bản, huân chương Anh
Hùng Đế Quốc đã tính là huân chương tôn quý thứ hai trong đế quốcgần với huân chương Quốc Vương rồi.
Tuy nhiên, đối với thứ này, Tiêu Hoằng thật sự không rảnh để ý tới.
Đại bộ phận người mang vết thương ổn định, hoặc là vết thương nhẹ, thì đều
đã thông qua Ma Văn vận binh hạm, đi tới trung tâm điều trị tiên tiến
tại Hải Lam Tinh, tiến hành trị liệu hồi phục.
Ước chừng tới nửa
đêm tại Hải Lam Tinh, nhiệm vụ cứu chữa thương binh của mới được coi như hoàn thành, mặc dù Tiêu Hoằng dùng hết toàn lực, nhưng cuối cùng vẫn có hơn 100 thương binh tử vong, dù sao người bị thương quá nhiều, cho dù
Tiêu Hoằng có y thuật cao minh, thì cũng không thể phân thân ra chữa trị được.
- Trưởng quan, di thể của tất cả tướng sĩ đều đã an trí tới rồi Thủy Thát Hào, chúng ta có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
Thủy Thát Hào hạm trưởng đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, thấp giọng nói.
Tiêu Hoằng đứng trong phòng điều khiển chính, không nói thêm gì, chỉ hơi
khoát tay áo, ý bảo Thủy Thát Hào có thể xuất phát, về phần nên làm thế
nào, thì Tiêu Hoằng đã đều nói cả rồi, để cho các tướng sĩ hy sinh trở
về cố thổ, có lẽ là điều cuối cùng mà Tiêu Hoằng có thể làm vì bọn họ.
Hiện tại, điều khiến Tiêu Hoằng suy nghĩ nhiều nhất đó là, làm thế nào để
nhanh nhất chấm dứt chiến đấu tại chiến tuyến Tây Cương, cho Duy Lâm
Công Quốc một đòn tấn công không thể quên được!
Mười mấy phút
sau, ngay khi Tiêu Hoằng không ngừng suy nghĩ, tại phía chân trời, Thủy
Thát Hào đã chậm rãi xuất phát, đồng thời, hai chiếc vận binh hạm cũng
chậm rãi bay vào tầng khí quyển, lập tức hướng về phía Tiêu Hoằng mà bay tới.
Thông qua hình dáng hạm thể, Tiêu Hoằng có thể nhận ra, đây chính là Liên hợp thứ 9 quân đoàn của Lý Minh Khoa, hiện giờ tuy rằng
giữ lại biên chế quân đoàn, nhưng đã hoàn toàn bị dung nhập thành thủ hạ của Tiêu Hoằng.
Rất nhanh, hai chiếc Ma Văn vận binh hạm chậm
rãi đáp xuống bên cạnh Cụ Phong Hào, Lý Minh Khoa, Bỉ Tác và Lý Cơ cũng
tràn ngập bất an, dưới sự hướng dẫn của La Kiệt, tiến vào trong Cụ Phong Hào.
La Kiệt là người trời sinh đã có tính tình tốt, cũng là
người hiền lành, bởi vậy đối mặt với Lý Minh Khoa, hắn vẫn tươi cười đầy mặt, nhưng mà lúc này, Lý Minh Khoa đã ướt đẫm mồ hôi trên trán.
Lần này thì xong rồi, coi như hoàn toàn rơi vào trong tay Tiêu Hoằng, mà
vừa rồi Tiêu Hoằng vừa làm gì, Lý Minh Khoa có thể không thấy được sao?
Ngay cả quân đoàn cấp A cũng đều bị hắn đánh tan, quả thực không thể
tưởng tượng được a, hơn nữa ven đường hắn đã thấy được, tất cả trang bị
chiến đấu có thể nói là hoàn mỹ.
Chỉ là không biết tiếp theo Tiêu Hoằng sẽ thu thập hắn như thế nào, dựa theo thái độ nhất quán của Tiêu
Hoằng, tám phần là không có gì tốt đẹp cả, lúc này thì Lý Minh Khoa cũng chỉ có thể âm thầm trách mình xui xẻo, còn phản kháng ư? Cho hắn thêm
một lá gan, hắn cũng không dám làm.