- Trên đường ta quay về thì bỗng nhiên nhảy ra, không nhớ tên, nói ta cướp tiểu sư muội với hắn.
Tiêu Hoằng cố gắng nhớ lại một chút, lúc đó Tiêu Hoằng đang nóng giận, chỉ chú ý tới thái độ thù địch trong lời nói của Ngạc Lâm, liền trực tiếp đánh ngay.
Nhưng mà hành hung một trận, quả thật làm Tiêu Hoằng rất thoải mái.
Lạc Tuyết Ninh nghe vậy, mắt chớp chớp, có lẽ nàng đã đoán được là ai, nhưng cũng không chú ý nhiều, liền cầm chén bới cơm ăn. Dù sao suốt một ngày không ăn gì, Lạc Tuyết Ninh thật là đói lắm.
Khoảng 1 tiếng sau, bầu trời tối dần, lúc này đám người Bác Sơn lại lén lút đi vào Vạn Tôn Cốc.
Không thể không nói, mấy người này lại xuất hiện làm cho Tiêu Hoằng cảm động, bởi vì Hắc Trạch Sâm xuất hiện, rất nhiều ngoại đồ tới đệ tử đều tránh Tiêu Hoằng còn không kịp, đám người Bác Sơn vẫn đi theo Tiêu Hoằng, đủ thấy phần tình nghĩa chân thành này.
- Bây giờ dưới dâm uy của Hắc Trạch Sâm, rất nhiều người tránh né ta còn không kịp, chẳng lẽ mấy người các ngươi không sợ hay sao?
Tiêu Hoằng nhìn mấy người Bác Sơn vào nhà, hỏi.
- Tiêu ca, ngài nói như vậy là không đúng, giao tình của chúng ta làm bằng gì? Làm bằng sắt rèn, Bác Sơn ta không ít tật xấu, nhưng tật xấu nghiêng theo chiều gió thì lại không có.
Bác Sơn sảng khoái cười nói:
- Ngược lại là Tiêu ca, ngài nên nghĩ mở một chút, dù sao thực lực của Hắc Trạch Sâm bày ra đó, ngài không phải đối thủ của hắn, không chịu khuất phục thì bị ức hiếp là chuyện bình thường, không cần quá để ý.
- Không phải đối thủ của hắn, chỉ là bây giờ, không có nghĩa là sau này cũng thể.
Tiêu Hoằng lạnh băng đáp, tiếp theo đưa một cái hộp gỗ cho Bác Sơn, bên trong chứa những Chiến văn làm theo yêu cầu của đám người Bác Sơn.
Tiêu Hoằng đưa Chiến văn cho, Bác Sơn cũng không để ý, chỉ là tùy tiện lướt qua. Nhưng mà không nhìn thì không sao, vừa nhìn liền hoảng sợ, so sánh với Chiến văn Lưu Tinh trước đó, Chiến văn được chế tạo lần này càng tỉ mỉ hơn, cái này còn chưa tính, quan trọng nhất là trong lúc vô tình Bác Sơn đếm một chút, lại thấy kỹ thuật Để Văn biến thành sáu chiều.
- Cái này... đây là kỹ thuật Để Văn sáu chiều? Tiêu ca, là ngài làm ra.
Bác Sơn ngẩn người hỏi, hắn không dám tưởng tượng được trên đời lại có quái vật như thế. Tuổi mới 20, lại trong thời gian ngắn nắm giữ được kỹ thuật Để Văn sáu chiều.
Nên biết, ở Thánh Đàn này, nắm giữ kỹ thuật Đê văn sáu chiều cũng không quá 10 người, trên Phạm Cương Tinh càng không có.
Nếu chỉ nói riêng kỹ thuật Để Văn, trình độ của Tiêu Hoằng đã có thể xếp vào top 10 Thánh Đàn, cái này có ý nghĩa gì, khỏi phải nói rõ.
Đám người Tang Lâm cũng chú ý Bác Sơn khiếp sợ, cũng vươn cổ sang nhìn, tiếp theo cũng bị chấn trụ.
Không thể không nói, những tiểu nhân vật như bọn họ, có được Chiến văn kỹ thuật Để Văn năm chiều cũng đủ làm bọn họ coi như chí bảo, còn bây giờ có được kỹ thuật Để Văn sáu chiều, có ý nghĩa gì?
Không nói quá, toàn bộ Phạm Cương Tinh, Chiến văn có kỹ thuật Để Văn năm chiều cũng là cực kỳ hiếm thấy, kỹ thuật Để Văn sáu chiều càng là mơ cũng không thấy.
Cho dù là ở Di Đà Tinh, Chiến văn kỹ thuật Để Văn sáu chiều cũng tuyệt đối không gặp nhiều.
Dù sao người biết chế tạo thật sự quá ít, mà những người đó sẽ tuyệt đối không khẳng khái như Tiêu Hoằng, thường thường muốn có được Chiến văn do bọn họ chế tạo, tuyệt đối phải bỏ công bỏ sức chán chê.
Không chỉ đám người Bác Sơn, ngay cả Gia Nại cầm và Lạc Tuyết Ninh cũng sáng mắt lên. Nêu không phải cấp bậc Ngự lực của Tiêu Hoằng không đủ cao, các nàng cũng cực kỳ cực kỳ muốn Tiêu Hoằng giúp chế tạo Chiến văn cho các nàng.
Thực ra, Chiến văn do Tiêu Hoằng chế tạo hiện giờ ở trong cùng cấp đã là hàng tinh phẩm cấp Đại sư, thực ra cái này còn là Tiêu Hoằng không ứng dụng văn trong văn.
Nhìn đám người Bác Sơn kinh ngạc, Tiêu Hoằng không để ý tới, mà mở ngăn kéo lấy ra tờ giấy đưa cho Bác Sơn, căn dặn:
- Các ngươi đã định đi theo ta, vậy chúng ta làm lớn một trận, dựa theo phần danh sách này, đi giúp ta đến Vĩnh Ngạn Tinh thu mua một ít về đây.
- Chuyện này... chuyện này tự nhiên không thành vấn đề.
Bác Sơn miễn cưỡng thức tỉnh từ trong mừng rỡ, vội gật đầu nói. Cho đến bây giờ, dù cho Tiêu Hoằng bị chèn ép, nhưng Bác Sơn vân kiên quyết cho ràng đi theo Tiêu Hoằng là lựa chọn chính xác. Dù sao ở cái chỗ Thánh Đàn lòng người dễ đổi này, bọn họ tìm được chữ "tình" hiếm thấy ở chỗ Tiêu Hoằng, dù cho Tiêu Hoằng bị phủ lên cái áo khoác ma đầu.
Nhưng khi mở ra danh sách thu mua của Tiêu Hoằng, Bác Sơn liền biến sắc. Dựa theo thói quen trước kia, Tiêu Hoằng thu mua phần lớn là tài liệu chế văn, nhưng lần này cần rất ít tài liệu, phần lớn rất quý giá, hơn nữa không thiếu hạt giống thực vật tài liệu.
Như là: Tuyết anh thảo, dùng để tinh luyện, đây là vật chất không thể thiếu để chế tạo Ma Vãn dịch, chủ yếu làm cho tài liệu khoáng chất dung nhập vào trong Ma Văn dịch; Còn có Hồng cốc vụ liên, là dược phẩm quý giá có đặc hiệu giảm nhiệt.
Tương tự còn không dưới mấy chục loại hạt giống thực vật tài liệu.
- Tiêu ca, ngài định làm gì vậy?
Bác Sơn kinh ngạc hỏi.
- Rất đơn giản, ta cần tiền, ta cần rất nhiều tiền.
Tiêu Hoằng trả lời, tiếp theo mở thùng kim loại mà Vưu Kim cho Tiêu Hoằng, lấy ra 4 cái trữ kim văn có dán niêm phong, đưa cho Bác Sơn, trong ánh mắt bình thản
ẩn ẩn một cỗ lạnh băng.
Vào lúc này, không ai có thể đọc được nội tâm của Tiêu Hoằng, chỉ có thể cảm nhận được một chữ: lạnh!
- Đã rõ, Tiêu ca!
Bác Sơn không hỏi nhiều, nhận lấy 4 cái trữ kim văn trong tay Tiêu Hoằng, tổng cộng 4 triệu kim tệ.
- Mặt khác ta còn cần nhân viên, ngươi ra cửa Vạn Tôn Cốc đặt bảng thông báo tuyển dụng, thuê một ít tạp dịch, nhân số từ 100-200 người.
Tiêu Hoằng nói tiếp.
- Đã hiểu.
Bác Sơn đáp lời, sau đó dẫn đám người Tang Lâm rời đi. Tuy rằng Tiêu Hoằng không nói rõ, nhưng mà Bác Sơn đã có thể cảm nhận được lần này Tiêu Hoằng muốn chơi lớn.
Bác Sơn vừa đi, Tiêu Hoằng mở ngăn kéo lấy ra bản đồ Vĩnh Ngạn Tinh, ghi chú rất chi tiết, trong đó bao gồm 5 đại siêu cấp tập đoàn tổng hợp 70% tài sản thống trị Vĩnh Ngạn Tinh.
Trong đó bao gồm gia tộc Đông Doanh chuyên chế tạo Dược văn, Tập đoàn Văn Sâm kinh doanh Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc...
Nhìn tấm bản đồ trong tay thật lau, cuối cùng Tiêu Hoằng lấy ra bút đỏ đánh một cái dấu tròn vào chỗ gia tộc Đông Doanh.
Sau đó đặt lại bản đồ vào trong ngăn tủ.
về phần Lạc Tuyết Ninh và Gia Nại cầm, lúc này thành thật hơn nhiều, chỉ là khe khẽ thì thầm với nhau một chút, Tiêu Hoằng cũng không để ý tới các nàng.
Tiếp đó Tiêu Hoằng lấy ra hai tấm bản đồ, trong đó một tấm là Thánh Đàn cùng khu vực xung quanh. Xung quanh Thánh Đàn có 5 hành tinh có người ở, 2 hành tinh thuộc Gia Đô đế quốc, 2 hành tinh của Phục Thản Đế Quốc, 1 hành tinh của Tân Cách công quốc, vừa lúc bao bọc Thánh Đàn ở giữa.
Chỉ cần đi vào Thánh Đàn, nhất định phải đi qua 1 trong 5 hành tinh này, trong đó phần lớn tiếp tế cũng phải dựa vào 5 hành tinh này.
Nhìn hồi lâu, Tiêu Hoằng mới cất bản đồ không gian, sau đó lấy ra tấm bản đồ khác, bắt đầu ngồi xuống quy hoạch, bên trên là bản đồ Vạn Tôn Cốc rộng lớn, thung lũng của Tiêu Hoằng chỉ là một phần nhỏ trong đó.
Tiếp đó, Tiêu Hoằng bắt đầu dùng bút đánh dấu những khối vuông trên đó, mỗi một khối đại biểu cho một khu ruộng sắp mở. Chừng nửa tiếng sau, Tiêu Hoằng đã đánh dấu hơn 100 cái.
Địa điểm được lựa chọn là nơi đầy đủ ánh sáng mặt trời, về phần đất đai có phì nhiêu hay không, không nằm trong phạm vi cân nhắc của Tiêu Hoằng.
Quyết định xong mọi chuyện, Tiêu Hoằng mới cầm lấy hai món ở góc bàn, hạt giống Quỷ châm thảo và một tờ giấy xếp.
Tiêu Hoằng cũng biết rõ hạt giống Quỷ châm thảo, tùy tiện mở một khu đất trông xuống là xong, chỉ là có phần tò mò Ma Văn do Thương Luân yêu cầu chế tạo, mở ra xem, con mắt của Tiêu Hoằng liền ngưng trệ.
Trước đó Thương Luân yêu cầu Tiêu Hoằng giúp chế tạo một cái Ma Văn, Tiêu Hoằng cũng không để ý, có trả điểm thành tựu, vì cái gì không nhận. Nhưng làm cho Tiêu Hoằng kinh ngạc, đó là trang giấy mà Thương Luân cho hắn không phải như Tiêu Hoằng tưởng tượng, chỉ ghi lại đặc tính Ma Văn muốn có, mà là viết một đống lớn tri thức lý luận bán thành phẩm, cả chục ngàn chữ, còn có những hình vẽ Ma Văn.
Đoạn cuối tờ giấy lớn mới viết ra Ma Văn muốn có, đó là một loại Dược văn, kích thích tế bào phân chia.
Nhìn thấy cái này, Tiêu Hoằng ít nhiều kinh ngạc.
- Rốt cuộc là muốn làm gì?
Tiêu Hoằng kinh dị, Thương Luân kia đã làm Tiêu Hoằng cảm thấy thần bí khó lường, hơn nữa cực kỳ quái dị, không ngờ giao cho nhiệm vụ cũng hết sức kỳ quái.
Nhưng mà sau mờ mịt ban đầu, khi Tiêu Hoằng nghiên cứu kỹ những gì viết trên đó, liền khiếp sợ. Đây là một loại kỹ thuật, một loại kỹ thuật có thể thay đổi giới Dược sư trong Vũ trụ Thái Qua này!
Đó là Tái sinh! Có thể làm người cụt chi, thậm chí nội tạng khí quan hư hại, vẫn có thể mọc trở lại như tóc, móng tay của con người, giống y như đuôi thằn lằn.
Chẳng qua kỹ thuật này là cực kỳ khó khăn, từ bản vẽ cũng có thể thấy được hết sức phức tạp, trong đó khó khăn nhất là chế tạo Ma Văn kích thích tế bào phân chia, mặt khác còn có tái sinh tế bào di dời.
- Cái này không đúng.
Nghiên cứu xong cả tờ giấy, Tiêu Hoằng không khỏi than thở kinh hãi, bởi vì trên bản vẽ này ghi lại toàn bộ thành quả nghiên cứu hạng kỹ thuật này, theo lễ thường thì kỹ thuật quan trọng như thế làm sao có thể làm lộ ra? Tuyệt đối phải là cơ mặt cao nhất.