Tiếp theo lại nhìn hai người Ách Tề Nhĩ, A Minh Tả, ánh mắt kinh hãi nhìn Tiêu Hoằng, lúc này bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới Tiêu Hoằng sẽ có kế hoạch như thế!
Trực tiếp đánh lén tiêu diệt Bộ tổng chỉ huy Hi Lạc Tinh?
Ách Tề Nhĩ cùng A Minh Tả gần như có chung một loại cảm giác, chính mình có phải xuất hiện triệu chứng lãng tai nghe lầm hay không.
Không chỉ riêng Ách Tề Nhĩ, A Minh Tả, mà ngay cả đám quan viên trung tâm Bối La quân đoàn La Kiệt, Bì Nặc, cũng trợn tròn hai mắt khó tin, thần sắc đầy kinh ngạc nhìn Tiêu Hoằng.
Lúc này mới vừa chấm dứt một trận chiến thảm thiết, không thể tưởng được Tiêu Hoằng lại có một ý tưởng càng lớn mật hơn.
Đương nhiên, nếu nghĩ kỹ từ góc độ tâm lý: thời điểm này, không thể nghi ngờ là thời điểm quân tâm của địch nhân yếu ớt nhất. Hơn nữa dựa theo quán tính tư duy, Duy Lâm Công Quốc xác định vững chắc sẽ cho rằng: chiến tuyến Tây Cương đã chiếm đủ tiện nghi, hẳn là phải chậm rãi tiêu hóa một đoạn thời gian, sắp tới sẽ không có động tác gì lớn.
Huống chi xem theo trận chiến lúc trước, kỳ thật Bối La quân đoàn cũng bị tiêu hao hầu như không còn.
- Tiêu Hoằng! Ngài hẳn không phải nói giỡn chứ? Muốn đùa chúng ta cho vui chứ?
Ách Tề Nhĩ lau khóe miệng, miễn cưỡng làm ra một bộ mặt tươi cười nói.
- Các ngài cho rằng, ta là một người ưa thích nói giỡn hay sao?
Tiêu Hoằng nhẹ giọng đáp lại, tiếp theo liền điều động Ngự lực trong cơ thể, khu động Ma Văn hình ảnh trên bàn chính ở giữa hội nghị.
Ngay sau đó, bản đồ phân hình của hệ hằng tinh Hi Lạc và hướng đi tới Hi Lạc Tinh, liền xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Bởi vì liên tiếp bị tổn thất thảm trọng, lại cần bảo trì áp lực với chiến tuyến Tây Cương, toàn bộ hệ hằng tinh Hi Lạc, thậm chí phòng ngự ở Hi Lạc Tinh có thể nói là cực kỳ bạc nhược.
Chỉ có 3000 quân trú đóng, cùng một chiếc Ma Văn chiến hạm, không hơn không kém.
Nhìn thấy hình ảnh bên trong màn hình, trên cơ bản mọi người đều có thể khẳng định, Tiêu Hoằng không phải nói chơi, mà là trải qua chuẩn bị nghiên cứu cẩn thận.
- Xâm nhập trận địa địch, có phải quá mức mạo hiểm hay không?
A Minh Tả thấy Tiêu Hoằng thực sự muốn ra tay, hơi băn khoăn hỏi. Từ trước đến giờ đừng nói chiến tuyến Tây Cương, cho dù là toàn bộ Nam Du Quận cũng không dám tùy tiện phát động tiến công Duy Lâm Công Quốc, đừng nói lần này phải chạy một khoảng đường dài, đâm thẳng vào Hi Lạc Tinh, là trung tâm quân sự tiến công chiến tuyến Tây Cương này.
Dù sao ở Nam Du Quận dường như ngoại trừ Tiêu Hoằng, không có người nào có lá gan như vậy.
- Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con? Dựa theo thực lực của một nước so sánh giữa Phục Thản Đế Quốc và Duy Lâm Công Quốc, Duy Lâm Công Quốc còn xa không theo kịp Phục Thản Đế Quốc ta, mà vì sao Duy Lâm Công Quốc dám cả gan luân phiên hô hào, không sợ hãi, chính là vì chúng ta không chủ động tiến công, một lòng bảo thủ phòng ngự. Bởi vậy, lần này, mục đích của ta chính là giáo huấn cho Duy Lâm Công Quốc một bài học, đừng tưởng rằng Phục Thản Đế Quốc dễ khi dễ. Không đánh cho nó biết đau, Duy Lâm Công Quốc sẽ không nhớ mãi.
Tiêu Hoằng nghiêm mặt lại, nói gằn từng chữ.
Ách Tề Nhĩ, A Minh Tả nghe nói như thế đầu hơi cúi thấp, thần sắc có vẻ hổ thẹn. Tiêu Hoằng nói lời này, chẳng khác nào nói thẳng vào điểm yếu hại của Nam Du Quận hiện nay.
- Trong mười năm, Nam Du Quận đã trước sau bị Duy Lâm Công Quốc tập kích ba lượt, địch nhân như thế không có gì phải cố kỵ, có phải có quan hệ trực tiếp cùng với tính tình chúng ta quá tốt nhịn, cùng thủ đoạn quá yếu đuối hay không? Tiêu Hoằng hỏi tiếp.
Bốn phía lặng im như tờ, không có ai nhắc lại nghi vấn, Tiêu Hoằng nói rất chính xác! Đúng vậy, Phục Thản Đế Quốc là một quái vật lớn như vậy, sở dĩ để cho Duy Lâm Công Quốc không kiêng nể gì như thế mà cũng không chủ động khởi xướng tấn công, đây là nguyên nhân tối trọng yếu.
Nếu mỗi một lần tập kích của Duy Lâm Công Quốc đều bị tổn thất thảm trọng,nói vậy Duy Lâm Công Quốc sẽ không dám không kiêng nể gì như vậy.
- Hơn nữa hôm nay, không phải ta đến để các ngài cho phép. Hiện tại ta là quan chỉ huy cao nhất nơi đây, mọi người đều phải nghe lệnh ta, mời các vị đến, là hy vọng các vị bày mưu tính kế cho ta!
Tiêu Hoằng nói tiếp, đồng thời lại tiếp tục mở ra tư liệu cơ mật được Vương Phác gửi tới từ trước.
Trong đó một phần tư liệu đã được Tiêu Hoằng đánh dấu đặc biệt: là đoạn đường hình s kia, được đánh dấu vô cùng rõ ràng, mặt khác là hướng đông thẳng tắp, đây là lộ trình quay về lại chiến tuyến Tây Cương.
- Hiện tại xin mời các vị giúp ta tính toán một chút, lần này xâm nhập trận địa địch, chi tiết vấn đề của đoạn đường dài, đồng thời tính toán một chút nếu có thể thành công tiến vào Hi Lạc Tinh, tính thời gian từ lúc đánh đến rút lui an toàn.
Tiêu Hoằng tiếp theo phân phó.
Theo Tiêu Hoằng phân phó xong, tất cả Tướng quân ở đây, thậm chí các sĩ quan đều bắt đầu sôi nổi bàn luận. Đồng thời cũng lấy ra toàn bộ bản đồ Duy Lâm Công Quốc, tính toán các loại khả năng, cùng với quân đội tiếp viện lẫn nhau, và thời gian tới ngăn chặn.
Đồng thời không ngừng cung cấp tin tức hữu dụng cho Tiêu Hoằng, đối với hết thảy Tiêu Hoằng chỉ nhất nhất ghi chép trong óc, sau đó phân tích.
Cuối cùng ước chừng qua hai giờ bàn bạc cùng với phân tích tính toán, cuối cùng mọi người kinh ngạc phát hiện, nếu Tiêu Hoằng có thể ở trong vòng nửa tiếng hoàn thành tập kích Hi Lạc quân đoàn, như vậy sẽ có đủ thời gian quay về đến khu an toàn, với điều kiện tiên quyết là Ách Tề Nhĩ phải xuất động Ma Văn chiến hạm, tiến hành tiếp ứng.
Nhìn lướt qua bản đồ lộ tuyến tiến quân trước mặt, trải qua vô số lần ưu hoá, cùng với từng chi tiết tương quan bất kỳ, Tiêu Hoằng không kềm lòng được híp mắt suy nghĩ.
Nửa tiếng đánh giết căn cứ quân sự trung tâm Hi Lạc Tinh, nếu là dưới tình huống đánh lén, hoàn toàn có thể làm được. Chỉ có điều Hà Long là Ngự Sư cấp năm, không dễ đối phó, nhưng nếu hiệp đồng cùng nhau công kích, cũng không phải không làm được.
- Hành động lần này, còn có một điều kiện tiên quyết, chính là cam đoan binh lực của chiến tuyến Tây Cương, bảo trì đủ kiềm chế, cho bọn họ dồn toàn bộ lực chú ý đặt trên chiến tuyến Tây Cương, không rãnh rỗi cố kỵ cái khác, ít nhất là trước khi Tiêu Tướng quân phát động tấn công hệ hằng tinh Hi Lạc, mặt khác là tiếp viện của Ách Tề Nhĩ Tướng quân!
Tân Du trải qua phân tích cực kỳ cẩn thận, nói tiếp.
- Ta không
đề nghị Tiêu Hoằng mạo hiểm, nhưng nếu khư khư cố ý, vấn đề tiếp viện tuyệt đối không thành vấn đề!
Ách Tề Nhĩ nói.
- Muốn binh sĩ Duy Lâm nhắm vào chiến tuyến Tây Cương cũng dễ tính, hiện tại Bối La quân đoàn có 7500 binh sĩ, tạm thời lựa ra 4000 quân gia nhập phản kích ở chiến tuyến Tây Cương, đồng thời làm ra trạng thái toàn tuyến đại phản công. Nếu vậy binh sĩ Duy Lâm sẽ không dễ dàng rút đi, nếu không lập tức sẽ giống như lụt hồng thủy vỡ đê, lan tràn đến Duy Lâm Công Quốc. Đương nhiên, cũng không thể đánh quá mạnh, làm cho địch quân tan tác, chính là từ đầu đến cuối bảo trì áp lực là tốt rồi, về phần ta chỉ mang 3500 binh sĩ tinh anh của Bối La, một chiếc Cụ Phong Hào, cộng thêm ba chiếc vận binh hạm, tham gia hành động đánh lén Hi Lạc Tinh!
Tiêu Hoằng trầm tư hồi lâu, mở miệng nói.
Những người khác đối với ý tưởng của Tiêu Hoằng, không có đáp lại, 3500 binh sĩ tinh anh của Bối La, nói vậy là đủ rồi. Với điều kiện tiên quyết là không có xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
- Nếu không có gì dị nghị,như vậy hành động cứ xác định đúng ngọ ngày mai. Hiện tại phân phó nhân viên công tác: với Cụ Phong Hào, Liệp Cung Hào, Gia Lạc Hào và Long Ngâm Hào phía trên hạm thể phun vẽ bột phấn Lăng tinh, mà hành động lần này phải giữ bí mật toàn phương vị, không được tiết lộ mảy may. Về phần chọn người tham gia chiến đấu, Doanh trưởng tự mình chọn lựa, nhớ kỹ phải rèn luyện chiến đấu hằng ngày.
Tiêu Hoằng phân phó xong, liền chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài.
Đồng dạng, theo Tiêu Hoằng đưa ra quyết định như thế, Bối La quân đoàn cùng bắt đầu dựa theo công việc Tiêu Hoằng phân phó lu bù cả lên, cũng bí mật làm tốt công tác phòng hộ.
Về phần Ách Tề Nhĩ, A Minh Tả, đối với hành động của Tiêu Hoằng làm này, trên cơ bản vẫn duy trì giữ bí mật tuyệt đối, không hề đề cập tới một chữ. Tuy rằng ấn tượng với Tiêu Hoằng không tốt lắm, nhưng Tiêu Hoằng dù sao cũng là đồng bạn của họ, chuyện bán đứng đồng bạn bọn họ tuyệt đối sẽ không làm.
Mà Ách Tề Nhĩ tuy rằng ở mặt ngoài nhìn như không có gì, nhưng trong óc như trước đang lặp lại kế tiếp nên làm điều gì: chính là thời điểm Tiêu Hoằng hoàn thành nhiệm vụ quay về, đúng lúc phái bốn chiếc Ma Văn chiến hạm gấp rút tiếp viện, hộ tống quay về chiến tuyến Tây Cương.
Đảo mắt thời gian đã tới đêm khuya, các quân doanh dựa theo yêu cầu của Tiêu Hoằng , chọn ra 3500 binh sĩ tinh anh. Theo yêu cầu của Tiêu Hoằng, cấp bậc Ngự lực là một mặt, mặt khác chính là mức độ rèn luyện chiến đấu hằng ngày cùng với lòng quả cảm.
Giờ phút này 3500 tên binh sĩ Bối La đều đi tới bên trong một chỗ rừng cây bí ẩn, Tiêu Hoằng vẫn mặc bộ khôi giáp cũ kĩ, đang đứng ở phía trước bọn họ, biểu tình nghiêm túc.
- Lần này triệu tập các ngươi đến đây là có một nhiệm vụ cực kỳ đặc biệt, cũng rất nguy hiểm. Có ai khiếp đảm, có thể tùy tiện rút lui!
Tiêu Hoằng nhìn lướt qua 3500 binh sĩ Bối La, lên tiếng nói.
Binh sĩ Bối La bên trong đội ngũ thân mặc quân phục, không một người nào lên tiếng trả lời.
-Tốt lắm, yên tâm! Nếu nhiệm vụ lần này có thể hoàn thành, chúng ta sáng tạo chiến tích không thua gì đánh bại quân đoàn Thiên Dực thứ 5.
Nói xong, Tiêu Hoằng liền dời ánh mắt nhìn mấy sĩ quan trung tâm của Bối La bên cạnh:
-Lần này, ai nguyện ý tham gia hành động với ta?
Chỉ thấy La Kiệt thậm chí các Doanh trưởng, nhất tề tiến lên một bước.
- Đều đi à? Điều này không được!
Tiêu Hoằng nói xong, liền cúi đầu nhìn xem tình huống binh sĩ từ các doanh điều động đi ra, cuối cùng quyết định, Doanh trưởng doanh thứ 1 Lôi Tát, doanh thứ 4 Mục A, doanh thứ 6 tên mập trắng, cùng với Tham mưu trưởng Bì Nặc cùng đi tới trước, về phần những người khác ở nhà chỉ huy binh sĩ Bối La còn lại tác chiến trên chiến tuyến Tây Cương.
- Chỉ hy vọng sau trận chiến lần này, chiến tuyến Tây Cương thậm chí toàn bộ Nam Du Quận sẽ tiến vào một thời gian hòa bình đáng kể, giảm bớt sinh linh đồ thán!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói xong, liền mệnh lệnh cho các sĩ quan tham chiến, dẫn dắt binh sĩ tinh anh Bối La, tiến hành chuẩn bị.
Về phần trang bị chiến đấu, Ma Văn khung máy móc toàn bộ mang theo, Ngân Điểu chiến đấu cơ mang theo 50 chiếc, Ma Văn cơ không người lái 100 chiếc, về phần Ma Văn xe tăng, một chiếc cũng không mang theo, bởi vì lần này không phải là cuộc chiến đẩy mạnh, mà là tiến công chớp nhoáng, phá hủy xong liền toàn bộ rút lui, Ma Văn xe tăng quá mức cồng kềnh.
Cùng lúc đó, dựa theo đánh lén Long Kỳ quân đoàn lúc trước, bốn chiếc Ma Văn chiến hạm đều được vẽ lên một tầng bột phấn Lăng tinh thật dày dùng để ngụy trang.
Tiêu Hoằng quay về phòng nghỉ, khẽ dựa vào trên giường kim loại giản dị, bắt đầu suy nghĩ.
Hành động lần này nếu nói Tiêu Hoằng không khẩn trương chút nào, đó là dối gạt người. Dù sao đây chính là xâm nhập vào lãnh thổ Duy Lâm Công Quốc, không chấp nhận được nửa điểm sơ suất, mức độ nguy hiểm của nó còn nguy hiểm hơn rất nhiều so với tập kích bất ngờ Long Kỳ quân đoàn lúc trước.
Tuy nhiên, nếu đã quyết định Tiêu Hoằng sẽ không nghĩ lùi bước, vẫn là câu nói kia: đáng để đọ sức một phen, chỉ cần không xảy ra sai lầm, khẳng định sẽ giáng cho Hà Long, thậm chí là Bệ Đồ một sự ngạc nhiên vui mừng đặc biệt