Ước chừng trải qua một đêm di chuyển, giờ đã là sáng sớm.
Thời điểm này Tiêu Hoằng điều khiển đội ngũ đã tiến vào một vùng thảo nguyên cỏ cao không quá đầu gối, động vật lớn bốn phía cũng nhiều hơn, tuy nhiên phần lớn đều là loại ăn cỏ.
-Hả?
Phút chốc, lông mày Tiêu Hoằng nhướng lên, thốt lên. Sau đó hắn bước chậm lại. Bởi vì hắn nhìn thấy trong bụi cỏ bên cạnh có chút bất thường. Cây cỏ bốn phía kết lại, hiển nhiên không phải do linh thú hoặc động vật làm.
Tùy tiện cầm một cây trường côn, Tiêu Hoằng cẩn thận đụng vào, kết quả liền thấy phía dưới đám cỏ là Ma Văn đặt sát mặt đất. Bốn phía đặt tám cái vòng kim loại kỳ dị, trên mỗi cái đều có Khí Văn, kết nối với Ma Văn bằng những dây nhỏ.
- Rốt cục thứ này là gì?
Bì Nặc nhìn thấy thứ trong bụi cỏ liền hỏi khẽ. Hiển nhiên nó đã chứng minh nơi này có người, đồng thời cũng sử dụng Ma Văn.
- Lui lại phía sau.
Tiêu Hoằng ra lệnh khẽ, sau đó cẩn thận đặt côn gỗ xuống, huých nhẹ vào vòng kim loại nhỏ!
Ngay sau đó, chỉ thấy vòng kim loại bị di chuyển vị trí. Tám vòng kim loại trong nháy mắt phóng ra hào quang, sau đó một luồng năng lượng màu tím nhạt bó buộc phóng ra, cao tới hai thước.
Trong chớp mắt, nó lập tức cắt đôi mộc côn trong tay Tiêu Hoằng.
- Ma Văn bẫy rập.
Bì Nặc liếc mắt một cái liền nhận ra thứ này. Đây là thủ đoạn săn bắn thường sử dụng trên một số tinh cầu, hơn nữa Ma Văn bẫy rập đơn giản này lại có thể phát huy uy lực mạnh như vậy, hiển nhiên người ở đây cũng không tầm thường.
- Ta hoài nghi đây không chỉ có Ma Văn bẫy rập mà còn là một loại cơ quan cảnh báo.
Tiêu Hoằng nói khẽ, sau đó quay đầu, ra lệnh cho binh sĩ:
- Từ giờ trở đi, giảm tốc độ, lưu ý bốn phía dưới chân.
Nói xong Tiêu Hoằng liền đi trước đội ngũ một lần nữa.
- Hiện tại ta bắt đầu cảm thấy tinh cầu này hơi quỷ dị rồi.
Hà Long bỗng nhiên nói khẽ với Tiêu Hoằng.
- Sao lại nói thế?
Tiêu Hoằng hỏi ngược lại.
- Người trên tinh cầu này dường như không có năng lực rời khỏi nơi này nhưng sức chiến đấu tuyệt đối là không thường đâu.
Hà Long nói khẽ với Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng khẽ gật đầu. Chỉ một cái Ma Văn bẫy rập giản dị vừa rồi lại đạt được uy lực tới vậy là đã đủ chứng minh tất cả. Điều này khiến Tiêu Hoằng và Hà Long không kiềm được mà bắt đầu khởi động Chiến Văn mình am hiểu nhất.
Lại di chuyển thêm ba giờ, ở đường chân trời đã có thể thấy rõ một vùng rừng rậm khổng lồ xuất hiện, nhìn hết tầm mắt cũng không thấy giới hạn.
Vù!
Bỗng nhiên tiếng xé gió vang lên.
Tiêu Hoằng bảo trì cảnh giác cao độ tất nhiên không xem thường âm thanh như vậy, đưa mắt rất nhanh về hướng phát ra âm thanh. Hắn có thể thấy rõ ràng một mũi Ma Văn tiễn từ rất xa đang phóng tới, không phải vào đầu Tiêu Hoằng mà vào bả vai!
Đổi mặt với cảnh này, Tiêu Hoằng vung tay phải lên nhanh như chớp, bàn tay trong nháy mắt ngưng tụ ra ra một khối. Hấp băng vạn năm màu tím. Mũi tên bắn lén kia trực tiếp cắm vào Hàn băng vạn năm màu tím của hắn.
Không đợi mọi người kịp phản ứng, từ bên trong bụi cỏ rậm rạp, có hơn hai mươi người chậm rãi đi ra, thân thể mặc quần áo quái dị, đầu đội mũ liền áo. Bên hông mỗi người đều đeo dây lưng vắt chéo, trên đó cắp đầy dao găm bằng bàn tay, đỏ đen đan xen trên dây lưng. Trên đó còn có bốn lưỡi dao sắc bén dài bằng cánh tay.
Ai nấy dù mặc y phục hơi giản dị nhưng lại rất chỉnh tề. Ngay sau đó, hai mươi mấy người này dường như những con báo nhanh nhẹn, vọt vào trong đám người Tiêu Hoằng nhanh như chớp, căn bản không tiếp đón hay hỏi thăm lời nào, cơ bản khiến người ta có cảm giác là vừa tới đã hoàn toàn chế phục bọn họ.
Đối mặt với cảnh tượng này, binh sĩ Bối La đã đề phòng từ trước cũng đồng loạt lấy vũ khí ra, chuẩn bị phản kích. Nhưng ngay sau đó bọn họ phát hiện ra một cây dao găm đã đặt trên cổ họng bọn họ.
- Đừng loạn động,
Một gã bạch y nhân có vành mũ viền vàng nói khẽ. Xem ra hắn là thủ lĩnh của đám người này.
- Các ngươi cũng thế.
Tiêu Hoằng bỗng nhiên nói khẽ.
Khi người thủ lĩnh bạch y nhân này nhìn về phía Tiêu Hoằng thì khóe miệng hơi giật giật. Chỉ thấy Tiêu Hoằng đã xuất hiện phía sau một gã bạch y nhân, một tay chế trụ yết hầu hắn, mà Ma Văn trên tay đã nhắm ngay vào mặt kẻ này.
Hà Long bên cạnh Tiêu Hoằng cũng cùng một sợi xích màu máu xích cổ một gã bạch y nhân.
Trong nhất thời, kế hoạch do đám bạch y nhân thiết lập tỉ mỉ không ngờ trực tiếp bị phá hủy. Bạch y nhân chặn được mười tám binh sĩ Bối La và nhân viên công tác nhưng Tiêu Hoằng và Hà Long lại khống chế lại hai người. Trong nháy mắt song phương lâm vào thế giằng co.
- Đầu tiên phải thanh minh một chút là chúng ta không hề có ác ý. Chiến hạm Ma Văn của chúng ta bị hủy, tiến lầm vào hành tinh này, không hề có ý định gây tổn thương cho bất cứ ai.
Tiêu Hoằng lên tiếng trước, gọn gàng dứt khoát nói ra ý tưởng chân thật của mình, sau đó lại nói:
- Tuy nhiên nếu các ngươi cố tình làm khó thì chúng ta cũng không sợ gì cả. Cùng lắm là đánh thôi. Chúng ta có hơn hai trăm người, cho dù thực lực các ngươi có mạnh tới đâu thì giết hai mươi người các ngươi cũng là chuyện dễ dàng.
Tiêu Hoằng nói ra lời này, đám người Bì Nặc ở cạnh đó liền đồng loạt điều khiển Chiến Văn. vẻ mật tên mập âm lãnh, cũng cầm Ma Văn trọng pháo nhắm ngay vào phía thủ lĩnh của bạch y nhân.
- Vài ngày trước, những vật sáng trên bầu trời là chiến hạm Ma Văn của các ngươi sao?
Thủ lĩnh bạch y nhân lên tiếng, sau đó buông lỏng dao găm trong tay. Các bạch y nhân khác cũng lần lượt nghe theo.
Thấy cảnh này, Tiêu Hoằng cùng không bướng bỉnh mà nhìn Hà Long một cái rồi buông bạch y nhân trong tay ra.
Sau đó song phương liền nhanh chóng trở lại trận doanh của mình,
vẫn ở trạng thái phòng bị như trước.
- Các ngươi đều là quân nhân?
Thủ lĩnh bạch y nhân hỏi tiếp, đồng thời hơi ngẩng đầu lên. Ánh mắt cuối cùng cũng xuyên qua mũ hắn, lộ ra bộ mặt của bạch y nhân. Người này nhìn như ba mươi tuổi, có vài chòm râu chỉnh tề, lông mi dày, ánh mắt màu xanh biếc như bảo thạch, tóc rám nắng, thoạt nhìn khiến người ta có cảm giác như mỹ nam thành thục.
- Đúng vậy, nhưng vẫn là câu nói kia, chúng ta không có ác ý. Mà các ngươi cũng có gì cho chúng ta thèm khát đâu?
Tiêu Hoằng nói, giọng điệu rất chân thành.
Nghe vậy, thủ lĩnh bạch y nhân hơi giơ tav. Hai mươi mấy thủ hạ của hắn đồng loạt thu nỏ Ma Văn và dao găm lại, động tác đều nhịp.
Tiêu Hoăng thây vậy cũng chậm rãi vươn ngón trỏ. Binh sĩ Bối La cũng đồng loạt thu hồi vũ khí.
Ta tên là Ngả Nhĩ Văn, là thủ lĩnh của Thích Khách Minh. Hy vọng các ngươi
đừng có ý đồ đối địch với chúng ta.
Ngả Nhĩ Văn nói khẽ, một tay đặt trước ngực, hơi cúi đầu xuống.
Hiển nhiên người tự xưng là Ngả Nhĩ Văn này là thủ lĩnh của bạch y nhân, cũng không muốn gây hấn với Tiêu Hoằng. ít nhất bên ngoài là như vậy. Bởi hắn cảm nhận được đám Tiêu Hoằng hay Hà Long, thậm chí mỗi người nơi này đều khó đối phó.
- Ta tên là Tiêu Hoằng, là quan tổng chỉ huy của những người này. vẫn câu nói trước đây, các ngươi không có gì đáng giá để chúng ta thèm khát. Chúng ta cũng là bất đắc dĩ phải quấy rầy thôi.
Tiêu Hoằng cũng rất khách khí nói.
- Từ thăm dò của chúng ta thì địa điểm các ngươi rớt xuống cách nơi này rất xa.
Ngả Nhĩ Văn hỏi tiếp, hiển nhiên đúng như lời Tiêu Hoằng, tuy rằng bọn họ
không có kỹ thuật không gian nhưng trên thực tế cũng không phải là nguyên thủy.
- Đúng vậy, hơn nữa chúng ta cũng rất ít tiếp tế.
Tiêu Hoằng đáp rất chi tiết.
- Vậy nhóm người các ngươi sao có thể đi được tới đây?
Ngả Nhĩ Văn hơi khó tin hỏi.
- Trước đây chúng ta có 1000 người, những người còn lại đều chết trên đường rồi. Còn chúng ta làm sao tới được đây, thực không dám giấu, đều là ăn thi thể đồng đội cả.
Tiêu Hoằng lạnh nhạt đáp.
Nghe Tiêu Hoằng nói vậy, tuy Ngả Nhĩ Văn có vẻ bình thản nhưng trong ánh mắt hiện lên vẻ khác thường, liếc nhìn đám binh sĩ Bối La trước mặt, lại thoáng nhìn Tiêu Hoằng, cuối cùng xoay người đi về hướng rừng rậm.
Thời điểm này Tiêu Hoằng cũng lộ vẻ mặt dày, trực tiếp bảo đội ngũ đi theo phía sau bạch y nhân. Dù sao đây cũng là một nơi xa lạ, nói không chừng nguy cơ tứ phía, đi theo dân bản xứ vẫn an toàn hơn một chút.
Đương nhiên Tiêu Hoằng cũng không sợ bị một đám người lớn phục kích. Bởi vì nơi này không phải muốn trốn là trốn được. Cả vùng rừng rậm như vậy, hơn 200 người trốn được bao lâu? Rất dễ gặp phải loại phục kích vừa rồi.
So với dấu đầu lòi đuôi thì thà thoải mái một chút, nói không chừng còn có cơ hội chuyển biến. Chỉ cần không thể hiện địch ý quá là được.
- Không biết Ngả Nhĩ Văn tiên sinh có cách liên hệ với bên ngoài không?
Đi hơn mười thước, Tiêu Hoằng liền cẩn thận xuất hiện bên cạnh Ngả Nhĩ Văn, dò hỏi.
- Ngươi muốn nói là với tinh cầu bên ngoài hả? Không có.
Ngả Nhĩ Văn đáp, giọng nói cũng coi như rất lễ phép.
- Vậy Ngả Nhĩ Văn tiên sinh đi vào tinh cầu này từ khi nào?
Tiêu Hoằng hỏi tiếp.
- Ta được sinh ra ở đây. Những người ngươi gặp cùng đều thế cả.
Ngả Nhĩ Văn trả lời.
- Ngươi chưa từng rời khỏi nơi này, ngôn ngữ dường như rất giống chúng ta. Ngươi không cảm thấy thế giới này không có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Tiêu Hoằng đưa ra nghi vấn của mình.
- Ngôn ngữ, văn hóa và lễ nghi của chúng ta đều do Đại trưởng giả truyền cho. Biết tại sao ta lại tùy tiện để cho các ngươi đi theo mà không sợ hãi không?
Ngả Nhĩ Văn hỏi ngược lại.
- Các ngươi hẳn là rất nhiều người?
Tiêu Hoằng tùy tiện đoán. Thật ra Tiêu Hoằng cùng không hiểu nói chuyện phiếm lắm nhưng cũng chẳng còn cách nào. Hiện giờ nhu cầu cấp bách nhất của đám người Tiêu Hoằng là hiếu biết tất cả về nơi này, tìm một điểm dừng chân ổn định, sau đó mới tính bước tiếp theo.
- Đó là vì mấy trăm năm trước, nhân số của chúng ta chỉ không tới 5000 người. Nếu các ngươi có ý đồ gây rối thì Đại trưởng giả sẽ dễ dàng lấy mạng các ngươi. Ngả Nhĩ Văn nói chi tiết.