Ma Ngân

Con Đường Báo Thù 5


trước sau

- Mạn Đạt ở trong Bộ tổng chỉ huy, nhìn thấy cái đầu bạc kia, trong lòng lập tức “lộp bộp” một tiếng, trong chớp mắt, chi cảm thấy toàn thân nổi đầy da gà, da đầu không kềm được phát căng cứng, sau lưng lại lạnh như băng.

Mạn Đạt tự nhiên biết rõ cái đâu bạc này rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Tiêu Hoằng đã trở lại!

Tất cả che lấp trước kia, giờ khắc này nhất định trở thành giấu đầu lòi đuôi, bị Tiêu Hoằng vô tình phá giải chân tướng rõ ràng!

Điều này đối với Mạn Đạt thậm chí tất cả tâm phúc của cố Hoành Thần, không thể nghi nào là tai họa lớn ụp xuống đầu.

-Tiêu... Tiêu Hoằng... Điều này sao có thể? Hắn như thế nào hoàn hảo không tổn hao gì trờ về?

Mạn Đạt không kềm được lẩm bẩm tự nói một mình. Không hề nghi ngờ, Tiêu Hoằng trở về, điều này tuyệt đối là một kết quả đáng sợ nhất.

Không chi có như thế, ở bên trong Ưng Trảo Hào trên trời cao, cùng đã thông qua khẩu lệnh cơ mật cấp cao, giải trừ hoàn toàn hệ thống che chắn tin tức ờ chiến tuyển Tây Cương, cũng trước tiên gửi đi tin tức Tiêu Hoằng trở về truyền phát rộng ra ngoài!

Tiêu Hoằng chi mới lộ ra gương mặt, nhưng ờ toàn bộ chiến tuyển Tây Cương, lại dẫn tới chấn động mãnh liệt cực độ, theo phía trên màn hình lớn có nhỏ có ờ toàn bộ chiến tuyển Tây Cương, hiện ra hình ảnh Tiêu Hoằng, toàn bộ chiến tuyến Tây Cương... hoàn toàn nổ tung lên!

-Tiêu Tướng quân trở về?

-Tiêu Tướng quân trở về rồi!

Chi trong khoảnh khắc, chiến tuyển Tây Cương đang đau khổ chống đỡ, ngoại trừ lưa thưa mấy chi quân đội tâm phúc của Mạn Đạt, toàn bộ chiến tuyến Tây Cương dường như lại lần nữa bùng phát ý chí chiến đấu!

Tất cả nhân viên công tác, tất cả binh sĩ nhìn thấy Tiêu Hoằng một thân áo bào trắng đứng sừng sững trên Băng chi minh bia, bên trong ánh mắt đều tràn ngập phấn khích.

Đây là một loại cộng minh của tâm hồn, bởi vì bọn họ tin tưởng vững chắc, Tiêu Hoằng có thể dẫn dắt bọn họ thoát khỏi khốn cảnh này, đây là từ trước tới nay chi có Tiêu Hoằng mới tạo cho bọn họ lòng tin vừng chắc như vậy.

Tiêu Hoằng đứng ở chỗ này, giống như đã hàm chứa thắng lợi huy hoàng!

Tin tình báo chiến đấu như thế, tự nhiên cũng truyền tới Nam Vân ờ Hi Lạc Tinh nơi đó, chi có một người Tiêu Hoằng đã khiến hắn cảm nhận được tình thế nghiêm trọng cực độ.

Nhưng mà, đúng lúc này càng khiến Nam Vân vô cùng giật mình kinh ngạc là: Hà Long đáp khoái đĩnh siêu cấp xuyên qua chiến tuyến Tây Cương, đã xuất hiện trong văn phòng hắn. Trong ánh mắt lại lần nữa sáng ra uy nghiêm của Tướng quân!

Ở trên Hải Lam Tinh, Trát Gia Lạc nhìn thấy Tiêu Hoằng mắt như đứng tròng. Hắn tự nhiên hiểu được Tiêu Hoằng trở về, rốt cuộc có ý nghĩa gì đối với chiến tuyến Tây Cương, đối với toàn bộ Nam Du Quận thậm chí Duy Lâm Công Quốc... không cần nói cùng biết, đó chính là giết chóc, có lẽ còn phục hồi tai nạn lần trước!

Tuy nhiên, sau một lát, Trát Gia Lạc liền cố gượng ổn định nỗi bất an trong nội tâm, bên trong ánh mắt hiện lên một chút khinh thường.

-Tiêu Hoằng! Chi một mình ngươi ở đây, ngươi cho là có thể thay đổi được cái gì? Còn không phải đi tìm chết ư?

Trát Gia Lạc không kềm được bật thốt ra như thế, năng lượng văn trên cánh tay bắt đầu trở nên sáng ngời lên, dường như bất cứ lúc nào sẽ phát động tiến công, trí Tiêu Hoằng vào chỗ chết!

- Một người? Trát Gia Lạc! Ngươi sai lầm rồi!

Bỗng nhiên ngay lúc đó từ phía chân trời truyền đến thanh âm tên mập trắng.

Ngay sau đó, liền thấy đám người tên mập trắng, Ngả Nhĩ Văn, Nặc Lâm, Ngả Ôn, trong một thân chiến bào Thích Khách Minh liền cùng một loạt dừng ở hai bên Tiêu Hoằng, kế tiếp là toàn bộ thành viên Thích Khách Minh ước chừng 1200 người, phân ra đứng hai bên Tiêu Hoằng, mọi người mặc cùng một loại trang phục.

Áo trắng, mũ trắng, trên cánh tay phải bay phất phới một dải lụa trắng, ánh mắt lạnh như băng mà linh hoạt, sắc bén.

-Nhìn thấy những tên từ trên trời hạ xuống đều ăn mặc áo quần kỳ dị này, Trát Gia Lạc, Đái Nhuận Trạch thần sắc không kềm được biến đổi, những người này rốt cuộc từ đâu đến đây?

- So với quân đội bình thường trước đây, những tên áo trắng trước mắt này rõ ràng có thể nhìn thấy bất đồng, mỗi người phát ra khí thế dường như cũng không phải là hạng tầm thường.

Trên thực tế cũng đúng như thế, toàn bộ Thích Khách Minh, mỗi người lấy ra so sánh đều có được thực lực của sĩ quan cấp cao.

Nhìn ước chừng hơn một ngàn người xuất ở hai bên tả hữu Tiêu Hoằng, Liên hợp quân đoàn Thiên Dực Mạc Tháp vốn đang hùng hổ chuẩn bị cho quân chủ lực Bối La một kích chí mạng, rõ ràng lộ ra biểu hiện tràn ngập cố kỵ.

Tiêu Hoằng chậm rãi chuyển thân mình. Tuy ràng thần sắc bình thản, nhưng bên trong ánh mắt lạnh như băng, có thể nhìn thấy một vẻ dữ tợn lóe ra trong hốc mắt.

-Trừ quân đoàn Thiên Dực thứ 5, Mạc Tháp quân đoàn tính cả quân đội Duy Lâm Công Quốc, các ngươi có thê lui lại!

Tiêu Hoằng nhìn quét một vòng địch nhân đông nghìn nghịt trước mắt, cầm lấy Ma Văn thông tin của quan chi huy cao nhất chiến tuyến Tây Cương, phát ra giọng điệu âm trầm.

Đối mặt với phân phó này của Tiêu Hoằng, tất cả binh sĩ Mạc Tháp lập tức sửng sốt, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy quan chi huy địch quân ra lệnh cho quân đội bên ta, cưỡng chế lui lại!

Về phần binh sĩ của quân đoàn Thiên Dực thứ 5, thời điểm này thì không cho là đúng, trong ánh mắt tràn ngập khinh thường và trào phúng. Tuy rằng không có vì đột nhiên toát ra 1200 tên quân đầy đủ sức lực, nhưng quân đoàn Thiên Dực thứ 5 có 1000 người cũng không phải ăn cỏ lớn lên.

Nếu cần phải so tay nghề mạnh yếu, ai sợ ai chứ!

-Ngươi bảo chúng ta lui, chúng ta liền lui sao? Ngươi tường ngươi là ai?

Trong đó một gã binh sĩ quân đoàn Thiên Dực thứ 5, mặt lộ hung quang khinh thường nói với Tiêu Hoằng, đồng dạng Chiến Văn trong tay hắn lóng lánh phát ra hào quang sáng ngời, dường như bất cứ lúc nào sẽ phóng lên phía trước, xé xác Tiêu Hoằng thành mảnh nhỏ.

Khẽ dời ánh mắt nhìn ngay gã binh sĩ Thiên Dực nói ra lời vô lễ, bên trong ánh mắt bình thản của Tiêu Hoằng, bỗng nhiên phát ra một tia sáng sắc bén!

-Lui ra!

Theo Tiêu Hoằng quát to một tiếng, chi thấy phía trước thân thể Tiêu Hoằng đột nhiên hình thành một sóng năng lượng hình đầu rồng, ngay sau đó bay đến đánh thẳng vào tên binh sĩ Thiên Dực nói năng lỗ măng vừa rồi!

Trước cảnh này, tên binh sĩ Thiên Dực cùng không có bối rối, mà hơi nheo mắt đồng thời rất nhanh mở ra tấm thuẫn năng lượng phòng ngự, chuẩn bị chống đỡ một chiêu của Tiêu Hoằng, sau đó sẽ phản kích hung mãnh.

Tuy nhiên, khi năng lượng hình đầu rồng như tia chóp tấn công vào tấm thuẫn năng lượng, chỉ thấy tấm thuẫn năng lượng nhìn như vô cùng chắc chắn, lại giống như tờ giấy trực tiếp bị đánh vỡ!

Ngay sau đó, tên binh sĩ Thiên Dực nói năng lỗ măng liền bị xé rách máu thịt bầy nhầy, hộ giáp vỡ nát bay bắn ra, máu thịt
trên mặt, trên ngực hoàn toàn bị xé toạc, thậm chí có thể nhìn thấy xương trắng ló ra.

“Bịch!”

Chỉ trong nháy mắt, tên binh sĩ Thiên Dực này liền bị đánh chết tại đương trường.

Các binh sĩ khác nhìn thấy một màn như thế, không kềm được nuốt một ngụm nước miếng. Chính là lần này, bọn họ liền có thể cảm nhận được, khí thể cùng với sát khí trên người Tiêu Hoằng. Hơn nữa bọn họ cùng có thể cảm nhận rõ ràng Tiêu Hoằng dường như cường đại hơn rất nhiều so với trước kia.

Trong đoạn thời gian này, Tiêu Hoằng rốt cuộc làm gì, không người nào biết.

Bởi vì quan chỉ huy Tiêu Hoằng chuyên dụng Ma Văn thông tin, điều chinh chính là sóng ngắn năng lượng công cộng. Bởi vậy, tiếng gầm lên giận dữ của Tiêu Hoằng đó, gần như toàn bộ chiến tuyến Tây Cương đều có thể nghe được rành rành!

Thanh âm như vậy, bất kể truyền vào trong tai binh sĩ Tây Cương, hay là binh sĩ Duy Lâm, đều làm cho tinh thần bọn họ ngẩn ra, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng: vốn lửa đạn chém giết thảm thiết, ngay trong khoảnh khắc đó ngưng lại mấy giây.

Mạn Đạt ở bên trong sở chỉ huy, lại kiềm lòng không được run lên. Nếu không có Tiêu Hoằng, hắn muốn làm gì đều được, nhưng Tiêu Hoằng trở về, đồng thời cả chiến tuyên Tây Cương đều đã biết, như vậy ở trước mặt Tiêu Hoằng, Mạn Đạt chỉ là một thằng hề nhảy nhót không hơn không kém!

Không chỉ như thế, theo tin tức che chắn của chiến tuyến Tây Cương bị giải trừ, Tiêu Hoằng trở về, tình huống thực của chiến tuyến Tây Cương cùng bại lộ ra hết.

Tin tức tiết lộ này, không khác gì hoàn toàn xé rách tấm màn che cuối cùng của Mạn Đạt, và chiến tuyến Tây Cương,.

Mạn Đạt bài binh bố trận, loạn thành một đống, rõ ràng chính là muốn không ngừng tiêu hao quân chủ lực Bối La cùng các quân đội khác nguyện trung thành với Tiêu Hoằng.

Ma Văn khung máy móc cực kỳ tiên tiến, hoàn toàn không có phát huy hiệu quả của nó!

Phía trước tuyến bố phòng thủ kiên cố, hiện nay lộ tẩy chính là bị phá thành mảnh nhỏ.

Nhìn thấy một màn như thế, toàn bộ dân chúng Nam Du Quận quả thực lửa giận bốc lên ngút trời! Bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới, chiến tuyến Tây Cương thật sự lại rơi vào tình thế như vậy, quả thực vô cùng thê thảm.

Cùng lúc đó, tốc độ cao truyền về đến Hà Long ở Hi Lạc Tinh, tự nhiên có thể nghe được tiếng của Tiêu Hoằng phát ra, không có bất kỳ một người của Duy Lâm nào, biết rõ hơn so với Hà Long: rốt cuộc Tiêu Hoằng trở về có ý nghĩa gì.

-Nam Vân lão đệ! Hiện tại ta nắm quyền chỉ huy quân đội, hẳn là có thể châu về hợp phố chứ?

Hà Long đi vào trước mặt Nam Vân, nhẹ giọng hỏi.

Thời điểm này Nam Vân có thể từ trên người Hà Long, cảm nhận được khí thế không như trước kia, cộng thêm Tiêu Hoằng trở về, tình hình ở chiến tuyến Tây Cương thay đổi trong nháy mắt. Đối với kế hoạch tấn công chiến tuyến Tây Cương, nói thật ra Nam Vân cũng không ham thích, mà trọng yếu hơn là hắn cùng với Hà Long xem như có giao tình mật thiết từ nhỏ đến lớn.

-Đương nhiên, nếu Hà Long lão ca bình an trở về, hết thảy cứ nghe theo Hà Long lão ca!

Nói xong, Nam Vân liền phi thường sảng khoái, cầm Ma Văn thông tin của quan chi huy cao nhất giao cho Hà Long.

Lại nhìn Hà Long sau khi tiếp nhận Ma Văn thông tin, lập tức phát ra mệnh lệnh cho tất cả các quân đoàn đang tiến công chiến tuyển Tây Cương:

-Tất cả đoàn trường nghe lệnh! Ta là Hà Long, hiện tại ta lệnh cho các ngươi tức khắc đình chi phát động tiến công chiến tuyển Tây Cương, lập tức rút về cảnh nội Duy Lâm Công Quốc đợi lệnh, lập lại...

Theo Hà Long ra lệnh một tiếng, lại nhìn mười mấy quân đoàn Duy Lâm Công Quốc trùng trùng điệp điệp, đồng loạt đình chi tiến công, rồi bằng tốc độ nhanh nhất rút lui, buông bỏ tất cả ưu thế trước đó. Sở dĩ mau lẹ thống khoái như vậy, đồng thời không có mảy may một câu oán hận, chi có một nguyên nhân: quả thực trước kia bọn họ bị Tiêu Hoằng đánh cho hoảng sợ rồi.

Gần như chi ngắn ngủn mười mấy giây, các quân đoàn Duy Lâm Công Quốc đều phóng ra tín hiệu hưu chiến, sau đó bất đầu nhanh chóng rút lui.

Ở Hải Lam Tinh, Đoàn trưởng Đái Nhuận Trạch của Mạc Tháp quân đoàn, tự nhiên cùng nhận được tin tức như thế, trong lúc nhất thời hắn rơi vào tình cảnh tiến tối lường nan.

-Trát Gia Lạc Tướng quân! Hà Long Tướng quân ra lệnh cho chúng ta nhanh chóng rút lui, ngài xem...

Đái Nhuận Trạch đi tới bên cạnh Trát Gia Lạc, nhẹ giọng nói.

-Rút lui? Chi một tên Tiêu Hoằng đã khiến cho chúng ta rút lui ư? Đừng đùa chứ?

Trát Gia Lạc không thèm quan tâm đáp lại.

-Nhưng...

Đái Nhuận Trạch có phần khó xử, bất kể là Hà Long hay Trát Gia Lạc, hắn đều không thể đắc tội. Khẽ liếc mắt nhìn Tiêu Hoằng, trong lòng hắn không kiềm được phát lạnh. Trong mơ hồ Đái Nhuận Trạch có một loại cảm nhận mãnh liệt, thế cục cùng không đơn giản như nhìn thấy trước mắt vậy.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện