Ma Ngân

Băng Chi Minh Bia


trước sau

Đại khái thời gian chỉ trôi qua không đến nửa phút, năng lượng bên trong Hàn Vồ, lại có một mảng năng lượng đang ngủ say hoàn toàn bị kích hoạt xuất ra, Hàn Võ hoàn toàn triệt để thẳng tới Ngự Sư cấp ba.

Đồng thời, trên trán Tiêu Hoằng cũng đã chảy ra một lớp mồ hôi mỏng. Có thể nói, trải qua một buổi sáng tập luyện, lại thêm một buổi chiều tu luyện, Tiêu Hoằng gần giống nhu con quay, chạy vòng không có dừng lại.

Tuy nhiên, mặc dù thân thể tiêu hao rất lớn, nhưng Tiêu Hoằng vẫn cảm thấy tinh lực tràn đầy, mỗi một tế bào trong cơ thể đều tràn ngập sức sổng trước nay chưa từng có. Nguyên nhân của nó, dĩ nhiên là Đại trưởng giả tỉ mỉ “bào chế” trái tim Kim quan điêu cho hắn ăn dẫn đến tác dụng.

Có một điều có thể khẳng định, nếu Tiêu Hoằng trường kỳ sử dụng trái tim và máu thịt Kim quan điêu, như vậy không tới bao lâu, cũng chỉ trong vòng thời gian nửa tháng, thân thể có vẻ mỏng manh của Tiêu Hoằng có thể khôi phục không khác gì người bình thường.

Đây không thể nghi ngờ là một thu hoạch lớn bất ngờ.

Liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm xuống, trong Mặc Hoàng Thành, Ma Văn ngọn đèn ít nhiều đã có một số thắp sáng lên, hòa lẫn cùng ánh sao trong sáng trên bầu trời, yên tĩnh và an tường, giống như một thế ngoại đào nguyên ở bên trong khu rừng sâu rậm rạp này.

Không có tranh đấu gay gắt, không có lục đục với nhau, có chăng chỉ là yên bình, cùng với quyết tâm để Lạc Đan Luân chủng tộc kéo dài mãi mãi, mỗi người dường như đều là một linh kiện trên guồng máy to lớn này, phù trợ lẫn nhau góp phần cho nó chạy đều.

Phía trên lề đường, còn có mấy vị lão nhân ngồi trên bãi đá hưởng thụ không khí mát rượi do làn gió đêm mang tới, trẻ con thì líu ríu vây quanh các lão nhân nhảy loạn qua lại, các lão nhân thường thường vuốt đầu tán thưởng các đứa trẻ tinh ranh.

Ở bên cửa sổ ước chừng nhìn một hồi lâu, buông lỏng một chút thân thể và tâm cảnh, Tiêu Hoằng mới quay lại, bắt đầu ngồi trước bàn gỗ, sử dụng Ngự lực còn thừa còn lại không nhiều lắm, chế tạo Ma Văn nhu cầu cấp bách cho Thích Khách Mình.

Dựa theo thói quen, sau khi Hàn Võ thăng cấp, Tiêu Hoằng muốn trải qua một phen kiểm tra đo lường, nhưng vì sắc trời đã tối muộn, Tiêu Hoằng tính toán trước đặt qua một bên, tuy nhiên, trong lòng Tiêu Hoằng vẫn là tràn ngập tò mò không biết sau khi thăng cấp Hàn Võ sẽ có gì mới.

Mãi đến mười giờ tới, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng rốt cục bị tiêu hao hầu như không còn, cảm giác mệt mỏi đã bắt đầu lan khắp toàn thân.

Thật cẩn thận ăn nốt trái tim Kim quan điêu còn thừa lại, cắn xé mấy miếng to xem như bữa ăn khuya. Xong xuôi Tiêu Hoằng mới ngã mình trên tấm phản gỗ nghỉ ngơi.

Trên cơ bản, mấy ngày qua hoặc là nói vẫn luôn ngày này qua ngày khác đều như thế, trong giấc ngủ là phương thức duy nhất Tiêu Hoằng buông lòng. Ngoài ra, chính là chế văn, học tập, tập luyện cùng với chiến đấu, những việc này gần như trở thành toàn bộ cuộc sống của Tiêu Hoằng.

Rốt cuộc tịch mịch và buồn tẻ bao nhiêu, cũng chỉ có ở trong lòng Tiêu Hoằng là biết rõ nhất.

Trải qua một đêm nghỉ ngơi, sáng sớm, bầu trời vừa mới tờ mờ sáng, Tiêu Hoằng đã từ trong giấc ngủ say tỉnh lại. Sau khi vệ sinh liền gặm ăn sạch sẽ một bộ phận trái tim Kim quan điêu cuối cùng, sau đó Tiêu Hoằng đi tới sân huấn luyện ở đối diện, tính toán thí nghiệm một chút, Hàn Võ thăng cấp Ngự Sư cấp ba, rốt cuộc uy lực đạt tới trình độ nào, để giải tỏa sự tò mò trong lòng.

Đi vào trung tâm chính sân huấn luyện, Tiêu Hoằng bắt đầu tiến hành thử nghiệm một chút các kỹ năng nắm giữ từ trước, tỷ như kỹ năng đóng băng, Băng Chi Cuồng Bạo... tất cả đều không ngoại lệ được tăng mạnh, duy chỉ có tuyết rơi và Bia mộ băng, dường như chiếm được dung hợp cả hai trong một thức.

về phần đường kính tuyết rơi, thời điểm này đã có thể’ bao phủ trong phạm vi gần 5km, so với trước đã mở rộng không phải một chút nửa điểm.

Tiếp theo sau, không có tiến hành thử nghiệm quá nhiều, Tiêu Hoằng liền bắt đầu cảm thụ kỹ năng mới của Hàn Võ phóng xuất ra, bắt đầu từng chút từng chút dựa theo bên trong thân thể, nghe theo bản năng kỳ dị kia.

Trong chớp mắt, chỉ thấy ở phụ cận thân thể Tiêu Hoằng, hình thành ra ba cái quang văn đường kính ước chừng hai thước, có hình tam giác phân bố ở bốn phía thân thể Tiêu Hoằng.

- Không ngờ lại có chứa năng lượng văn đặc biệt?

Tiêu Hoằng liếc mắt nhìn một vòng bốn phía, kia ba cái năng lượng văn trải bằng trên mặt đất, không kiềm được phát ra tiêng kêu ngạc nhiên thán phục. Bên trong Chiến Văn phóng xuất ra “Tử năng lượng văn”, đây là kỹ thuật Tiêu Hoằng chưa từng chạm đến.

Không kiềm được, trong mắt Tiêu Hoằng hiện lên một chút vẻ ngạc nhiên.

Tiếp theo Tiêu Hoằng không dám tạm dừng quá nhiều, biểu tình lại lần nữa trở nên chuyên chú, lập tức rót Ngự lực vào bên trong quang văn.

Ầm, ầm, ầm!

Ngay sau đó, lại nhìn phía trên ba phiến quang văn, đột nhiên sinh ra trụ băng ba mặt cao hơn ba thước, rộng hơn hai thước, có hình dáng hộp chữ nhật nhìn qua giống như tấm bia kỷ niệm dùng Hàn băng vạn năm màu tím tạo thành, giống như Mình bia, nhưng so với Tử Vong mộ bia, phải cao hơn rất nhiều, mặt trên lóng lánh rậm rạp quang văn màu tím, so với Ma Văn trên Bia mộ băng càng thêm phức tạp. Điều này dường như cũng chứng tỏ uy lực cường hãn của nó, cùng với Tiêu hao Ngự lực trên diện rộng.

Chỉ hơi đánh giá một chút ba cái Mình bia thật lớn trước mắt, góc cạnh vuông vức rõ ràng. Không có tạm dừng nhiều, Tiêu Hoằng lập tức liền thông qua Hàn Võ rót Ngự lực bản thân vào bên trong ba cái Băng chi mình bia, tiếp theo khu động kích hoạt!

“Ầm!” “Ầm!” “Ầm!”

Ngay tại Tiêu Hoằng thông qua Hàn Võ, khu động Băng chi mình bia chung quanh thân thể, ba cái Mình bia giống như ba thùng thuốc nổ đồng loạt “xoát xoát” kích nổ, trong nháy mắt ở bốn phía hình thành ba cái hố sâu, toàn bộ sân thể dục lót đá cầm thạch, trong khoảnh khắc, liền bị trực tiếp ném đi, nguyên vốn sân huấn luyện không lớn lắm đã biến thành một đồng hỗn loạn.

So với Bia mộ băng, loại Minh bia này tuy rằng chỉ có thể phóng xuất ra ba cái, nhưng uy lực tuyệt đối có thể nói là kinh người.

Tiêu Hoằng đứng ở trung tâm sân huấn luyện chính, nhìn thấy một màn như thế khóe miệng không kiềm được giật giật. Không hề nghi ngờ, loại trình độ phá hư này đà vượt qua dự liệu của hắn.

-Hả?

Bỗng, Tiêu Hoằng không kiềm được bật thốt ra như thế, bởi vì Tiêu Hoằng phát hiện, phía trên mặt đất nổ tung bốn phía, đột nhiên hình thành
một lớp Hàn băng vạn năm dạng keo mỏng manh, giống như nước chảy chậm rãi tụ tập xuống ba cái hồ sâu.

- Đây là thứ gì vậy?

Tiêu Hoằng không kiềm được bật thốt lên, vỉ thời điểm này Tiêu Hoằng rõ ràng có thể cảm nhận được, những Hàn băng vạn năm dạng keo này là một loại kỹ năng khác phóng thích ra, nhưng khi Tiêu Hoằng thử vận dụng lại thì phát hiện có chút lực bất tòng tâm.

Nguyên nhân trực tiếp tạo thành hiện tượng này ở chỗ là cấp bậc Ngự lực trong cơ thể tạm thời không đủ. Dựa theo Tiêu Hoằng cảm nhận nếu muốn khu động Hàn băng vạn năm dạng keo phía trên mặt đất kia, tối thiểu cần phải có cảnh giới Ngự Sư cấp bốn.

Về phần trước mắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn những Hàn băng vạn năm dạng keo này chậm rãi tiêu tán đi.

-Hừ... Cũng không tệ lắm!

Thấy Hàn băng vạn năm đạng keo hoàn toàn tiêu tán triệt để, Tiêu Hoằng khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng lẩm bẩm.

Tiếp theo liền tiếp tục khu động Hàn Võ, ở phía trên sân thể dục tàn phá không chịu nổi này bắt đầu tập luyện khống chế Hàn Võ, chủ yếu chính là mô phỏng theo động tác của Cáp Thụy Sâm bên trong Ma Văn hình ảnh nhìn thấy trước đây.

Lúc này độ chính xác Ngự lực của Tiêu Hoằng đã tăng cao rất nhiều, càng lúc càng khống chế Hàn băng vạn năm rất nhuần nhuyễn, cũng đã chiếm được tăng lên trên diện rộng.

Đã bắt đầu có một loại cảm thụ Hàn băng vạn năm này giống như một bộ phận thân thể của mình, khi thì biến ảo ra băng chùy giáng đòn nghiêm trọng lên mặt đất, khi thì khu động ra băng nhận vô cùng sắc bén, múa may vài cái trên không trung, tiếp theo quét về phía tảng đá cầm thạch ở bên cạnh, đá cầm thạch cứng rắn là thế mà ở dưới cực độ sắc bén của băng nhận Hàn băng vạn năm, giống như bùn đất, dễ dàng bị Hàn băng vạn năm gọt đi, sáng bóng giống như bảo thạch phản chiếu dưới ánh mặt trời, tản ra hào quang sáng lạn.

Đồng dạng, loại khống chế cực độ nhuần nhuyễn này, cũng khiến Tiêu Hoằng cảm nhận được vô tận khoái cảm.

Thẳng đến bảy giờ ba mươi sáng, Tiêu Hoằng đổ mồ hôi đầm đìa, mới thu hồi Hàn Võ rời sân huấn luyện, chậm rãi đi tới đại sảnh trưởng giả, chuẩn bị tiếp tục nhận một ngày huấn luyện.

Có thể nói, trong vô tình cuộc sống này của Tiêu Hoằng, dường như cũng bắt đầu trở nên có quy luật hơn trước, buổi sáng nhận Đại trưởng giả chỉ dạy, học tập kỹ thuật thích khách, buổi chiều tiến hành tu luyện Ngự lực, sau đó đó là chế tạo Ma Văn đủ loại kiểu dáng cung cấp cho Thích Khách Mình.

Cứ như vậy, thời gian một tuần vội vàng trôi qua.

Ước chừng trải qua một tuần huấn luyện, trên cơ bản Tiêu Hoằng đã nắm giữ toàn bộ kỹ xảo ám ẩn vả cân bằng, thậm chí ngay đêm hôm qua, Tiêu Hoằng trực tiếp nằm trên dây thừng ngủ suốt một buổi tối.

Kể từ đó, Tiêu Hoằng tập luyện về hai giai đoạn đầu, xem như đã hoàn toàn thông suốt thấu đáo. Hiện tại cần huấn luyện là giai đoạn thứ ba, cũng là một giai đoạn cuối cùng, học tập lý niệm ám sát một kích là lấy mạng.

- Nói đến lý niệm ám sát, rất nhiều người sẽ hạn hẹp cho rằng: chỉ là ẩn núp từ một nơi bí mật gần đó, bất ngờ xuất hiện tung một kích lấy mạng đối thủ. Kỳ thật đây chỉ là một phần mà thôi, cái gọi là lý niệm ám sát, tinh túy chỉ có tám chữ, “ra ngoài ý liệu, đánh thẳng yếu hại”! Ở trong thời gian đó, cần phải tiến hành một loạt chăn đệm: ẩn núp chính là một loại; còn có chính là trong công kích, tìm kiếm hoặc là tạo sơ hở cho địch nhân, sau đó mới là một kích lấy mạng. Mà cái này cần phải có thân pháp tốt, cùng với tính công kích cực độ chuẩn xác!

Đại trưởng giả chống cây gậy xương, đứng ở trước mặt Tiêu Hoằng giảng giải.

Tiêu Hoằng chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu, đồng thời không ngừng nghiền ngẫm hàm nghĩa cao thầm trong lời lời giảng của Đại trưởng giả.

- Trên thân thể người, chỗ có thể bị một kích mất mạng đại khái có đầu, cổ, toái tim cùng với trung tâm cột sống. Bốn bộ vị này dựa theo quy luật thực chiến, đầu và trái tim thường thường sẽ được đối thủ phòng hộ nghiêm ngặt, duy chỉ có phần cổ, là muốn phòng hộ cũng không phòng hộ được, trừ phi sử dụng hộ giáp thật dày bao bọc quanh cổ cố định lại, nhưng nếu như thế thì sẽ mất đi tính linh hoạt, mất nhiều hơn được. Bởi vậy trong công kích, phần cổ là chỗ dễ dàng đắc thủ nhất, cũng là điểm công kích trọng yếu nhất, tiếp theo mới là trái tim, đầu cùng với trung tâm cột sống chính!

Đại trưởng giả nói tiếp.

Tiêu Hoằng vẫn chăm chú lắng nghe, không hề tùy tiện lên tiếng.

- Từ hôm nay trở đi, ta chủ yếu dạy ngươi chính là tập luyện tính linh hoạt của thân thể, công kích cận chiến, cùng với công kích cự ly xa, ngoài ra còn có Toái cốt quyền!

Đại trưởng giả nói tiếp, sau đó giơ tay chỉ chỉ khu rừng trúc bên ngoài lớn bằng cỡ một sân bóng nhỏ:

- Giờ chúng ta bắt đầu mục thứ nhất, luyện tập tính linh hoạt thân thể! Ngươi nhìn thấy rừng trúc kia chứ? Kể tiếp trong một giờ, ngươi có thể dùng bất kỳ biện pháp hành động nào, ta sẽ đứng ở chỗ này phát động tấn công ngươi, nhiệm vụ của ngươi chính là đừng để ta bắn trúng!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện