- Nếu như ta không đoán sai, thì các ngươi hẳn là có được một loại kỹ năng ẩn giấu khí tức phải không!
Quan sát một lúc, Tiêu Hoằng mới mở miệng hỏi.
- Thực sự không dám giấu giếm, đúng vậy, là Đại trưởng giả truyền thụ cho chúng ta, tên là Ám Ẩn, không chỉ có thể che dấu mùi vị, mà còn cả khí
tức nữa, thậm chí là sát khí, đây cũng là một trong những môn mà thích
khách bắt buộc phải học.
Ngả Nhĩ Văn trả lời rất chi tiết.
-
Có kỹ năng tốt như vậy ư? Có thể dạy ta được không? Nói như thế nào thì
ta cũng là Ma tộc hậu duệ, dựa theo bối phận mà nói, thì Đại trưởng giả
của các ngươi hẳn là là thúc tổ của ta đấy.
Tên mập trắng lập tức
nhào tới ôm lấy bả vai của Ngả Nhĩ Văn, mặt dày đòi hỏi, hiển nhiên hắn
khá là tò mò đối với kỹ năng tên là Ám Ẩn này.
- Dạy ngươi, thật
ra cũng không có vấn đề, nhưng cần phải có một điều kiện tiên quyết, đó
chính là Ngự lực độ chính xác của ngươi phải phải đạt tới tiêu chuẩn
nhất định, tối thiểu cũng phải mảnh như sợi tóc thì mới được.
Ngả Nhĩ Văn nhẹ nhàng nói.
- Giống như sợi tóc? Đây là có ý gì vậy?
Tên mập trắng có chút khó hiểu.
Tiêu Hoằng dẫn đầu đội ngũ, cũng đang lắng nghe, về phần tiêu chuẩn sợi tóc
thì hắn tất nhiên cũng hiểu, đây cũng là tiêu chuẩn mà Thích Phóng Huấn
Luyện Pháp yêu cầu. Rất hiển nhiên, tại chỗ của vị Đại trưởng giả này
thì Ngự lực độ chính xác dường như có địa vị rất trọng yếu, dường như là điều kiện tiên quyết để học tập tất cả các kỹ năng.
Điều này cũng có chút tương tự với kỹ thuật Để Văn của A Di La.
Đối với giải thích của Ngả Nhĩ Văn, thì Tiêu Hoằng vẫn lắng nghe, nhưng sau khi xâm nhập vào trong rừng rậm, Tiêu Hoằng liền lấy ra Ma Văn thăm dò, tìm kiếm xung quanh xem có tài liệu hữu dụng không.
Trước kia Tiêu Hoằng chế tác Chiến Văn
thì đều là trước hết thiết kế, sau đó mới lựa chọn tài liệu, hiện tại
lại không làm vậy được, chỉ có thể dùng hết khả năng đi tìm kiếm được
các loại tài liệu, sau đó lại căn cứ vào những tài liệu này để chế tác
Chiến Văn. Làm như vậy thì ít nhiều cũng có chút hạn chế, nhưng mà lúc
này cũng chỉ có một biện pháp như vậy mà thôi.
Đi trong rừng rậm
khoảng một tiếng, Tiêu Hoằng rốt cục mới dừng chân lại, chậm rãi ngồi
xuống, trước mặt hắn chính là một gốc Hạc ưng thảo, có thể dùng để chế
tác Chiến Văn, hơi nhìn bốn phía một chút, thì ra nơi này có tới mười
mấy gốc.
- Hái những cây cỏ này lại, nhớ kỹ, phải nhổ tận gốc.
Tiêu Hoằng đứng lên, phân phó đám Bạch y nhân.
Đối với phân phó của Tiêu Hoằng, đám Bạch y nhân tự nhiên không dám chậm
trễ, vội vàng dựa theo lời Tiêu Hoằng mà làm, dù sao thì nói gì đi nữa,
Tiêu Hoằng vẫn là người chế tác Chiến Văn cho bọn họ.
Cứ như vậy, vừa đi vừa tìm, trải qua hai giờ, đám người Tiêu Hoằng đã tìm được mười mấy loại tài liệu, dựa theo thói quen chế tác Ma Văn một cách hoàn hảo
của Tiêu Hoằng, thì chút tài liệu như vậy là hoàn toàn không đủ, nhất là Tái thạch, tuy rằng ven đường phát hiện mấy khối Hồng anh thạch, nhưng
đây hoàn toàn là Tái thạch dành cho cấp bậc thấp hơn Ngự Giả, không có
tác dụng lớn.
- Đi huyệt động Mặc Ngân nhìn một cái, tài liệu nơi này thật sự là có hạn.
Tiêu Hoằng đào từ mặt đất ra một củ giống như khoai lang, sau đó nói với Ngả Nhĩ Văn đang đứng bên cạnh.
- Tốt, nhưng bằng vào thực lực của mấy người chúng ta, tốt nhất là không
nên đi lung tung trong huyệt động Mặc Ngân, nếu không rất dễ gặp phải
sinh vật cường hãn tấn công, có thậm chí còn có cả cấp bậc Ngự Hồn, rất
cường hãn.
Ngả Nhĩ Văn dặn dò.
- Không thành vấn đề.
Tiêu Hoằng đáp.
Sau khi đám người Tiêu Hoằng đưa ra quyết định, Ngả Nhĩ Văn bắt đầu xoay
người, đi về phía nam, dọc đường đi thì Tiêu Hoằng vẫn tiếp tục tìm kiếm các tài liệu hữu dụng.
Tuy nhiên, theo một đường về hướng nam,
Tiêu Hoằng rõ ràng có thể nhận thấy cấp bậc của linh thú nơi đây đã bắt
đầu cao lên, linh thú Ngự Sư cấp năm, thậm chí là cấp bậc Đại Ngự Sư
cũng bắt đầu trở nên đầy rẫy khắp nơi.
- Đại nhân, ngài có nhìn
thấy sương mù màu xanh này không? Từ giờ trở đi, chúng ta tốt nhất nên
đi lại bên trong màn sương mù này.
Ngả Nhĩ Văn bỗng nhiên thấp giọng
nói với Tiêu Hoằng, đồng thời chỉ xuống dưới chân. Nơi này có một màn
sương mù màu xanh, kéo dài ra rất xa, giống như một con đường mòn vậy.
- Đây là thứ gì vậy?
Tiêu Hoằng nhìn màn sương mù màu xanh cao bằng thắt lưng này, nhẹ nhàng hỏi.
- Đây là Đại trưởng giả lưu lại, bên trong chứa đựng khí tức Ngự lực cấp
Ngự Hồn, có thể khiến linh thú bốn phía không dám tùy tiện đi vào.
Ngả Nhĩ Văn giải thích, nói tiếp:
- Chính nhờ có sương mù này mà chúng ta mới dám tiến vào đến bên trong huyệt động Mặc Ngân, sẽ không dễ dàng bị tiến công.
Tiêu Hoằng nghe nói vậy, hơi gật gật đầu, sau đó liền bước dọc theo con
đường sương mù màu xanh này về phía trước, quả nhiên, linh thú bốn phía
khi đối mặt với con đường này, thì chỉ dám tru lên một cách cảnh giác,
chứ không dám tùy tiện xông vào.
Rất nhanh, xuyên qua một khu
rừng rậm rạp, đám người Tiêu Hoằng liền đi tới trước một cái hồ nước, hồ nước này cũng không phải là màu xanh biếc, mà là xanh thắm, vô cùng
trong suốt, bốn phía xanh ngắt một màu, nhưng tại một bên khác của bờ hồ thì có mấy con linh thú cao hơn mười thước đang uống nước. Trung tâm
của hồ nước thì có hai con Ngạc thủy mãng, dường như đang tranh đoạt địa bàn, không ngừng dùng cái đầu cứng rắn húc nhau, phát ra tiếng “ầm ầm”
rung động.
Đối với Ngạc thủy mãng, có thể nói, bất kể là binh sĩ
Bối La hay là Tiêu Hoằng, thì trong lòng đều một ít cừu thị, nguyên nhân chỉ là khi tại phiến ốc đảo kia, đã có vài đồng đội bị chết vào trong
miệng của loài mãnh thú này.
- Có thể thu phục hai con Ngạc thủy mãng kia hay không, ta cần tuỷ não và máu của bọn chúng làm tài liệu.
Tiêu Hoằng nhìn Ngả Nhĩ Văn, nhẹ nhàng nói.
- Việc này...
Ngả Nhĩ Văn vốn rất dễ nói chuyện, nhưng lúc này thì lại có một ít chần chừ.
- Có gì không tiện ư?
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng hỏi, đồng thời hơi nhìn hai còn Ngạc thủy mãng trước mặt này.
- Nếu trên mặt đất thì còn được, nhưng mà trên mặt nước thì chúng ta không thể phát lực được tốt.
Ngả Nhĩ Văn hơi có chút thẹn thùng nói.
- Tiêu ca, giao cho chúng ta đi, ta đã sớm nhìn lũ súc sinh kia không vừa mắt rồi.
Tên mập trắng bỗng nhiên thấp giọng nói, phía sau còn có hơn mười Ngự Sư cũng đang nóng lòng muốn thử.
Tiêu Hoằng không lên tiếng trả lời, chỉ vươn ra một ngón tay, chỉ về phía trước.
Ngay sau đó, khoảng mười chín tên Ngự Sư cùng lúc khởi động Lưu Văn, giống
như mũi tên rời cung lao về phía chỗ hai con Ngạc thủy mãng đang tranh
giành địa bàn kia mà giết.
Thấy gần hai mươi binh sĩ Bối La cấp
Ngự Sư đột nhiên bay lên không trung, đám người Ngả Nhĩ Văn, Tân Địch
đều không khỏi hơi biến sắc, trong mắt tràn ngập vẻ ngạc nhiên.
- Tiêu đại nhân, bọn họ... bọn họ...
Ngả Nhĩ Văn chỉ về phía các binh sĩ Bối La phía chân trời, lắp bắp không nói ra lời.
Nhìn thấy bộ dáng ngạc nhiên của đám người Ngả Nhĩ Văn, nét mặt Tiêu
Hoằng
cũng không có chút khác thường nào, hắn biết tại nơi này thì Chiến Văn
gần như đã tuyệt tích, làm gì cần nói tới Lưu Văn nữa?
- Đó là Lưu Văn, chỉ có người từ Ngự Sư trở lên thì mới có thể sử dụng được.
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng đáp, hai tay ôm ngực, nhìn Bối La quân đoàn lao tới giết chóc.
- Bay như chim trên bầu trời như vậy, trời ơi!
Hai mắt Tân Địch đã sáng lên, nước miếng bắn ra bốn phía, trong ấn tượng
của hắn, chỉ có đi cầu Hạ Lục Đế, đồng thời gặp phải lúc nàng đang vui
vẻ, thì mới có thể cưỡi lên Tấn dực long mà nàng thuần hóa để bay một
vòng trên bầu trời mà thôi.
Mà loại khả năng có thể bay lượn bất cứ lúc nào thế này, bọn họ đến nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
- Cái lưu... gì gì văn kia là do Tiêu đại nhân ngài chế tạo ra ư?
Tân Địch đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, hai mắt sáng lên, thấp giọng hỏi.
Các Bạch y nhân khác cũng như vậy, một số đã hai mắt tỏa sáng, nhìm chằm chằm vào Tiêu Hoằng.
- Rất đơn giản, nhưng cần phải có tài liệu.
Tiêu Hoằng nói rất thoải mái.
Cùng lúc đó, ở bên kia thì hơn mười sĩ quan Bối La cấp bậc Ngự Sư đã bắt đầu phát động công kích cực kỳ mãnh liệt đối với hai con Ngạc thủy mãng
đang tranh đoạt địa bàn này.
Khi ở ốc đảo thì bọn họ đều cực kỳ
mệt mỏi, không chút sức lực, nhưng lúc này trạng thái đã khôi phục đỉnh
phong, công kích phát ra có thể nói là vô cùng hung ác.
Hai con
Ngạc thủy mãng vốn đang đánh nhau tới mức lưỡng bại câu thương, nhưng
đối mặt với đợt tấn công hung mãnh như vậy, thì đều không kịp phản ứng
chút nào, đã bị đánh tới mức chật vật không chịu nổi.
Chỉ trong
mười phút ngắn ngủi, các binh sĩ Bối La đã lôi thi thể của hai con Ngạc
thủy mãng này lên bờ, có thể nói là tiêu diệt một cách vô cùng thuận
lợi.
Lúc này thì Tiêu Hoằng đã bước tới, mặt không đổi sắc, rút
ra Tập Tố chiến đao, phi thường nhanh nhẹn mở xương sọ của Ngạc thủy
mãng ra, thu lấy tài liệu mà mình cần.
Đi vòng qua hồ nước này,
tất cả dường như cũng không có biến hóa quá lớn, chỉ là đám người Ngả
Nhĩ Văn lại trở nên cung kính đối với Tiêu Hoằng một cách càng lúc càng
trắng trợn, trên cơ bản thì đã coi Tiêu Hoằng như một máy chế tạo bảo
bối biết di động vậy.
Mười mấy phút sau, cuối cùng đám người Tiêu Hoằng cũng ngừng lại dưới chân một ngọn núi cao tận tầng mây.
- Tiêu đại nhân, đó chính là cửa vào của huyệt động Mặc Ngân, bình thường cũng là nơi mà chúng ta tu luyện Ngự lực.
Ngả Nhĩ Văn chỉ vào giữa sườn núi, nơi đó có một huyệt động tối đen, từ
dưới chân núi đến huyệt động thì vẫn có luồng sương mù màu xanh nối với
nhau.
- Tiến vào đó thì phải chú ý những gì?
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng hỏi.
- Dọc theo bên phải của sương mù màu xanh mà đi thì sẽ không có việc gì,
bởi vì mảnh đất phía bên phải huyệt động đã được Đại trưởng giả quét
sạch, không có bất kỳ sinh vật nào có uy hiếp tới chúng ta tồn tại ở đó
nữa.
Ngả Nhĩ Văn cung kính giới thiệu.
- Ừ.
Tiêu Hoằng ừ một tiếng, sau đó cất bước đi lên giữa sườn núi.
Triền núi cũng không phải dốc thẳng đứng, mà là rất dễ đi lên, chỉ là khi
Tiêu Hoằng đi tới cửa động giữa sườn núi, thì lại phát hiện rằng bên
trong là một mảnh tối đen, không nhìn thấy gì cả.
Tuy nhiên, trên mặt Tiêu Hoằng cũng không có chút khác thường nào, hắn lập tức lấy ra quang văn, sau đó mở ra.
Huyệt động cũng không rộng lắm, đại khái chỉ rộng bốn thước, cao không tới ba thước, lớp đá bốn phía, thậm chí là dưới chân, thì rõ ràng đã trải qua
mài gọt, vô cùng bằng phẳng, đường đi xuống phía dưới sườn núi còn có
các chỗ đánh dấu, chỉ dẫn.
Đại khái đi vào được năm phút đồng hồ, trước mặt Tiêu Hoằng đã xuất hiện một cái hố sâu, đường kính khoảng năm thước, khi nhìn xuống phía dưới thì lại không phải là vẻ âm u như khi
nãy, mà là một mảnh sáng ngời, làm cho người ta có cảm giác, dường như
đi tới cửa vào một thế giới khác vậy.
Đứng bên miệng hố mà nhìn
xuống phía dưới, ước chừng nó sâu hơn 30 thước, bốn phía hố sâu là từng
chiếc thang dây thả xuống phía dưới.
Tiêu Hoằng không lập tức
hành động, mà quay đầu lại nhìn Ngả Nhĩ Văn, thấy Ngả Nhĩ Văn gật đầu,
Tiêu Hoằng mới cầm một cái thang dây, nhanh nhẹn trượt xuống phía dưới,
các binh sĩ Bối La còn lại cũng cầm lấy một chiếc thang dây mà đi xuống
dưới.
Sau khi Tiêu Hoằng hoàn toàn tiến vào bên trong huyệt động
Mặc Ngân, hắn không khỏi ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng mình đang đứng trên đỉnh một ngọn núi cao ngất, đâm vào tầng mây, dõi mắt nhìn ra xa,
thần sắc Tiêu Hoằng không kìm được phải biến đổi.
Chỉ thấy phía
xa giống như một thế giới khác, địa từ năng lượng tụ tập trên “bầu
trời”, hình thành từng mảnh sáng giống như mặt trời. Mặt đất bao la bát
ngát vô ngần, bên trái của Tiêu Hoằng là một hồ nước khổng lồ trong lòng đất. Trên bầu trời, trong rừng cây, từng con quái vật to lớn đang truy
đuổi, săn giết lẫn nhau!