Ma Ngân

Phát Hiện


trước sau

Đại trưởng giả nói xong, liền từ phía trên bàn đá bên cạnh, cầm lấy một chiếc nỏ tay giản dị mặt trên không có Khí Văn, bên cạnh còn có một bó mũi tên, chỗ đầu mũi tên cũng không phải là đầu nhọn, mà là một viên kim loại, phía trên đầu viên kim loại có tạo hình Khí Văn hấp thu, không có mảy may tính sát thương.

- Tốt lắm, hiện tại ngươi có thể đi vào rừng trúc, trong tay ta tổng cộng có 50 mũi tên, lần đầu tiên, ngươi có thể tránh thoát năm mũi, coi như đạt Tiêu chuẩn!

Đại trưởng giả trầm tĩnh nói với Tiêu Hoằng.

Tiêu Hoằng liếc mắt nhìn nỏ tay giản dị trong tay Đại trưởng giả, lại nhìn xem mũi tên giản dị, biểu tình không kiềm được giật giật, tránh thoát năm mũi coi như đạt Tiêu chuẩn? ít nhiều có chút xem thường mình vậy ư? Tiêu Hoằng thầm nghĩ trong lòng, tuy nhiên, vẻ khinh thường cũng không có hiện trên mặt.

- Tốt lắm, hiện tại bắt đầu đi!

Nói xong, Tiêu Hoằng liền chậm rãi xoay người, đi đến hướng rừng trúc.

“Bịch!”

Ngay lúc Tiêu Hoằng mang vào mũ giáp Chích long giáp thả bộ bước đi, chỉ cảm thấy sau lưng đột nhiên truyền đến một lực đánh vào, quay đầu lại chỉ thấy Đại trưởng giả đã nâng lên cái nỏ trên tay, một mũi tên trực tiếp bắn dính trên lưng Tiêu Hoằng. Xem từ góc độ đó, nếu mũi tên này bắn xuyên qua, xác định chắc chắn sẽ đâm thẳng vào trái tim, một kích lấy mạng.

Nhìn thấy một màn như thế, Tiêu Hoằng lập tức biến đổi thần sắc, tiếp theo vẻ mặt kinh ngạc nhìn Đại trưởng giả, nhẹ giọng nói:

- Ta còn chưa đi đến rừng trúc mà? Cái này có tính là đánh lén không?

- Vừa rồi ngươi đã nói bắt đầu rồi! Hơn nữa nhớ kỹ, bất cứ lúc nào cũng không được buông lòng cảnh giác, mặc dù đứng phía sau ngươi là người ngươi tín nhiệm nhất. Ở trên chiến trường, không có người nào hỏi đối phương có phải đánh lén hay không! Nếu vừa rồi là một mũi tên thực sự, vậy là ngươi đã đi đứt rồi.

Đại trưởng giả hơi hơi toát ra một chút tươi cười nói.

-Đã biết!

Tiêu Hoằng đáp lại một tiếng, liền rất nhanh khu động Lưu Văn, bay đi theo quỹ tích hình chữ s, tiến vào bên trong rừng trúc.

Chỉ tiếc ngay lúc Tiêu Hoằng vừa mới tiến vào rừng trúc, không kịp làm ra một động tác gì, lại một mũi tên lập tức dính vào trên mũ giáp của Tiêu Hoằng làm cho thân thể Tiêu Hoằng lảo đảo một cái, nhưng ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng rất nhanh điều chinh trọng tâm thân thể, “phanh, phanh, phanh” lại có ba mũi tên trực tiếp dính ngay trái tim và lưng Tiêu Hoằng.

- Nhớ kỹ, bất kỳ thời điểm nào đều phải bảo trì cân bằng tuyệt đối, như thế nào đã quên rồi?

Đại trưởng giả nhắc nhở, đồng thời chậm rãi ngồi trên ghế đá, tiếp tục gắn mũi tên trên cái nỏ giản dị.

Lại nhìn Tiêu Hoằng thời điểm này trên mặt ít nhiều có chút nghiêm trọng, trước đó hắn còn mang lòng khinh thường: 50 mũi tên tránh thoát 5 mũi, quả thực chính là chuyện nhỏ. Mặc dù Đại trưởng giả là một cao thủ cấp Ngự Hồn, dù sao lão sử dụng chỉ là cái nỏ giản dị mà thôi, mà lại có rừng trúc che chắn.

Chi tiếc hiện tại Tiêu Hoằng mới thật hoàn toàn ý thức được, tránh thoát 5 mũi tên rốt cuộc khó khăn biết bao? Mỗi một mũi tên phóng ra, tốc độ cực kỳ mau, gần như đạt tới gấp mấy lần vận tốc âm thanh, nếu đổi thành Ma Văn nỏ phỏng chừng đạt tới vận tốc ánh sáng đều không thành vấn đề.

Đối mặt với tốc độ như thế, Tiêu Hoằng nếu muốn quan sát đường đi của mũi tên đều phi thường khó khăn, còn nói gì tới né tránh.

Đại khái chỉ qua thời gian năm phút, Đại trưởng giả vô cùng nhàn nhã ngồi trên ghế đá, như trước chậm rãi gắn tên chậm rãi bắn ra, lại nhìn Tiêu Hoằng ở trong rừng trúc nhảy loạn, thế nhưng đã biến thành con nhím, phía trên chỗ yếu hại chung quanh thân thể đã dính đầy mũi tên, ước chừng có hơn 30 mũi.

- Vừa rồi bắn lệch trúng đùi ngươi một mũi, đừng cho là ta bắn trật, là bởi vì các bộ vị yếu hại trên người ngươi thật sự không có chỗ nào còn trống!

Đại trưởng giả nhẹ ngẩng đầu, nói với Tiêu Hoằng, sau đó giơ tay lên, phi thường tùy ý bóp lấy cò phóng tên.

‘Thanh!”

Lại một mũi tên dính trên bả vai Tiêu Hoằng, 31 mũi không trượt phát nào.

- Điều này sao có thể?

Tiêu Hoằng lầm bầm lầu bầu, bên trong giọng điệu tràn ngập khó tin. Giờ khắc này, Tiêu Hoằng lại phát hiện, hắn không thể thấy rõ Đại trưởng giả bắn ra mũi tên, chỉ cảm thấy Đại trưởng giả giơ cánh tay lên, ngay sau đó, mũi tên liền bay tới trên người mình.

- Vạn sự không có gì không có khả năng!

Đại trưởng giả rất thính tai, nghe được Tiêu Hoằng nói lầm bầm:

- Nói vậy hiện tại ngươi vẫn còn bảo trì lối suy nghĩ cố hữu của phàm nhân, phán đoán đều là dựa vào ánh mắt. Điều này nếu ở cấp bậc Đại Ngự Sư còn có thể được, nhưng tới cấp bậc Đại Ngự Sư trở lên, nếu ngươi còn cho rằng ngươi chính là một phàm nhân, vậy thật không có tiền đồ. Phải vượt qua cảnh giới của phàm nhân, chính là hoàn toàn không hề dựa vào ngũ cảm để cảm giác sự vật. Giống như A Di La kia, nhắm mắt lại xem ra còn thấy xa hơn so với người trợn tròn mắt nhìn, thậm chí hắn có thể nhìn thấy tương lai! Không nên quên đặc tính khác của ám ẩn, chính là cảm giác lưu động của không khỉ!

Đại trưởng giả nhắc nhở.

Nghe được Đại trưởng giả nhắc nhở sắc mặt Tiêu Hoằng mới thoáng hơi biến đổi, tiếp theo liền thuần thục điều động Ngự lực, cho Ngự lực như sợi tóc từ bên trong thân thể duỗi ra, tận khả năng dùng Ngự lực sợi tóc vờn trên mặt, trên tay, cảm nhận dao động của không khí.

Đồng thời không còn nhìn chằm chằm vào mũi tên trong tay Đại trưởng giả.

Quả nhiên, lần này có hiệu quả cực kỳ rõ ràng, gần như ngay trong nháy mắt Đại trưởng giả bắn ra mũi tên trong tay, Tiêu Hoằng dường như cảm nhận được không khí bốn phía biến hóa cực độ mỏng manh, tiếp theo liền thử tính làm ra trốn tránh, rất nhanh xoay người một cái.

Ngay sau đó, chỉ thấy mũi tên bay sát hộ giáp ngay ngực Tiêu Hoằng, bay vèo qua, thành công né được một mũi tên.

Nhìn thấy một mũi tên đâm thẳng vào cây trúc, trên mặt Tiêu Hoằng lập tức thoáng hiện lên vẻ mừng rỡ.

- Hữu hiệu!

Tiêu Hoằng không kiềm được bật thốt ra tiếng kêu hưng phấn. ‘Thanh!”

Nhưng mà ngay thời điểm Tiêu Hoằng phát ra thanh âm như thế, một mũi tên lại tiếp tục dính hên thân thể Tiêu Hoằng.

- Bất kỳ thời điểm nào cũng không được buông lỏng cảnh giác, cũng không được vì bất kỳ chuyện gì, mà cảm thấy mừng thầm. Ta biết rằng, ngươi chỉ nghĩ trận đấu giữa ta và ngươi này, xem như buổi tập luyện, bởi vậy buông lỏng bản năng cảnh giác. Thế nhưng ngươi ngàn vạn lần không được nghĩ như vậy, nếu không sẽ không đạt được hiệu quả huấn luyện!

Đại trưởng giả tiếp theo dặn dò.

Cứ như vậy, lại trải qua chừng một giờ
huấn luyện, thời gian tới chính ngọ, buổi sáng huấn luyện mới tính chấm dứt. Qua chỉ điểm không ngừng của Đại trưởng giả, Tiêu Hoằng có tiến bộ rất nhanh.

Tối thiểu 50 mũi tên, Tiêu Hoằng đã có thể tránh thoát 10 mũi, tuy nhiên thời điểm này Tiêu Hoằng cũng đã thở hồng hộc.

Nằm ở trong rừng trúc nghỉ ngơi một lát, rồi cùng Đại trưởng giả quay vào ăn một ít gan Kim quan điêu, Tiêu Hoằng mới rời đi đại sảnh trưởng giả. Sau đó một khắc không ngừng, chạy tới Ám Dung Động Quật, tiếp tục tu luyện Ngự lực.

Đạt tới Ngự Sư cấp ba đã hơn một tuần, hiện giờ Ngự lực của Tiêu Hoằng đã đột phá đạt tới 10050 cổ. Con số Ngự lực này đối với bất luận kẻ nào mà nói tuyệt đối là một sự kiện quan trọng. Đồng thời cũng nói rõ, không sai biệt lắm chỉ cần tiếp thời gian một tuần, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng, sẽ hoàn toàn đạt tới trình độ Ngự Sư cấp bốn.

Cảnh giới này cũng là Tiêu Hoằng vô cùng chờ mong.

Đồng dạng 200 binh sĩ Bối La, cũng có hơn 100 người bước vào hàng ngũ cấp bậc Ngự Sư. Đây đều là công lao của Kim quan điêu Ngoài ra, đại bộ phận thành viên Thích Khách Mình, cũng tới đây tiếp tục tu luyện. Đây cũng là ý của Đại trưởng giả, muốn cho bọn họ nhân dịp này, tiếp tụ/cường hóa Ngự lực bản thân, tranh thủ tiến thêm một bước lớn mạnh.

Bởi vậy, khi Tiêu Hoằng đi vào khu vực Hắc tinh sa, bên trong đã có chừng hơn năm trăm thành viên Thích Khách Mình đang tĩnh tâm tu luyện, nhìn như phi thường náo nhiệt, tuy nhiên, vị trí quen thuộc của Tiêu Hoằng vẫn như trước dành cho hắn không ai chiếm chỗ.

Mà thời điểm này, Tiêu Hoằng cũng không biết ràng, ở trên đỉnh đầu hắn ba chiếc Sưu Cứu Hạm của Phục Thản Đế Quốc đang không ngừng đến gần.

Ba chiếc Sưu Cứu Hạm này thuộc Ma Văn hạm thăm dò cứu viện. Hiện giờ Quan tổng chỉ huy của ba chiếc Sưu Cứu Hạm này là Thượng Chí Kỳ, chừng hơn ba mươi tuổi, mang theo một bộ mắt kính gọng nhỏ, nhìn qua rất văn nhã, làm cho người ta có cảm giác giống như một viên thư ký. Hắn mặc một thân chế phục trung tá, chẳng những không tăng thêm uy nghiêm gì cho hắn, ngược lại càng nhiều hơn một phần khí chất thư sinh.

Giờ phút này Thượng Chí Kỳ đang hết sức chuyên chú nhìn màn hình rất lớn ở trước mặt, mặt trên đúng là các loại tin tức thăm dò truyền về.

- Báo cáo Trường quan! Ở chính diện, phát hiện một viên tinh cầu màu vàng đất, có một tầng khí quyển, phù hợp điểm đặc thù của một Nghi Cư Tinh!

Đúng lúc này, nhân viên công tác trong phòng điều khiển chính của Sưu Cứu Hạm số 1, báo cáo với Thượng Chí Kỳ.

Nghe nói như thế, thần sắc bình thản của Thượng Chí Kỳ đột nhiên rơi vào vừa động, tiếp theo rất nhanh truyền lệnh:

- Nhanh chóng tiến hành phân hình kỹ càng tỉ mỉ trên tinh cầu!

Đại khái chi qua mười phút, kết quả phân hình liền hiện ra trên màn hình lớn trong phòng điều khiển chính: Cả viên tinh cầu, đa số khu vực đều là sa mạc, khí hậu ác liệt dị thường, duy chỉ có ở bắc bán cầu, có được một khu vực rừng rậm rộng lớn.

- Báo cáo Trưởng quan, có tình huống, chúng ta phát hiện có dấu vết Cụ Phong Hào hư hỏng ở bắc bán cầu tinh cầu!

Một gã nhân viên công tác, bỗng nhiên báo cáo với Thượng Chí Kỳ, đồng thời gửi tới hình ảnh phát hiện hiện ra trên màn hình chỉnh.

Chỉ thấy trên sa mạc phía cực kỳ hoang vắng, Cụ Phong Hào hư hỏng đã bị phủ lên một tầng cát bụi. Tuy nhiên, từ bố cục vẫn có thể nhận ra đây là Cụ Phong Hào!

Dọc theo mảnh vỡ kéo dài theo hướng đông, một đường thi thể hài cốt.

- Thật sự là rất thảm!

Thượng Chí Kỳ nhìn Cụ Phong Hào hư hỏng bên trong màn hình, cùng với thi thể hài cốt bị vùi lấp dưới cát đất một đường: hướng đông kia, hắn không kiềm được bật thót ra tiếng cảm thán, bên trong ánh mắt tràn ngập thương xót.

- Tuy nhiên, Tiêu Tướng quân rất có thể còn sống, phải không? Trung tá!

Bên trong hạm, một gã nhân viên công tác hỏi Thượng Chí Kỳ, trong mắt toàn ngập ánh sáng, hắn chính là người sùng bái Tiêu Hoằng.

- Đúng vậy! Tiêu Tướng quân rất có thể còn sống!

Thượng Chí Kỳ nhẹ giọng đáp lại, rồi tức khắc phát ra lời kêu gọi cố Hoành Thần.

Giờ phút này cố Hoành Thần cùng Chu Bằng, như trước ở trong văn phòng, quan sát một loạt vấn đề ở Nam Du Quận. Mà tối trọng yếu là ba chiến tuyển, gần như đều rơi vào nguy cơ nghiêm trọng.

- Chu Tướng quân! Hiện tại chúng ta phải dùng biện pháp gì mới được, nếu không tình thế sắp tiến thêm một bước chuyển biến xấu! Nếu cứ tiếp tục như thế này, Tá Phu bên kia thật sự là không chịu được, có thể sẽ bắt đầu gây bất lợi cho chúng ta!

Cố Hoành Thần nheo mắt suy nghĩ, nhẹ giọng nói.

“Trước mắt, biện pháp duy nhất chỉ có thể phái Hỏa Hồ quân đoàn của chúng ta ra tiền tuyến!

Chu Bằng trầm tư một lát rồi nói. Hỏa Hồ quận đoàn này sức chiến đấu hoàn toàn không thua gì Liệp Ưng quân đoàn trước kia, là quân đoàn đỉnh cao trong quân đoàn cấp B, nhân số 5000, trang bị hiện đại , cũng là quân đoàn tâm phúc tuyệt đối của Cố Hoành Thần:


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện