Đối mặt với sự phân tích của Bì Nặc, Tiêu Hoằng không lên tiếng trả lời, hơi hơi gật đầu, ánh mắt biển đổi không ngừng.
Có dấu hiệu của nhân loại khiển người ta có cảm giác đầu tiên là nơi này có văn minh, sau đó rời khỏi tinh cầu này. Nhưng Tiêu Hoằng lại không cho rằng như vậy. Nếu viên tinh cầu này có thể có nhân loại, có thực lực rời khỏi tinh cầu này thì Cụ Phong Hào của bọn họ khi tới đây sẽ phát hiện trước tiên.
Nhưng Tiêu Hoằng có thể nhân ra bọn họ căn bản gì phát hiện được gì. Điều này có thể cho thấy văn minh nơi này tương đối nguyên thủy. Đối mặt với tình huống như vậy thì cần phải chú ý cẩn thận một chút. Nếu hành động sơ suất thì thực có thể sẽ trêu chọc tới phiền toái không cần thiết.
Mà thực lực đối phương tới đâu? Đây vẫn là chuyện chưa biết.
- Hai vị Trưởng quan, mời.
Ngay khi Tiêu Hoằng và Bì Nặc đang thương lượng thì Ngả Ôn bỗng nhiên xuất hiện phía sau Tiêu Hoằng, cầm trên tay một xiên thịt Ngạc Thủy mãng thơm lừng.
- Cám ơn.
Tiêu Hoằng cũng coi như lễ phép đáp, sau đó tiếp nhận xiên thịt, bắt đầu cắn từng miếng một. Không nghi ngờ gì nữa, đây là thức ăn trạng thái cố định đầu tiên mà hắn ăn trong ba ngày nay, cảm giác ngon miệng vô cùng.
Tới chạng vạng, binh sĩ Bối La cơm no rượu say đều đã ngủ cả. Có nước có thức ăn, lần này giấc ngủ của bọn họ càng thêm ngọt ngào.
Bôi có sự giáo huấn của Ngạc Thủy mãng nên Tiêu Hoằng không ngủ mà ngồi trước đống lửa trại, đảm nhiệm công tác cảnh giới. Binh sĩ Bối La bốn phía ngủ tới bảy tám phần.
- Đường đường là Tướng quân mà đảm nhiệm công việc của lính gác, đúng là cũng không gặp nhiều đâu.
Bỗng nhiên sau lưng Tiêu Hoằng truyền tới tiếng nói. Sau đó hắn thấy Hà Long đi tới cạnh mình, cũng tiện tay ném vào trong lửa trại mấy khúc củi.
Tiêu Hoằng liếc nhìn Hà Long, không nói gì thêm, yên lặng nhìn về phương xa, nhìn về tinh không xa lạ kia.
- Tiếp theo ngươi có tính toán gì không? Từ đủ loại dấu hiệu mà thấy thì trong thời gian ngắn chúng ta không thể rời khỏi địa phương quỷ quái này đâu.
Hà Long hỏi tiếp.
- Ta định tiếp tục đi về hướng đông. Nhưng ta lo lắng thủ hạ và binh sĩ không muốn rời khỏi vùng yên vui này.
Tiêu Hoằng đáp khẽ.
- Nơi này tất nhiên là tốt nhưng không có nguồn thức ăn ổn định, mai ra thì được hai ngày. Đợi tới khi ăn xong con Hắc Thủy Mãng kia thì sẽ lại bắt đầu xuất hiện vấn đề thiểu thức ăn. Binh sĩ sẽ dao động quyết tâm canh giữ ốc đảo này. Nhớ kỹ là muốn chỉ huy binh sĩ phải có kỹ xảo. Mệnh lệnh của ngươi cũng phải tránh việc đối lập với ý nghĩ trong lòng binh sĩ.
Hà Long nói khẽ.
Tiêu Hoằng hơi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với Hà Long. Mà quan trọng hơn đó là sau khi nghỉ ngơi khôi phục hai ngày, binh sĩ có thể sẽ đạt tới trạng thái tốt nhất, dù bước vào phiến rừng rậm kia, gặp bất trắc gì cũng đủ thực lực để phản kích.
Cứ như vậy, Tiêu Hoằng và Hà Long liền nhàn nhã nói chuyện qua đêm khuya, ban đầu là lý giải vê quân sự, sau đó lại tới một số việc vặt trong CUỘC sông.
Thoạt nhìn đây giống như hai bằng hữu ngồi tán gẫu rất vui vẻ, rất khó tưởng tượng trước đây không lâu đây lại là hai người còn đánh nhau tới đầu rơi máu chảy.
Mà cũng thông qua cuộc nói chuyện này, Hà Long có thể cảm nhận được khi ở trong cuộc sống bình thường thì Tiêu Hoằng cùng không phải là tên côn đồ khát máu như mạng, khiến người ta có cảm giác đây là một thanh niên phi thường trầm tĩnh, rất bình thường, chỉ có đôi mắt là lóe lên điều gì đó khiến người ta nhìn không thấu.
Cùng lúc đó, tại chiến tuyến Tây Cương, khi Ách Tề Nhĩ và A Minh Tả bị cách chức và giam giữ, Mạn Đạt liền trở thành quan tổng chỉ huy chiến tuyến Tây Cương. Mà chuyện đầu tiên hắn làm là chia tách lực lượng Tiêu Hoằng lưu lại.
Thủ đoạn chủ yếu đó là khiến quân đoàn Bối La và quân đoàn Hà Long đi đánh những trận ác liệt, thường lại cố ý chỉ huy sai lầm, ý đồ tạo thương tổn cho nhân viên.
Dù sao thì quân đoàn Bối La dù sức chiến đấu có mạnh, là trụ cột của Nam Du Quận nhưng trong mặt Mạn Đạt, so với quân đội của Duy Lâm Công Quốc lại càng nhiều uy hiếp hơn.
Nhưng khiến Mạn Đạt ít nhiều bất ngờ là thời điểm này quân đoàn Bối La lại có vẻ rất nghe lời, không hề nổi giận chút nào, mỗi lần gặp hiểm cảnh đều có thể thoát hiểm thành công.
Đương nhiên mọi chuyện cũng không phải là tuyệt đối. Trong đó vẫn có binh sĩ Bối La cá biệt có ý phản kháng. Trong lòng bọn họ rất bất bình cho Trưởng quan Tiêu Hoằng nhưng hậu quả gặp phải là trên cơ bản đều bị cho thành làm phản, bắt giữ toàn bộ, cảnh ngộ giống như Ách Tề Nhĩ và A Minh Tả.
về phương diện khác, trên Vũ Nhuận Tinh, Mạc Hi tất nhiên cũng biết tất cả. Tuy nhiên Mạc Hi thời điểm này cùng phản ứng rất bình thản, hoàn toàn dựa theo ý nguyện của Tiêu Hoằng, cũng không có bất cứ hành động nào quá phận, làm từng bước một.
Chỉ là tập đoàn Thiên Xà đã tăng mạnh đề phòng. Hiện giờ Mạc Hi rốt cục hiểu vì sao Tiêu Hoằng lại có một loạt hành động trước kia, dù tất cả mọi chuyện xảy ra đột ngột nhưng đều nằm trong dự kiến của hắn cả.
Nhất là thông đạo chạy trốn của nhà máy Con Rệp, nếu bị hãm hại thì nhân viên có thể rời đi trước tới nơi tránh nạn bí mật.
Giờ khắc này Mạc Hi không thể không thừa nhận, Tiêu Hoằng nhìn xa trông rộng cỡ nào. Chẳng qua nếu không thấy xa như vậy thì nhất định sẽ bị người ta hãm hại thôi.
Hiện giờ Mạc Hi hiểu rất rõ đó là phải chờ đợi. Mạc Hi tin tưởng rằng Tiêu Hoằng sẽ trở về. Đây cũng là niềm tin duy nhất chống đỡ quân đoàn Bối La.
Toàn bộ Nam Du Quận tại thời điểm này đều bị chuyện của Tiêu Hoằng mà rất bận rộn. Mục tiêu hàng đầu của Mạn Đạt là tiêu hao quân đoàn Bối La và những quân đoàn tận trung với Tiêu Hoằng.
về phần Cố Hoành Thần và Chu Bằng thì hiện giờ hai người bọn họ đã
vội vàng phái ra hạm đội, không ngừng đi tới những địa điểm phỏng đoán, tiến hành tìm kiếm, tới khi hoàn toàn xác nhận Tiêu Hoằng đã tử vong hoặc khi phát hiện ra đối phương sẽ đánh chết ngay!
Có thể nói tuy Tiêu Hoằng tha cho cố Hoành Thần nhưng thời điểm này hắn lại khẩn trương hơn Tiêu Hoằng nhiều. Hắn hiểu rất rõ rằng nếu Tiêu Hoàng đánh trở về thì hậu quả sẽ là hủy thiên diệt địa. Phải dưới tình huống thần không biết quỷ không hay mà xử lý Tiêu Hoằng, trăm phần trăm xác nhận Tiêu Hoằng tử vong. Chỉ có như vậy thì hắn mới có thể an tâm.
Thời gian hai người nhanh chóng trôi qua. Đám người Tiêu Hoằng bị vây trong ốc đảo rõ ràng khôi phục trạng thái thân thể, mọi người lại hồi phục được thể lực. Đây chủ yếu là do Ngạc Thủy mãng là linh thú Ngự Sư cấp năm, huyết nhục rất có lợi đối với thân thể.
Thân thể khôi phục, Tiêu Hoằng cùng kinh ngạc phát hiện, vật thể hình quả trứng vốn khô quắt trong cơ thể lại trở nên đầy đặn. Điều này khiến hắn không thể không nhận thức lại vật thể nàv. Có lẽ đây cùng không đơn giản là một loại bệnh như mình nghĩ.
Bởi vì trong thời gian hai ngày, Tiêu Hoằng có thể cảm thụ rõ ràng là sau khivật thể này vận chuyển chất dinh dưỡng, trong cơ thể liền có một tia Ngự lực kỳ dị. Loại Ngự lực này rất tốt cho việc khống chế Hàn Vố, khiến Tiêu Hoằng cảm thấy dường như Hàn Vố tìm được mùi vị quen thuộc trên thân thể mình.
Rốt cục chuyện gì đã xảy ra? Trong lòng Tiêu Hoằng tràn ngập nghi hoặc nhưng trước mắt dường như không thể tìm được một giải thích hợp lý.
Đương nhiên trước mắt Tiêu Hoằng cũng không có nhiều thời gian như vậy mà phân tích kỹ mà còn đang vội vàng chuẩn bị rời đi.
Mà con Ngạc Thủy mãng rất lớn kia cũng đã bị chia ra ăn gần hết rồi.
Giờ phút này tất cả binh sĩ Bối La đã bắt đầu chuẩn bị cuối cùng theo lệnh Tiêu Hoàng, đó là sử dụng da và khung xương của Ngạc Thủy mãng chế thành một chiếc thủy xa giản dị. Tiêu Hoằng cùng lấy từ trong khôi giáp của Lược Đoạt Giả ra bốn miệng phản lực coi như còn hoàn hảo, làm hệ thống động lực của thủy xa.
Như vậy là một chiếc xe dài chừng mười thước xuất hiện, đủ để đám người Tiêu Hoằng tiếp tục đi một đoạn dài. Hơn nữa Tiêu Hoàng có thể thấy rừng rậm còn cách không xa rồi.
Nếu không phải trước kia phát hiện ra dấu chân thì không có khả năng bọn họ đi về hướng đông.
Đối với việc rời đi, trong lòng binh sĩ Bối La cũng không có mâu thuẫn quá lớn. Đúng như Hà Long nói, sau hai ngày, thịt Ngạc Thủy mãng đã ăn gần hết, không có nguồn thức ăn ổn định, chỉ còn có nước chờ chết. Hơn nữa cũng không thể sống cả đời ở địa phương này.
Cho tới buổi chiều, một thủy xa nhìn nguyên thủy cực độ đã được chế tạo ra. Trên cơ bản nó là do khung xương hợp lại, bên trên căng da mãng xà, lại gắn thêm bốn Ma Văn phản lực, giản dị, thô ráp mà thực dụng.
Khi mặt trời lại ngả về phía tây một lần nữa, đám người Tiêu Hoằng liền ra đi. Hơn hai trăm người vây quanh thủy xa thật lớn, đi về phía đông. Đội ngũ này chưa gọi là trùng trùng điệp điệp nhưng không hề yếu đuối. Trên cơ bản là có nhiều giáo huấn như vậy, đội ngũ này đã trưởng thành lên rất nhiều.
Mà lần này chuẩn bị cũng có thể nói là sung túc, ít nhất trong ba ngày tới không bị khát chết.
Tiêu Hoằng hiểu rất rõ là nếu đi một đêm mà còn chưa thấy rừng rậm thì sẽ vòng trở lại tìm đường khác.
Tuy nhiên tính toán đó hiển nhiên là dư thừa. Đội ngũ tiến tới ba giờ, cỏ dại vốn thưa thớt đã bắt đầu dày đặc hơn, thậm chí ngẫu nhiên còn có thể thấy một ít sinh vật nhỏ vụt qua bụi cỏ.
Tuy rằng thoạt nhìn còn hơi hoang vắng nhưng đã lại có chút sinh cơ.
Phóng tầm mắt ra phía xa, mặt đất đã không còn màu vàng nữa mà là màu xanh vàng giao nhau, trên bầu trời cũng có một vài đám mây.
Điều khiến Tiêu Hoằng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Dựa theo biến đổi của mặt đất trước mặt, dự tính tới bình minh liền có thể thấy cây cối, thậm chí là rừng rậm.
Thời điểm này Tiêu Hoằng cũng bắt đầu lưu ý tới mặt đất, cố gắng hết khả năng tìm dấu vết của nhân loại lưu lại, cho dù dấu vết cũ, do đó phán đoán người nơi này rốt cục đạt tới trình độ nào.
- Hiện tại mọi người bắt đầu tiến vào cảnh giới, nhớ kỹ là nếu thấy người tập kích thì phải chế phục ngay, cố gắng hết khả năng tránh tai nạn chết người, tạo phiền toái không cần thiết.
Tiêu Hoằng dặn dò.
Theo mệnh lệnh của Tiêu Hoàng, tất cả binh sĩ Bối La đồng loạt điều khiển Chiến Văn bản thân thường dùng, hoặc tháo súng trường Ma Văn trên lưng xuống, chuyển về phía trước ngực. Ngón tay đặt trên cò súng, không ngừng quan sát bốn phía.