Không cần phải nói, muốn đi các ngươi cứ đi! Binh sĩ của quân đoàn Thiên Dực thứ 5 cũng không phải là kẻ nhát gan!
Trát Gia Lạc cắt ngang lời Đái Nhuận Trạch nói. Trên thực tế, ờ Trát
Gia Lạc H xem ra, trước mắt đúng là cơ hội tốt nhất để triệt để tiêu
diệt Bối La quân đoàn lấy lại sỉ diện, như thế nào hắn có thể buông bỏ.
-Tiêu Hoằng! Đừng tường rằng ngươi mang theo vài tên lính tôm tướng
cua như vậy trở về, là ngăn được cơn sóng dữ! Chó nhà có tang ngươi này! Hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi!
Trát Gia Lạc nhìn thăng vào Tiêu Hoằng, lớn tiếng nói.
-Trát Gia Lạc Tướng quân! Ta khuyên ngài không cần cứng đối cứng với
Tiêu Hoằng, hiện tại ngài đã không phải là đối thủ của Tiêu Hoằng, ta
khuyên ngài nhanh chóng rút lui, hiện tại địch nhân hàng đầu của Tiêu
Hoằng không phải là ngài!
Hà Long không ngừng thông qua Ma Văn thông tin khổ sờ khuyên nhủ bên tai Trát Gia Lạc.
Nhưng mà, con người nếu muốn chết, thật sự là tám con ngựa cùng không kéo lại được. Trước những lời khuyên của Hà Long, Trát Gia Lạc làm như
hoàn toàn không nghe vào tai, trong lòng lại nhận định sau khi Hà Long
này bị Tiêu Hoằng bắt được, đã biến thành một người gan nhỏ như gan
chuột, mà Trát Gia Lạc còn phải rửa sạch mối sỉ nhục bị bắt.
Bởi vậy, đối mặt với Hà Long không ngừng lặp lại mệnh lệnh rút lui,
Trát Gia Lạc đơn giản trực tiếp tắt Ma Văn thông tin, tiếp theo liền
truyền lệnh cho 1000 binh sĩ quân đoàn Thiên Dực thứ 5, không cần thủ hạ lưu tình; cử chém Tiêu Hoằng thiên đao vạn quả!
Tiêu Hoằng đứng trên Băng chi minh bia, hơi nhướng mí mắt nhìn Trát
Gia Lạc cùng với ước chừng 1000 tên binh sĩ Thiên Dực đang phóng tới
hướng mình; thần sắc hắn không có mảy may biến hóa, ngược lại vẻ bình
thản đó khiến người ta cảm thấy thật đáng sợ.
-Đều giết sạch!
Nhìn 1000 binh sĩ quân đoàn Thiên Dực thứ 5 cách mình còn không đến 50 thước, Tiêu Hoằng phát ra một thanh âm cực nhỏ.
Theo Tiêu Hoằng ra lệnh một tiếng, lại nhìn thành viên Thích Khách
Minh cũng không có đáp lại, không nói một tiếng đều rút ra lưỡi lê tam
lãng, hơi tạm dừng một chút, rồi tựa như tia chớp, lập tức nhắm vào 1000 tên binh sĩ Thiên Dực gần trong gang tấc, biểu tình không có mảy may
biến hóa.
“Phốc, phốc, phốc, phốc...”
Gần như ngay trong nháy mắt quân đoàn Thiên Dực thứ 5 tiếp xúc cùng
Thích Khách Minh, tiếng lưỡi lê đâm vào thân thể liên tiếp vang lên.
Trong nháy mắt, Thích Khách Minh liền vượt qua sát bên mình quân đoàn Thiên Dực thứ 5, đồng thời ngừng bước chân, thu hồi lưỡi lê, thần sắc
không có mảy may biến hóa, giống như Tử Thần lạnh như băng bình thường.
Sau đó nhìn lại, chỉ thấy phía sau bọn hắn, ước chừng 1000 tên binh
sĩ quân đoàn Thiên Dực thứ 5, đồng loạt “xoát xoát...” ngà xuống mặt
đất, thi thể mở lớn hai mắt chứa đầy vẻ khó tin, lỗ máu trên cổ máu chảy ra ồ ồ, khắp phía trên mặt đất trống không, chỉ còn lại có một mình
Trát Gia Lạc.
Một chiêu miểu sát 1000 binh sĩ quân đoàn cấp A!
Nhìn thấy hình ảnh như vậy, toàn bộ mọi người trên Hải Lam Tinh, cùng một loạt há hốc mồm, hai mắt trợn trừng. Bất kể là quân chủ lực Bối La, hay là binh sĩ Mạc Tháp, khóe miệng đều há hốc, bên trong ánh mắt lóng
lánh vô tận vẻ hoảng sợ.
Nếu là quân đoàn cấp B, kết quả như vậy cũng được đi, còn chưa tính,
nhưng 1000 người bị xử lý trước mắt đều là chân chính quân đoàn cấp A
tinh nhuệ thực sự.
Càng khiến cho mọi người cảm thấy khó tin, chính là toàn bộ quá trình chỉ dùng thời gian không đến một giây đồng hồ.
Giờ này khắc này, binh sĩ Mạc Tháp mới thật nhất thiết ý thức được,
Hà Long cường điệu lặp lại không ngừng mau lui lại, căn bản không phải
là yếu thế, càng không phải là kẻ nhát gan, mà là muốn cứu cái mạng nhỏ
của họ.
Không kềm được, nhìn thi thể binh sĩ Thiên Dực ngã nằm ngổn ngang
trên mặt đất, binh sĩ Mạc Tháp chỉ cảm thấy yết hầu phát khô khốc, cố
gắng nuốt một ngụm nước miếng.
Mạn Đạt ờ bên trong bộ chi huy, tự nhiên có thể thông qua màn hình
nhìn thấy nhất cử nhất động trên Hải Lam Tinh, cả người hắn như hóa đá
tại đương trường, sắc mặt trờ nên một màng tái nhợt.
Đối mặt với Tiêu Hoằng hiện ra đột ngột, lúc vừa mới thấy Mạn Đạt còn trông cậy vào quân đoàn Thiên Dực thứ 5 này giúp hắn một tay, trực tiếp giết chết Tiêu Hoằng, nếu không giết được hắn cùng đà phái ra quân
đoàn, sẽ giáng cho Tiêu Hoằng một kích chí mạng, trước tuyệt hậu hoạn
rồi tính sau.
Nhưng khi nhìn thấy kỹ xảo giết người biến thái của đám Bạch y nhân
bên cạnh Tiêu Hoằng kia, trong lòng Mạn Đạt không kềm được phát lạnh
lèo, hai chân không kiềm lòng được run cầm cập. Thời gian không có Tiêu
Hoằng ờ đây, hắn đã làm gì, chính hắn vẫn còn nhớ rất rõ, bằng vào thái
độ làm người của Tiêu Hoằng, hắn có thể đoán được hậu quả của chính
mình.
Trái lại Hà Long ở Hi Lạc Tinh, khẽ liếc mắt nhìn Nam Vân đã như hóa
đá ờ đương trường, lại nhìn 1000 binh sĩ Thiên Dực bị miểu sát, bất đắc
dĩ thở dài một hơi cảm thán.
Cái này tốt lắm, lại không có 1000 quân này, quân đoàn Thiên Dực thứ 5 đối mặt với hậu quả kế tiếp, có thể nghĩ mà biết, đó chính là bị bắt
triệt bỏ biên chế, một lần nữa thành lập lại quân đội.
Cùng lúc đó, chi thấy Tiêu Hoằng vô cùng nhẹ nhàng từ trên Băng chi minh bia nhảy xuống, chậm rãi đi tới trước mặt Trát Gia Lạc.
Lúc này trên mặt Trát Gia Lạc tràn ngập vẻ hoảng sợ, phía trên trán
ướt đẫm mồ hôi. Mài đến giờ hắn còn không thể tin được, ước chừng 1000
binh sĩ Thiên Dực tinh nhuệ siêu cấp của mình, trong nháy mắt liền toàn
quân bị diệt. Ở trong ấn tượng của Trát Gia Lạc, dường như còn không có
một quân đội nào có thể làm được như vậy.
Thậm chí đến mức Trát Gia Lạc cảm giác không biết có phải mình đang nằm mơ, rơi vào ác mộng hay không.
Thấy Tiêu Hoằng từng bước một đi về phía mình, thân mình Trát Gia Lạc hơi hơi run rẩy, theo bản năng lui lại phía sau mấy bước, mà ờ phía sau hắn lại là thành viên Thích Khách Minh, trên mặt không có mảy may biểu
tình gì.
Đây cũng là truyền thống của Tống Táng kỵ sĩ đoàn bảo lưu lại tới
nay, bất kể sau này ra sao, một khi tiến vào trạng thái chiến đấu bọn họ chính là tay chân của chủ tử, tay chân thì sẽ không nói, chi có chấp
hành, Tiêu Hoằng nói giết ai thì giết người đó.
-Rất sớm từ trước, ta đà nói với ngươi, ta có thể bất ngươi một lần,
có thể bắt ngươi lần thứ hai, ngươi nhất thời là tù binh, cả đời là tù
binh, trốn không thoát đâu.
Đi vào trước mặt Trát Gia Lạc, Tiêu Hoang nói giọng điệu vô cùng bỉnh thản:
-Hôm nay, địch nhân của ta không phải ngươi, nhưng ngươi chủ động đưa đầu đi tìm cái chết, ta cùng không ngại tiễn ngươi một đoạn đường, dù
sao kế tiếp cùng phải giết rất nhiều người!
Nghe lời nói bình thản mà lạnh như băng của Tiêu Hoằng, khóe miệng
Trát Gia Lạc không kiềm được giật giật, trước đây đã từng tiếp xúc một
chút với Tiêu Hoằng, hắn tự
nhiên hiểu được: từ trước tới giờ Tiêu Hoằng đều là nói là làm, đều không có ngoại lệ.
Mà trọng yếu hơn là, Trát Gia Lạc lại từ trên người Tiêu Hoằng, cảm
nhận được một thứ gì đó, mà cụ thể là cái gì, hắn nói không nên lời,
luôn làm cho người ta có một loại cảm giác cực độ áp bức.
Tuy nhiên, Trát Gia Lạc ờ vào tuyệt cảnh, bên trong đầu óc coi như
thanh minh, hắn biết rõ: tới nước này rồi, Tiêu Hoằng sẽ không bỏ qua
cho hắn. Đồng tử trong hốc mắt hơi ngưng lại một lát, tiếp theo Trát Gia Lạc liền phóng xuất ra vô số năng lượng thể hình thoi, chuẩn bị cho
Tiêu Hoằng một kích chí mạng!
“Ầm!”
Nhưng mà, ngay thời điểm Trát Gia Lạc vừa mới có ý niệm này trong
đầu, điều động Ngự lực trong cơ thể, lại kinh ngạc phát hiện, Tiêu Hoằng hành động với tốc độ mau kinh người, nắm tay đã ngưng kết Hàn băng vạn
năm đánh thẳng vào bụng Trát Gia Lạc.
Tốc độ cực nhanh, Trát Gia Lạc lần như không thể né tránh, sau một
kích lực lượng cường mãnh, thậm chí hai chân Trát Gia Lạc rời mặt đất,
hộ giáp nơi bụng dập nát.
Thời điểm này Trát Gia Lạc chỉ cảm thấy chỗ bụng lập tức truyền đến
một cơn lạnh lèo thấu xương, ngay sau đó là một trận đau nhức quay
cuồng.
“Phịch!”
Trát Gia Lạc ngã xuống trước mặt Tiêu Hoằng, tay ôm bụng không thê động đậy, khóe miệng máu tuôn chảy ào ào.
Binh sĩ Mạc Tháp quân đoàn ờ cách đó không xa đang chuẩn bị rút lui.
nhìn thấy Trát Gia Lạc dĩ vãng cao cao tại thượng biến thành bộ dáng như thế. ánh mắt không kềm được hiện lên một chút khác thường, nhưng cùng
không dám phát ra mảy may tiếng động. Bọn họ có thể cảm nhận được, hiện
tại Tiêu Hoằng nếu muốn giết bọn hắn dường như chỉ là một ý niệm.
Đúng lúc này, phía chân trời bỗng nhiên xuất hiện ba bốn chiếc vận
binh hạm, đây đúng là quân đoàn 54 Đặc Luân Đột Kích sư được Mạn Đạt
phái lại đây. giám thị nhất cử nhất động của quân chủ lực Bối La, được
cho là một trong quân đoàn tâm phúc số lượng không nhiều lắm của Mạn
Đạt.
Quân đoàn 54 nguyên vốn nhận nhiệm vụ là: nếu quân chủ lực Bối La
thảm bại trước quân đoàn Thiên Dực thứ 5, thì phụ trách ngăn chặn Liên
hợp quân đoàn Thiên Dực Mạc Tháp; còn nếu quân chủ lực Bối La còn không
chết, bọn họ sẽ trực tiếp đi lên bổ thêm một đao.
Hiện tại, mục đích quân đoàn 54 của Mạn Đạt đến đây chi có một: đó
chính là đánh chết Tiêu Hoằng, tuy rằng Mạn Đạt cùng cảm thấy hành động
này thật sự rất ngu xuẩn, nhưng ngoài biện pháp đó hắn còn có biện pháp
nào khác có thể sử dụng sao?
Trước đó quân tâm phúc ám toán Tiêu Hoằng còn dễ nói, nhưng hiện giờ
Tiêu Hoằng đà trở lại, cho quân tâm phúc của Tiêu Hoằng đi đánh chết
Tiêu Hoằng, điều này có thể sao?
Mà một điếm trọng yếu hơn là, Tiêu Hoằng thân là Thiếu tướng, mới là
quan chi huy chính quy cao nhất của chiến tuyển Tây Cương do Tá Phu tự
mình bổ nhiệm. Ngoại trừ Tá Phu cùng với Tướng quân cùng cấp với Tá Phu, bản thân cố Hoành Thần là không dám giáng chức hắn.
Dựa theo hết thảy pháp lệnh mà nói, ở dưới tình huống Tiêu Hoằng
không có mất chức, Tiêu Hoằng trở về, chiến tuyển Tây Cương theo lý phải thuộc quyền thống lĩnh của Tiêu Hoằng, Mạn Đạt tự động bị giáng cấp làm sĩ quan phụ tá.
Cảnh ngộ như thế đối Mạn Đạt không cần nói cùng biết. Nếu để Tiêu
Hoằng đứng vững ở chiến tuyến Tây Cương thì 1000 binh sĩ quân đoàn Thiên Dực thứ 5 kia, chính là tấm gương tốt nhất của hẳn.
Giờ phút này, Mạn Đạt xem như còn nước còn tát, hắn luôn có một dự
cảm: dường như mình chạy trời không khỏi nắng. Vì vậy thời điểm này, Mạn Đạt có thể nhìn thấy rành rành, Ách Tề Nhì suất lĩnh hạm đội Long Thần, kéo thân hạm vết thương lớp lớp, đã bao quanh Bộ tổng chí huy.
Ước chừng tám chiếc Ma Văn chiến hạm, đã đồng loạt chỉa mũi pháo nhắm ngay Bộ tổng chí huy.
-Ngươi... các ngươi đây là muốn làm gì?
Mạn Đạt nhìn thấy cảnh đó, thông qua Ma Văn thông tin lớn tiếng hỏi.
-Không làm gì, chỉ bảo hộ Bộ tổng chí huy thôi.
Hạm trưởng Phương Đức của Ma Văn chiến hạm Long Thần số 1 đáp lại.
-Khốn nạn! Ta lệnh cho các ngươi mau lui ra!
Mạn Đạt tiếp theo lớn tiếng ra lệnh.
-Thật có lỗi! Điều này phải nghe mệnh lệnh của Tiêu Tướng quân!
Phương Đức tiếp theo đáp lại giọng điệu lạnh lẽo, áp chế lừa giận trong lòng đã sắp phun trào!
Cùng lúc đó, ở trên Thiên Hình Tinh.
Nơi này là vị trí của toà án quân sự cấp quận Nam Du Quận, cùng là địa điếm xử quyết tội phạm.
Tại sân hành hình số 17, phía trên một bệ kim loại thật lớn, ước
chừng 500 binh sĩ Bối La bị trói trên giàn giáo chờ thụ hình. Trên cổ
mỗi người đều có một cái khăn quàng cổ mới tinh, so với quần áo cũ nát
có vẻ cực kỳ không tương xứng, kỳ thật phía dưới khăn quàng cổ này, là
để che dấu một cái Ma Văn cấm thanh, phòng ngừa những binh sĩ Bối La đối mặt với nhân viên công tác, nói ra chân tướng sự việc.