Tiếp tục nhìn về phía xa, có thể thấy một ngọn núi lửa đang hoạt động,
phun trào ra từng dòng dung nham. Dọc theo phía bên phải huyệt động thì
vẫn có một luồng sương mù màu xanh kéo dài tới phía xa, nối với ngọn núi lửa kia.
Hơi nhìn quanh mình một cái, gần như chỉ nhìn một cái
thì Tiêu Hoằng đã thấy trên bầu trời có một con chim to lớn ước chừng
dài hơn mười thước, bộ lông màu nâu giống như hợp kim, trên đầu có một
bộ phận giống như vương miện màu vàng, phi thường bắt mắt.
- Kim quan điêu?
Tiêu Hoằng thì thào tự nói, trong mắt rõ ràng hiện lên một chút ánh sáng kỳ
dị, đối với loại sinh vật này, Tiêu Hoằng tất nhiên biết đên, đây là một loại Vũ thú cực kỳ quý giá, toàn thân là bảo vật.
Bộ lông giống
như lân giáp kia, sau khi rút ra thì có thể bện thành một loại tơ giống
sợi kim loại, nếu dùng loại tơ này để chế tạo bố giáp, thì sẽ vô cùng
quý báu, chỉ từ một đặc tính thì cũng đã nhìn ra được điều này, đó chính là có thể thêm vào khả năng phân giải 10% năng lượng thể, nói cách
khác, bất kỳ năng lượng thể dạng nào oanh kích lên trên người, thì đều
bị suy yếu 10% lực công kích, bản thân nó cũng vô cùng cứng cỏi vào dẻo
dai.
Ở Thái Qua Vũ Trụ thì không quá ba kiện trang bị làm từ thứ
này, mà những người có được chúng, thì gần như đều là hạng người có địa
vị hiển hách, mặc dù không phải là sáu đại lão quái Ngự Không, thì cũng
là thủ hạ hoặc đại đệ tử của bọn họ.
Mà máu của nó thì chỉ cần
uống vào một ngụm, đã có thể làm cho tốc độ tăng lên Ngự lực của bản
thân lên tận mười lần trong vòng ba giờ đồng hồ. Chiến Văn do dùng tuỷ
não của nó để chế tạo ra thì càng không cần phải nói. Trên cơ bản thì
toàn thân nó đều là tài liệu vô giá.
Nhưng Tiêu Hoằng cũng rất rõ ràng, loại Kim quan điêu có thực lực bằng với cấp Ngự Hồn này cũng
không phải người bình thường có thể bắt giết được. Chỉ bằng thực lực
hiện tại của Tiêu Hoằng cùng với vũ khí trong tay, thì cũng đừng có nghĩ tới chuyện này.
- Không thể tưởng được nơi này lại có loại sinh vật quý giá này, thật sự là khiến người ta phải đỏ mắt a.
Tiêu Hoằng nhẹ giọng tự nói.
- Thứ này tính là cái gì, nơi này còn có cả biến dị nữa đó.
Ngả Nhĩ Văn từ trên thang dây hạ xuống, đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, nói:
- Chỉ tiếc, tuy rằng loại sinh vật này cũng không chủ động công kích nhân loại, nhưng nếu không có vũ khí uy lực siêu lớn, thì cũng đừng nghĩ tới việc động được vào người nó.
- Điều này ta tất nhiên là biết, ài...
Tiêu Hoằng lại lần nữa nhìn Kim quan điêu càng bay càng xa một cái, bất đắc
dĩ thở dài, nhìn thấy bảo vật như thế bay đi, làm sao có thể cam tâm
được?
Sau một lát, khi tất cả binh sĩ Bối La, thậm chí là các
Bạch y nhân, đều đi xuống từ thang dây, thì trong mắt các binh sĩ Bối La đã tràn ngập vẻ ngạc nhiên thán phục, bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới,
trong lòng đất của một tinh cầu hoang vắng này lại có cảnh tượng tráng
lệ như thế.
Tuy nhiên, trước mắt hiển nhiên không phải là lúc phí thời gian cho việc cảm thán, so với điều này thì việc tìm kiếm tài liệu còn quan trọng hơn nhiều.
Từ trên đỉnh ngọn núi cao ngất trong
mây này đi xuống “mặt đất”, cũng có các bậc thang bằng đá nhân tạo, hiển nhiên, người của Mặc Hoàng Thành hẳn là thường đến nơi này.
Lúc
trước Tiêu Hoằng cũng đã nghe bọn họ nói qua, nơi này cũng là chỗ mà bọn họ thường xuyên tu luyện, bản thân Tiêu Hoằng cũng rất hiếu kỳ muốn
biết.
- Ân?
Ngay khi Tiêu Hoằng đi tới chân núi, đi dọc
theo phía bên phải của sương mù màu tím, thì khoáng chất thăm dò khí
trong tay hấn rốt cục cũng có phản ứng, trên màn hình nho nhỏ này đã
xuất hiện một mảng lớn các điểm đỏ.
Đây chính là báo hiệu có Tái
thạch, xác định phương hướng đại khái mà thăm dò khí chỉ dẫn, Tiêu Hoằng liền đi tới trước một vách đá, nhẹ nhàng vuốt một chút, sau đó hắn nhận lấy một cái cái cuốc chim từ trong tay một gã Bạch y nhân bên cạnh, rồi nhẹ nhàng gõ một cái lên vách đá, lực đạo không mạnh không nhẹ.
Ngay sau đó, chỗ bị gõ xuống đã xuất hiện một chút ánh sáng màu xanh biếc.
Đúng là Anh tỉnh thạch!
Nhìn thấy một màn như thế, trên mặt Tiêu Hoằng rốt cục cũng hiện lên một
chút vẻ thoải mái, tuy rằng Anh tỉnh thạch không tốt như Áo đinh thạch,
nhưng cũng là Tái thạch không tồi trong cấp Ngự Sư rồi. Điều Tiêu Hoằng
sợ nhất chính là trên tinh cầu này không có Tái thạch, nếu vậy thì đó
chính là một tin tức mang tính hủy diệt.
May mà chút lo lắng đó đã có chút dư thừa.
Đối với việc thu thập Tái thạch, Tiêu Hoằng tất nhiên là ngựa quen đường
cũ, đừng quên ban đầu Tiêu Hoằng chính là làm nghề gì. Hắn rất thuần
thục gỡ ra một khối Anh tỉnh thạch lớn, ước chừng chiều dài và chiều
rộng lên tới một thước.
Nhanh nhẹn cắt bỏ những chỗ không có tác
dụng bên cạnh, sau đó Tiêu Hoằng liền cắt khối Tái thạch này thành cac
phần nhỏ, giao cho các Bạch y nhân này mang theo, sau đó tiếp tục đi về
phía trước.
Tiến vào huyệt động Mặc Ngân, Tiêu Hoằng rõ ràng có
thể nhìn ra được, tài liệu nơi này còn nhiều hơn rất nhiều so với bên
ngoài, hầu hết còn là thứ cực kỳ quý báu.
Không hề nghi ngờ, trong mắt Tiêu Hoằng thì nơi này tuyệt đối là một bảo tàng.
Thậm chí đi dọc theo vách đá, Tiêu Hoằng còn liên tục tìm được Áo đinh thạch và các loại khoáng vật tài liệu quý báu do vỏ tinh cầu lắng đọng lại.
Chỉ đi trong một giờ thì đã thu thập được gần trăm loại tài liệu khác nhau, trên cơ bản thì việc chế tạo Chiến Văn và Lưu Văn đã không thành vấn đề nữa.
Ngay khi đám người Tiêu Hoằng dọc theo vách đá, không ngừng đi về phía núi lửa trong lòng đất, thì Tiêu Hoằng lại bỗng nhiên phát
hiện ra, đất dưới chân đang dần dần chuyển từ màu vàng sang màu đen, còn pha lẫn cả các loại vật chất khác nữa. Hắn bốc lên một nắm đất để quan
sát, nhưng nhất thời lại không có nhận ra thứ này rốt cuộc là vật chất
gì.
Chỉ là ngay sau đó, thần sắc vốn bình thản của Tiêu Hoằng đột nhiên vừa động, bởi vì Tiêu Hoằng bỗng cảm nhận được, loại đất này đang tản ra một loại phóng xạ, mãnh liệt kích thích Ngự lực trong cơ thể,
khiến cho Ngự lực của bản thân không ngừng phát sinh dao động.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Tiêu Hoằng thầm nghĩ, sau đó hẵn lại tiếp tục có thể cảm nhận được Ngự lực trong cơ thể dường như có xu thế tăng trưởng.
- Đây là thứ gì vậy?
Tiêu Hoằng hơi quay đầu, hỏi Ngả Nhĩ Văn.
- Hắc tinh sa, theo Đại trưởng giả nói, đây là đặc sản của viên tinh cầu
này, cac tinh cầu khác cũng không có. Nó có thể phát ra phóng xạ, rất có ích cho việc tăng trưởng Ngự lực, có thể tăng tốc độ tích lũy Ngự lực.
Đồng thời, nó cũng có một đặc tính khiến người ta không nghĩ ra, đó
chính là loại Hắc tinh sa này chỉ có ở bên trong
huyệt động Mặc Ngân thì mới có hiệu quả, nếu mang ra ngoài thì phóng xạ sẽ biến mất. Mà nó cũng chỉ có hiệu quả đối với Ngự Sư dưới cấp bốn, còn cấp bậc cao hơn thì
lại không có chút hiệu quả nào.
Ngả Nhĩ Văn giới thiệu.
Nghe
vậy, Tiêu Hoằng hơi gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được, lần này Tiêu Hoằng
cũng đã hoàn toàn rõ ràng, khó trách đám người Ngả Nhĩ Văn lại có Ngự
lực tăng nhanh như vậy, đồng thời trên cơ bản cao nhất chỉ là Ngự Sư cấp bốn, lần này xem như hoàn toàn rõ ràng rồi.
Nơi này có tất cả điều kiện để tăng lên Ngự lực, chỉ là vẫn tương đối nguyên thủy, không có người nào khai phá.
- Thật là một chỗ tốt a!
Tiêu Hoằng không kìm được cảm khái, ánh mắt nhìn vào khu rừng cách đó không
xa, hai con linh thú biến dị đang ở trên tán cây, đang ăn thịt của một
loài động vật nào đó.
Tiếp tục đi về phía trước, trên mặt đất thì lớp Hắc tinh sa càng trở nên dày hơn, đồng thời loại phóng xạ này cũng
càng trở nên mãnh liệt hơn, thậm chí Tiêu Hoằng khi đang đi cũng đã cảm
thấy Ngự lực của mình đã tăng lên một cỗ, nếu dừng lại để huấn luyện một phen, thì sẽ tăng lên tới mức nào, điều này không cần nói cũng biết.
Thậm chí trong đội ngũ có một gã đến gần Ngự Giả cấp năm, trong khi bước đi
thì đã thăng cấp, ngay cả chính hắn cũng có chút kinh ngạc mà nhìn đồng
bạn, sắc mặt mơ hồ.
Ven đường thì cũng có thể thấy các hố đất nhỏ, rõ ràng có dấu hiệu có người đã từng tu luyện trong này.
Tiếp tục đi về phía trước, nhiệt độ chợt tăng lên, từ xa đã có thể rõ ràng
nhìn thấy, dung nham cuồn cuộn giống như suối phun trào ra, sau đó biến
thành vô số nhánh “sông” lửa, từ trên đỉnh núi chảy xuống chân núi, tiếp tục từ chân núi chảy vào trong lòng đất, dường như tạo thành một vòng
tuần hoàn vậy.
Mà giữa các “dòng sông” dung nham dưới chân núi
thì còn có mấy khối nham thạch được bao phủ bởi sương mù màu xanh, vẫn
không bị hòa tan, hiển nhiên đây là chỗ để cho các Ngự Giả cấp năm tới
rèn luyện Ngự lực, dùng để tấn chức Ngự Sư.
Không thể nghi ngờ, nơi này trong mắt Tiêu Hoằng, thì tuyệt đối là một tu luyện bảo địa.
- Không biết chúng ta có thể được sử dụng nơi này không?
Đánh giá bốn phía một chút, Tiêu Hoằng liền nhẹ nhàng hỏi.
- Điều này tự nhiên là không có vấn đề, nếu Tiêu đại nhân thích, bất cứ lúc nào cũng có thể.
Ngả Nhĩ Văn phi thường sảng khoái đáp, điều này cũng không gì đáng trách,
nơi này có diện tích quá lớn, nhiều thêm một nhóm người hay ít đi một
nhóm người thì cũng gần như không có chút ảnh hưởng nào cả.
- Đa tạ.
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, trong lòng nhớ kỹ điều này.
Sương mù màu xanh tới đây thì cũng không hoàn toàn biến mất, tiếp tục đi về
phía trước là tới một khu rừng rậm u ám, bên trong có bóng dáng của các
Vũ thú cấp cao, thường thường sẽ xuất hiện.
Bằng vào thủ đoạn công kích hiện tại của đám người Tiêu Hoằng, hiển nhiên là còn chưa thể tiến vào trong đó được.
Sau khi lấy ra một cái bình thủy tinh, thu vào một ít Hắc tinh sa, lại liệp sát mấy con linh thú biến dị có tác dụng ở gần đây, trên cơ bản coi như hoàn thành nhiện vu, thì đám người Tiêu Hoằng liền dựa theo đường cũ mà quay về.
Một đường đi về, trong đầu Tiêu Hoằng chỉ nghĩ về hai chuyện, đầu tiên là Kim quan điêu, thứ hai là Hắc tinh sa.
Nếu có thể sử dụng tốt hai dạng này, thì Tiêu Hoằng có thể trăm phần trăm
khẳng định, bản thân mình tuyệt đối có thể ở trong một khoảng thời gian
ngắn, đạt tới Ngự Sư cấp ba, thậm chí một hơi đột phá đến Ngự Sư cấp bốn cũng không thành vấn đề.
Về phần Kim quan điêu, trước mắt dường
như vẫn chỉ là một hy vọng xa vời, bằng vào vũ khí hiện tại của đám
người Tiêu Hoằng, không nói đến tầm bắn không đủ, cho dù tầm bắn có đủ
đi nữa, thì cũng không cách nào phá được bộ lông cứng chắc của nó cả.
Nhưng ngay trên đường quay về, thần sắc Tiêu Hoằng lại bỗng nhiên hơi động,
chỉ thấy trong rừng cây rậm rạp đột nhiên có một con quái vật lao ra, nó cao khoảng hơn mười thước, dài hơn hai mươi mấy thước, có cái cổ cực
dài, bụng phình ra, bốn chân thô to. Lúc này nó đang đứng chắn ngay
trước mặt đám người Tiêu Hoằng, ánh mắt dữ tợn nhìn bọn họ.
Đây chỉ là Ngạc Đỗ theo lời của Đại trưởng giả, thân thể mà xám đen, mà dấu hiệu đặc trưng nhất chính là các bụng phình to kia.
Nhìn thấy Ngạc Đỗ đột nhiên xuất hiện, Tiêu Hoằng và các binh sĩ Bối La đều trở nên cảnh giác.
Ngạc Đỗ cũng rất kiêng kỵ màn sương mù màu xanh đang ngăn nó với đám người
Tiêu Hoằng, do dự một lát, liền trực tiếp phun ra một ngụm chất lỏng màu xanh biếc về phía Ngả Nhĩ Văn, sau đó vặn vẹo thân thể mập ú, nhanh
chân bỏ chạy.
Ngả Nhĩ Văn đối mặt với cảnh này, dường như đã tập
mãi thành thói quen, nhanh nhẹn tránh ra một bên, đã thoát khỏi chất
lỏng kia. Chất lỏng màu xanh biếc bắn lên trên vách đá. Ngay sau đó, hơn mười Bạch y nhân đều lấy ra các lọ thủy tinh, cũng sử dụng con dao bằng thủy tinh để thành thạo gạt chất lỏng này vào trong các lọ này, động
tác vô cùng quen thuộc.