Ma Ngân

Tình Báo


trước sau

Tiêu Hoằng cùng lúc gửi tin tức cho Vương Phác, thì còn bảo Vương Phác thông báo cho Mạc Hi mang tới một số Lăng Tinh bột phấn dùng cho ngụy trang.

Cùng lúc đó, ở trên Nam Du Tinh, Cố Hoành Thần nhìn nguy cơ đã hoàn toàn trôi qua tại chiến tuyến Tây Cương, trên mặt đã hiện lên một chút thoải mái, chỉ là ẩn sau vẻ thoải mái kia, còn có một chút băn khoăn.

Càng làm cho Cố Hoành Thần cảm thấy uy hiếp chính là, cứ theo đà này, Tiêu Hoằng chỉ cần làm ra một chuyện kinh thiên động địa nào nữa, thì sẽ được phong làm Trung tướng, như vậy thì đã có thể ngang bằng địa vị với hắn rồi.

Hiện tại Tiêu Hoằng có thể tiếp nhận chiến tuyến Tây Cương, tương lai có một ngày, rất có thể sẽ hất cẳng hắn, chưởng quản toàn bộ Nam Du Quận.

Đây không phải là điều mà Cố Hoành Thần muốn nhìn thấy, bởi vậy, bất kể là Cố Hoành Thần, hay là Chu Bằng, đều hoặc nhiều hoặc ít sinh ra một chút căm thù đối với Tiêu Hoằng.

Nhất là trước mắt, sản phẩm của Tập đoàn Thiên Xà gần như trải rộng khắp ba phòng tuyến, chỉ riêng một loại trung chuyển Ma Văn thôi, mà trên cơ bản đã nắm được cái mũi của cả ba chiến tuyến rồi.

- Tiêu Hoằng này đang rất đắc thế, nếu không tăng thêm ước thúc, sớm hay muộn chúng ta cũng sẽ biến thành thuộc hạ của hắn.

Chu Bằng đứng một bên, thấp giọng nói với Cố Hoành Thần.

- Điều này ta tự nhiên biết, nhưng mà Tiêu Hoằng âm thầm chưởng quản Tập đoàn Thiên Xà, không thể nghi ngờ vẫn là một vấn đề rất khó giải quyết, huống chi, Tiêu Hoằng hắn đã lọt vào mắt xanh của Tá Phu, ngươi cũng biết, Tá Phu cực kỳ chướng mất với những sĩ quan Nam Du Quận như chúng ta này.

Cố Hoành Thần thấp giọng nói, nét mặt vẫn mang vẻ trầm tư.

Chu Bằng không đáp, chỉ hơi toát ra một tia tươi cười như có như không, làm cho người ta có một loại cảm giác thâm tàng bất lộ.

Ở chiến tuyến Tây Cương, Ách Tề Nhĩ tự nhiên cũng nhận được mệnh lệnh này, hơi nhìn A Minh Tả và Mạn Đạt một cái, trên mặt hiện lên nụ cười bất đắc dĩ.

- Lần này thì hay rồi, chúng ta đều trở thành thuộc hạ của Tiêu Hoằng, thật sự là nằm mơ cũng không thể tưởng được a.

Ách Tề Nhĩ nhẹ nhàng nói, tuy nhiên cũng không quá để ý, hắn vẫn là Quan tổng chỉ huy hạm đội Long Thần, vẫn là Chuẩn tướng, chỉ là chiến tuyến Tây Cương đã không còn do hắn quản lý nữa mà thôi.

So với Cố Hoành Thần, Ách Tề Nhĩ lại mặc kệ nó, bày ra một bộ dáng không sao cả, dù sao chiến tuyến Tây Cương này khác với toàn bộ Nam Du Quận, nơi này chỉ là một vùng chiến sự, giống như Luyện Ngục nhân gian, cũng không phải là chỗ hay ho gì để tác oai tác quái cả.

Tiêu Hoằng thích thì để cho hắn chỉ huy chiến tuyến Tây Cương là được, xảy ra chuyện gì thì Ách Tề Nhĩ cũng bớt đi một phần trách nhiệm, chỉ hy vọng đã tấn chức Thiếu tướng, Tiêu Hoằng có thể đi vào quy củ một chút, đừng quậy tung trời lên là được.

Trong ba người, chỉ có một mình Mạn Đạt là không vui vẻ gì, không có Vân Đoan quân đoàn, không có Mã Hiết Nhĩ, mà kẻ đối đầu của mình, lúc này lại trèo lên trên đầu mình, tâm tình Mạn Đạt có thể tốt thì mới là quái lạ. Hơn nữa, hắn còn rất dễ dàng bị Tiêu Hoằng tước quyền, sau đó biếm vào lãnh cung.

Có thể nói, một mệnh lệnh của Tá Phu, tấn chức Tiêu Hoằng là Thiếu tướng, ở chiến tuyến Tây Cương dẫn tới chấn động không nhỏ, mỗi một Tướng quân dường như đều cẩn thận cân nhắc, dù sao Thiếu tướng ở Nam Du Quận cũng đã được xem như chức quan lớn hiếm thấy rồi.

Đảo mắt, hai ngày trôi qua.

Tại Hải Lam Tinh, Tiêu Hoằng đã đưa hơn 2000 thương binh vào trong vận binh hạm, chuẩn bị đưa toàn bộ bọn họ về Vũ Nhuận Tinh, chỉ cần có vết thương, cho dù là vết thương nhẹ, cũng toàn bộ bị Tiêu Hoằng đưa vào trong hai chiếc vận binh hạm.

- Trưởng quan, ta chỉ hơi bị rách da tại cánh tay thôi, hiện tại đã khỏi hẳn rồi, người xem, ngay cả vết sẹo cũng không có, ta còn có thể tiếp tục chiến đấu mà.

Doanh trưởng Doanh thứ 3 nói với Tiêu Hoằng.

- Cho ngươi đi, thì ngươi cứ đi đi, nhớ kỹ mang theo những thương binh này, trở lại căn cứ quân sự Bối La, cẩn thận trông nom Tập đoàn Thiên Xà.

Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc, chỉ nhẹ nhàng nói một câu, trực tiếp đẩy hắn vào trong vận binh hạm.

Sau một lát, hai chiếc vận binh hạm liền bay lên, dùng tốc độ cao nhất bay về phía Vũ Nhuận Tinh.

Kể từ đó, không tính Liên hợp thứ 9 quân đoàn, nhân số của Bối La đột kích sư đã giảm mạnh xuống chỉ còn hơn 7000 người.

La Kiệt đứng một bên, tuy rằng không biết toàn bộ tâm tư của Tiêu Hoằng, nhưng dường như cũng có thể dự cảm được, lần này Tiêu Hoằng tấn chức thành quan chỉ huy chiến tuyến Tây Cương, vô hình cũng nói rõ một việc, đó chính là Bối La quân đoàn phải đóng quân trường kỳ ở chiến tuyến Tây Cương.

Bối La đột kích sư có hậu phương lớn là Vũ Nhuận Tinh, nơi đó không thể để trống được, nếu không thật sự rất dễ dàng bị người khác đâm cho một đao, nhất là Tập đoàn Thiên Xà lại đang đóng tại đó.

Không lâu sau khi Tiêu Hoằng nhìn hai chiếc vận binh hạm rời đi, một chiếc vận binh hạm từ Vũ Nhuận Tinh bay tới, đang chậm rãi tiến vào trong tầng khí quyển của Hải Lam Tinh.

Chiếc vận binh hạm này chở gần như toàn bộ đều là Lăng Tinh bột phấn.

Sau khi chiếc vận tải hạm này chậm rãi đậu lại bên trong Bối La hạm đội, hạm trưởng Tư Gia liền đi tới trước mặt Tiêu Hoằng.

- Trưởng quan, Lăng Tinh bột phấn đã bí mật vận chuyển đến, mặt khác, đây là tình báo mà Vương Phác chủ quản muốn giao tận tay cho ngươi.

Tư Gia nói xong, liền cầm trong tay cái hộp nhỏ dùng hợp kim Vi Mễ chế tạo, đang được đóng kín, đưa cho Tiêu Hoằng.

Tiêu Hoằng không mở ra, mà có vẻ vô cùng tùy ý ném vào trong túi hành trang, sau đó hàn huyên vài câu cùng Tư Gia, rồi mới chậm rãi về trong Cụ Phong Hào.

Đi vào trong phòng nghỉ ngơi của mình, vẻ mặt vốn còn tùy ý của Tiêu Hoằng nhanh chóng trở nên nghiêm túc, đóng chặt cửa lại, sau đó khẩn cấp lấy từ trong túi hành trang ra tin tình báo mà Vương Phác đưa tới, sau đó mở ra.

Bên trong ngoài các hình ảnh mà Mắt nhìn trộm chụp được, thì còn có một số báo cáo giấy.

Quả nhiên, đúng như suy đoán của Tiêu Hoằng, những nơi trên tuyến đường đó chính là nơi mà Duy Lâm Công Quốc có phòng ngự bạc nhược nhất, chính là những chỗ mà Ma Văn thăm dò khí không tìm tới được.

Con đường hình chữ “S” này vừa vặn có thể đi vòng qua tất cả các cửa
ải giữa các tinh cầu, nhìn qua giống như một đường đứt đoạn trên tuyến phòng ngự.

Bời vì đường đứt đoạn này không thể dùng để tấn công Phục Thản Đế Quốc được, bởi vậy Duy Lâm Công Quốc không có chút coi trọng nào, hơn nữa nếu muốn phát hiện ra, thì thật sự quá mức khó khăn.

Mà trọng yếu hơn một chút đó là, tại Nam Du Quận của Phục Thản Đế Quốc, thì đều do mấy lão già bảo thủ, không dám mạo hiểm, nên chưa từng có cuộc tấn công nào nhằm vào Duy Lâm Công Quốc cả. Cứ như vậy, Duy Lâm Công Quốc cùng không để ý chút lỗ hổng này, trên cơ bản đã rót toàn bộ tiền tài và tinh lực tới việc tấn công Nam Du Quận.

Dù sao thì tuy rằng Nam Du Quận tại Tây Cương nam tuyến khá lạc hậu, nhưng cũng không quá mức cằn cỗi.

Đặt tư liệu mà Vương Phác bí mật đưa tới lên trên bàn, Tiêu Hoằng đọc khoảng hai giờ. Trong vòng hai giờ này, con mắt hắn không ngừng đổi tới đổi lui, mà trong đầu Tiêu Hoằng lại không ngừng suy nghĩ tính khả thi của việc tập kích Hi Lạc Tinh.

Nếu xảy ra điều ngoài ý muốn, thì cần làm thế nào? Nên đánh như thế nào, đánh xong thì toàn thân trở ra bằng cách nào?

Trải qua suy tính và nghiên cứu, Tiêu Hoằng đã lập được phương án đại khái, dựa theo lộ tuyến mà Long Kỳ quân đoàn đi lần trước, đâm ngược vào Hi Lạc Tinh, tiến hành một cuộc tấn công hủy diệt Hi Lạc Tinh, bắt sống hoặc giết chết Hà Long!

Sau đó từ sườn phía đông của Hi Lạc Tinh, nhanh chóng đột kích mà thoát ra ngoài, quay về chiến tuyến Tây Cương, dùng tốc độ cao nhất mà đi, nếu tiếp ứng tốt, thì chỉ cần khoảng 12 tiếng là đã có thể an toàn gặp quân đội tiếp ứng rồi.

Mặc dù có điều gì ngoài ý muốn, thì chỉ cần bắt sống Hà Long, dùng hắn làm con tin, như vậy vẫn có thể bình yên vô sự rút lui khỏi căn cứ địch.

Tuy rằng đây vẫn là một lần hành động cực kỳ mạo hiểm, thậm chí còn muốn mạo hiểm hơn so với lần giao chiến cùng Long Kỳ quân đoàn, nhưng mà càng như vậy, Tiêu Hoằng tuyệt đối càng muốn thử, hơn nữa đây tuyệt đối là một cơ hội khó có được, trên cơ bản, quân đội chủ lực mà Hà Long nắm giữ thì gần như đều đi tới chiến tuyến Tây Cương rồi.

Chỉ cần trước khi công kích giữ được bí mật, hành động sạch sẽ lưu loát, lui lại đúng lúc, trên cơ bản xác xuất thành công cũng khá cao.

Có một loạt ý tưởng như vậy, Tiêu Hoằng cuối cùng hơi đứng lên, thông qua dụng cụ phát thanh quân dụng, trực tiếp mệnh lệnh Ách Tề Nhĩ và A Minh Tả, cùng với sĩ quan trung tâm của Bối La quân đoàn, tiến vào trong Cụ Phong Hào, mời dự hội nghị khẩn cấp!

Bộ tổng chỉ huy chiến tuyến Tây Cương, nhận được mệnh lệnh này, Ách Tề Nhĩ và A Minh Tả nhìn nhau, tuy nhiên, cũng không có gì ngạc nhiên cả, hiện tại Tiêu Hoằng là người lãnh đạo trực tiếp, hơn nữa dựa theo tuổi của Tiêu Hoằng, bày ra một chút khoe khoang quyền lợi trong tay, cũng không phải là điều kỳ quái.

- Thôi rồi, hai lão già chúng ta, rốt cục cũng bị một tên mao đầu tiểu tử sai khiến rồi.

Ách Tề Nhĩ không kìm được lắc lắc đầu, tuy nhiên, vẫn ra lệnh cho thuộc hạ chuẩn bị vận binh hạm, không dám có chút ý tứ kháng mệnh nào.

Có thể nói, cho dù hiện tại Tiêu Hoằng không phải là Thiếu tướng, thì bọn họ cũng thực sự không đắc tội nổi Tiêu Hoằng, không nói đến Bối La quân đoàn hung mãnh như thế nào, trên cơ bản, toàn bộ chiến tuyến Tây Cương thì có 80% vũ khí hạng nặng, đều xuất từ Tập đoàn Thiên Xà, một thủ hạ của Tiêu Hoằng.

Khi tới chính ngọ, A Minh Tả và Ách Tề Nhĩ liền lần lượt chạy tới Hải Lam Tinh, đồng thời tiến vào trong Cụ Phong Hào, lúc này La Kiệt vẫn sắm vai nhân viên tiếp tân, nghênh đón hai vị Tướng quân, tiến vào trong phòng họp loại nhỏ của Cụ Phong Hào.

Diện tích toàn bộ phòng họp cũng không lớn, đại khái chỉ có khoảng 30m vuông, bốn phía không có cửa sổ, toàn bộ đều là tấm thép cách âm, tại trung tâm là một cái bàn tròn nhỏ, đại khái chỉ có thể ngồi được mười mấy người, trong đó đại bộ phận đều là các doanh Doanh trưởng, cùng với Bì Nặc và Tân Du.

Nhìn thấy biểu tình có chút quái dị của Ách Tề Nhĩ và A Minh Tả, Tiêu Hoằng đang ngồi trên ghế chủ tọa cũng không có ý định đứng dậy tiếp đón, mà chỉ khẽ cười giống như bằng hữu lâu ngày, sau đó chỉ vào hai chỗ ngồi bên cạnh, nói:

- Hai vị Tướng quân, mời ngồi.

Ách Tề Nhĩ và A Minh Tả cũng không nhiều lời, hơi gật gật đầu, liền trực tiếp ngồi bên cạnh Tiêu Hoằng, chuẩn bị bắt đầu “nghe” Tiêu Hoằng thao thao bất tuyệt và thể hiện uy nghiêm của một vị Tướng quân mới.

Điều này ở Nam Du Quận thì cũng không phải là chuyện lạ, bọn họ cũng theo thói quen cầm lấy bình trà trên bàn, bắt đầu hết sức chuyên chú nhấp vài ngụm, mặc kệ Tiêu Hoằng thích nói thế nào cũng được, chỉ cần không quá phận thì cũng không sao cả.

- Vừa rồi, lúc thông báo, ta đã nói đây là một cuộc hội nghị khẩn cấp, cái gọi là khẩn cấp, chính là ta có một ý tưởng, đó là đánh lén Bộ chỉ huy tại Hi Lạc Tinh, trực tiếp xử lý Hà Long, tiêu diệt trừ tai họa ngầm lớn nhất của chiến tuyến Tây Cương.

Tiêu Hoằng nói thẳng vào việc chính.

Phốc!

Ngay khi Tiêu Hoằng vừa nói ra lời này, Ách Tề Nhĩ và A Minh Tả mới vừa chuẩn bị nuốt xuống một ngụm nước trà, liền trực tiếp phun ra!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện