Ma Ngân

Con Đường Báo Thù (2)


trước sau

Nghe nhân viên công tác báo cáo, Tiêu Hoằng nâng lên mí mắt, nhìn tuyến đường hàng không mà Hỏa Hồ quân đoàn lưu lại một cái, khu vực không xác định rộng lớn này nằm chính đông của Nam Du Quận, hơi nghiêng về hướng bắc một chút, trên đường đi cũng vừa vặn có thể ngang qua An ni A vương Quốc, tạo thành hình tam giác với Nam Du Tinh và chiến tuyến Tây Cương.

Bất kể đến Nam Du Quận hay là chiến tuyến Tây Cương, khoảng cách đại khái cũng bằng nhau.

- Xuất phát! Đi về phía chiến tuyến Tây Cương!

Tiêu Hoằng không có nhiều tạm dừng, lập tức tuyên bố mệnh lênh.

Đúng vậy, báo thù là trong yếu, nhưng nếu giải cứu huynh đệ của mình ra, đối Tiêu Hoằng mà nói thì càng trọng yếu hơn!

Theo Tiêu Hoằng ra lệnh một tiếng, tám chiếc Ma Văn hạm của Hỏa Hồ hạm đội cùng lúc bay lên trời, điều chỉnh góc độ, hướng về phía bên ngoài tầng khí quyển của viên tinh cầu màu vàng đất mà lao ra!

Nhìn viên tinh cầu màu vàng đất trước mắt càng lúc càng xa, lúc này Tiêu Hoằng đang nheo mắt suy nghĩ, nắm tay đã gắt gao xiết lại.

Tuy nhiên, hiện giờ Tiêu Hoằng cũng không bi cừu hận choán đầy đầu óc, mà trong nháy mắt, lao ra tầng khí quyển thông qua quyền han của chủ tọa, hắn đã ghi chép tòa độ của viên tinh cầu này vào trong một cai tồn trữ Ma Văn, sau đó cắt bỏ tất cả tử liêu về viên tinh cầu này.

Sau khi thoát khỏi lực hấp dẫn của viên tinh cầu màu vang đất này, Tiêu Hoằng cưỡi Hỏa Hồ hạm đội, dùng tốc độ cao nhất hướng về phía Nam Du Quận mà lao đi gần như tất cả động cơ đều được khai hỏa.

Giống như tam con dã thú điên cuồng, lao đi trong hư không mênh mông, không hề nghi ngờ, khu vực không xác định này chính là một cái lồng sắt, nhưng

mà thợ săn cho Cố Hoành Thần phái ra đã bị dã thú cắn chết, mà con dã thú này đang giãy thoát ra khỏi nhà giam này!

Chỉ tiếc, tất cả những điều này thì Cố Hoành Thần vẫn còn không biết.

Trên Nam Du Tinh, Cố Hoành Thần và Chu Bằng căn bản không biết rằng Hỏa Hồ quân đoàn mà hắn phái ra chỉ làm được một tác dụng duy nhất, đó chính là hoàn toàn kích giận Tiêu Hoằng, đông thời cung cấp công cu cho Tiêu Hoằng chạy trốn.

Giờ phút này, Cố Hoành Thần và Chu Bằng đang rất vui vẻ, từ góc độ phân tích của bọn họ thì hỏa hồ quân đoàn 5000 người, mang theo các vũ khí hạng nặng nguyên bộ, các trang bị xa hoa, gần như không có bất kỳ lý do nào mà lại không đánh được một đoàn 300 người đang hấp hối kia

Hiên tại Cố Hoành Thần và Chu Bằng, trên cơ bản đã không còn lo lằng về Tiêu Hoằng nữa, trong lòng bọn họ, thì tám phần là lúc này Tiêu Hoằng đã chết rồi, Hỏa Hồ quân đoàn đang trên đường trở về. Trong mắt Cố Hoành Thần và Chu Bằng, vấn đề khó giải quyết nhất của toàn bộ Nam Du Quận cũng chỉ có hai cái, thứ nhất chính là áp chế tin tức, thứ hai là Ách Tề Nhĩ và A Minh Tả, thậm chí còn có khoảng hơn 300 binh sĩ Bối La đang cực kỳ phẫn nộ kia.

Bọn ho tuyệt đối là cái gai trong lòng Cố Hoành Thần, chỉ là hắn đang nắm giữ quyền lực, dùng kinh nghiêm già đời của mình để mua đứt thẩm phán tòa án quân sự Nam Du Quận, đồng thời thông qua quyền hạn trong tay, chế tạo ra vô số chứng cứ ngụy tạo.

Thậm chí tất cả quá trình phán quyết cũng không được tiến hành theo quy trình bình thường, gần như chỉ là qua loa xong việc, mà phán quyết cuối cùng là hơn 300 danh binh sĩ Bối La đều mang tội danh phản bội đế quốc mà xử, y án tử hình, bảy ngày sau sẽ hành quyết.

Bởi vì Ách Tề Nhĩ và A Minh Tả đều là nhân vật cấp bậc Tướng quân, dưới đặc quyền của Tướng quân thì không bi phán tử hình, nên án phạt cuối cùng chỉ có thể là chung thân, chuẩn bị ném vào trong ngục giam bên cạnh Nam Du Quận.

Cố Hoành Thần thấy thẩm phán đưa ra án phạt này, trên mặt không kìm được hiện lên một chút ý cười, trong lòng lại thở ra một hơi, cái gai trong long này đã được nhổ ra một nửa, hiện tại điều phải lo lắng chính là nuốt sống chủ lực của Bối La quân đoàn. đối với điều này, Cố Hoành Thần lại một lần thúc giục Man Đạt.

Sau đó chính là vấn đề Duy Lâm Công Quốc, tuy nhiên Hỏa Hồ quân đoàn đang quay về, sau đó sẽ phải ra tiền tuyến, thì đây vẫn không có vấn đề lớn. Hắn vẫn không biết rằng, hiện tại Hỏa Hồ quân đoàn có thể nói là chân chính toàn quân bị diệt, không một người sống sót.

Thứ duy nhất may mắn còn tồn tại chính là Hỏa Hồ hạm đội đang bay nhanh tới Nam Du Quân mà giết chóc.

Đảo mắt, thời gian ba ngày đã vội vàng trôi qua.

Tiêu Hoằng suất lĩnh Hỏa Hồ hạm đội, rốt cục dùng một loại tốc độ điên cuồng, lao đến An Ni Á Tinh, loại tốc độ điên cuồng này, có thương tổn rất lớn cho Ma Văn bên trong ham thể, nhưng chuyện đã tới nước này, Tiêu Hoằng còn có thể để ý nhiều như vậy hay sao ?

Trong lòng Tiêu Hoằng, thư duy nhất cần quan tâm chính là binh lính của hắn cùng với cái đầu của Cố Hoành Thần!

- Báo cáo Trưởng quan, chúng ta đã tiến vào An Ni Á hệ hằng tinh, hai mươi phút sau, chúng ta sẽ đi ngang qua An Ni Á Tinh, chúng ta đã bí mật thông báo cho An Ni Á Quốc vương Ngả Kim sâm rồi.

- Ra lênh cho năm chiếc vận binh hạm phía sau, cùng với Tuyết Hạt Hào, chuẩn bị tách đội.

Tiêu Hoằng mang sắc mặt lạnh như băng, ra lênh.

Rất nhanh, ngay khi mênh lệnh của Tiêu Hoằng được tuyên bố, thông qua cửa sổ quan sát, Tiêu Hoằng có thể rõ ràng nhìn thấy, một chiếc tàu vận chuyển đang cấp tốc bay tới phái Hỏa Hồ hạm đội.

Đồng thời không ngừng đưa ra yêu cầu nối liên lạc với Tiêu Hoằng.

Đại khái chỉ sau năm phút đồng hồ, chiếc tàu vận chuyển loại nhỏ này đã tiếp nối với Ưng Trảo Hào.

Sau một lát, An Ni Á Quốc vương Ngả Kim Sâm với dáng vẻ phong trần mệt mỏi đi tới phòng điều khiển chính của Ưng Trảo Hào.

Không chút khoa trương nào mà nói, thu được tin tức mà Ngả Ôn gửi cho hắn, Ngả Kim Sâm có thể nói cảm xúc trăm mối ngổn ngang, kích động tới mức suýt nữa té xỉu.

Lúc trước biết chuyện Cu Phong Hào gặp phải không may, đứa con trai Ngả Ôn mà mình yêu thương nhất cũng ở bên trong, thân là phụ thân, tầm tình của Ngả Kim Sâm không cần nói cũng biết, cả người rõ ràng trở nên vô cùng tiều tụy.

Đi vào phòng điều khiển chính, nhìn thấy Ngả Ôn, trên nét mặt già nua của Ngả Kim Sâm không kìm được hiện lên vẻ đỏ bừng vi kích động, không thể phủ nhân, so với vẻ thanh tú giống như đại cô nương lúc trước của Ngả Ôn, thì lúc này làn da Ngả Ôn đã đen
hơn rất nhiều, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao.

Khi rời khỏi An Ni Á Tinh, Ngả Ôn chỉ là Ngự giả cấp năm, hiền giờ đã Ngự Sư cấp hai, biến hóa lớn tới mức nào, đã không cần nói cũng biết.

Nhìn thấy phụ thân tiều tụy, khuôn mặt kiên nghị của Ngả Ôn cũng hiện lên một chút vẻ động dung, sau đó nhanh chóng đi tới trước mặt Ngả Kim Sâm, nửa quỳ xuống, hô:

- Phụ Vương.

- Tốt,tốt, ngươi không có việc gì là tốt rồi.

Ngả Kim Sâm nhẹ giọng đáp, không hề nghi ngờ, Ngả Ôn đã lột xác, tuy rằng kinh tâm động phách, nhưng không thề nghi ngờ, Ngả Ôn như vậy mới mang khí khái của một Vương tử.

Đúng như khi trước Tiêu Hoằng mang Ngả Ôn đi, đã nói rằng nếu Ngả Ôn dụng tâm, thành tựu sẽ viễn siêu phụ thân hắn, hiên tại không thể nghi ngờ, lời của Tiêu Hoằng đã ứng nghiêm.

Hai cha con nói chuyên với nhau một chút, Ngả Kim Sâm liền cung kính đi tới trước mặt Tiêu Hoằng, trong mắt tràn ngập vẻ cực độ cung kính.

- Tiêu Tướng quân.

Ngả Kim Sâm cung kính nói.

- Không cần gọi ta là Tiêu Tướng quân, gọi là Tiêu Hoằng đi, từ lúc này, ta giao cho ngươi một nhiệm vụ, đó chính là giúp ta chăm sóc, cho những người vận binh hạm, thành lập một tòa thành thị trên An Ni Á Tinh của ngươi, hẳn là không có vấn đề gì chứ?

Tiêu Hoằng không chút đổi sắc, nhẹ giọng hỏi.

- Không thành vấn đề, chỉ là việc nhỏ mà thôi!

Ngả Kim Sâm cực kỳ cung kinh đáp, không thể phủ nhân, hiên tai lão đại nhan chính của An Ni Á Vương Quốc chính là Tiêu Hoằng, chỉ là chuyện khi trước được tiến hành phi thường bí ẩn, không người biết đến mà thôi.

Đây cũng là một đường lui mà Tiêu Hoằng bố trí sẵn cho bản thân.

Sau đó, Tiêu Hoằng cũng không nhiều lời, dặn dò đại khái công việc cho Ngả Kim Sâm, đưa cho Ngả Kim Sâm một tờ giấy, sau đó để cho hắn rời đi.

Thời điểm này, Hỏa Hồ Hạm đội đã hiện ra bên ngoài tầng khí quyển của An Ni Á Tinh, sau khi tàu vận chuyển tách khỏi Ưng Trảo Hào, lại trong Hỏa Hồ hạm đội, đã có 6 chiếc Ma Văn hạm đội điều chỉnh góc độ, tiến vào trong An Ni Á Tinh, chỉ có hai chiếc Ma Văn chiến hạm chở 1200 thành viên Thích Khách Minh là tiếp tục giữ tốc độ siêu cao, lập tức vọt vào trong Nam Du Quận.

Bởi vì khi trước Cố Hoành Thần muốn giữ bí mật tuyệt đối, nên các chiến hạm này vẫn có khẩu lệnh đặc quyền miễn đi kiểm tra giữa các cửa ai trong tinh không, bởi vậy khi hai chiếc Ma Văn chiến hạm của Hỏa Hồ hạm đội xuyên qua biên giới Nam Du Quận, gần như không có chút ngăn trở nào!

Vẫn là một đường bão táp, mang theo khí thế điên cuồng, hướng về phía mục tiêu đầu tiên là chiến tuyến Tây Cương mà xông tới.

Không có vũ khí hạng nặng, không có quân đội đông như biển người, nhưng trong tay Tiêu Hoằng lại có một đội quân cường hãn xưa nay chưa từng có, hơn nữa nhánh quân đội cường hãn này sẽ chắc chắn giống như một quả cầu tuyết, càng lăn thì càng lớn hơn.

Không thể nghi ngờ, giờ khắc này, hai chiếc Ma Văn chiến hạm đã hoàn toàn bị ngọn lửa phẫn nộ bao phủ, sau khi bố trí xong xuôi cho người của Mặc Hoàng Thành, hiện tại Tiêu Hoằng cần phải làm chính là báo thù.

Ở trong phòng điều khiển chính, Tiêu Hoằng đi tới trước mặt Hà Long, nét mặt lạnh như băng.

Hà Long đã có hiểu biết khá đầy đủ về Tiêu Hoằng, nên tư nhiên hiểu được ánh mắt này của Tiêu Hoằng rốt cuộc ý nghĩa gì, hắn không kìm được khẽ cúi người, ngay cả bản thân Ha Long cũng cảm thấy kinh ngạc, đông tác này dường như là một loại bản năng.

- Tình huống thực tế thì ngươi vẫn đang là tù binh, mà ta cũng biết, lòng của ngươi vẫn hướng về Duy Lâm Quốc, có phải hay không?

Tiêu Hoằng nghiêm túc nói.

Hà Long cũng không phủ nhận, chỉ cung kính gật đầu.

- Ta và ngươi làm một cuộc giao dich, thế nào? Tới một chỗ, ta sẽ thả ngươi ra, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện, đó chính là khi Nam Du Quận bi công phá, phải bông tha cho hệ hằng tinh An Ni Á và Vũ Nhuận

Tiêu Hoằng gằng từng chữ

- Giả thiết hiện tại ta đồng ý, ngươi không sợ tương lai ta bội ước hay sao?

Hà Long hơi dừng một chút rồi đáp, giờ khắc này, hắn khiếp sợ phát hiện, hắn lại không thể nhận ra trong lòng Tiêu Hoằng đang suy nghĩ gì.

- Bội ước ư! Ngươi cũng có thể thử một lần!

Tiêu Hoằng đáp lại một tiếng, sau đó hơi xoay người, đi về phía chủ tọa.

- Này, nếu ta quay về Duy Lâm Công Quốc, chúng ta vẫn là bằng hữu chứ?

- Nếu không là địch, thì sẽ là bằng hữu.

Tiêu Hoằng nhẹ giọng đáp.

Chiến tuyến Tây Cương!

Nơi này vẫn ở trong trạng thái bảo mật cao độ về tin tức, trên cơ bản tất cả chiến báo, thì đều bi đưa thành cơ mật cao cấp, tự tiện truyền ra thì sẽ bị xử ngang với tội phản quốc.

Đài tin tức tại Nam Du Quận, thân là đài tin tức của chính quyền Nam Du Quận cũng đã nằm trong tay Cố Hoành Thần, các tin tức bất lợi cho quân đội Nam Du Quận thì hoàn toàn bị chặn lại, tình hình chiến đấu tại chiến tuyến Tây cương thì không chút đề cập đến, thông tin từ đài tin tức Nam Du Quận phát ra đều là một mảnh tường hòa.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện