Ma Ngân

Trù Tính


trước sau

Nhưng lão nhân tên là Thương Luân đã kia trực tiếp giao cho hắn, đây là sao

vậy?

Cho dù là để cho Tiêu Hoằng làm trợ thủ của hắn, thì cũng không có khả năng lập tức đã tín nhiệm Tiêu Hoằng như thế được, điều này không phù hợp với lẽ thường a.

Ước chừng qua hơn nửa ngày, Tiêu Hoằng cũng không nghĩ ra, đơn giản cũng không thèm nghĩ nữa, đã tới 9h tối rồi.

Đặt phần bản vẽ kỹ thuật tái sinh này bên người, Tiêu Hoằng liền cầm dung dịch Ngự Sa, đeo túi hành trang trên lưng, đi tới đỉnh núi mà mình thường xuyên tu luyện, bắt đầu chuyên chú tiến hành tu luyện.

Không thể phủ nhận, mỗi khi trải qua một lần suy sụp, Tiêu Hoằng đều gia tăng khát vọng với việc trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Vốn môi ngày chỉ tu luyện ba giờ, nhưng lần này, Tiêu Hoằng đã hoàn toàn thay đổi, chuẩn bị tu luyện sáu tiếng, ngày ba giờ, tối ba giờ, kể từ đó, tốc độ tăng lên Ngự lực sẽ đề cao gấp đôi, đồng thời cũng có thể sớm một chút đạt tới Ngự Sư cấp năm, sau đó lại nghĩ biện pháp trở thành Đại Ngự Sư!

Đảo mắt thì một ngày đã trôi qua, vào sáng hôm sau, Bác Sơn đã phát tin tức thông báo tuyển dụng tới đài tin tức trên Phạm Cương Tinh, đồng thời lại dựng lên một tấm biển thông báo tuyển dụng ngay lối vào Vạn Tôn Cốc, đãi ngộ có thể nói là phi thường hậu hĩnh.

Tạp dịch đi vào Vạn Tôn Cốc thì khác với đệ tử và ngoại đồ, bọn họ cũng cần điểm thành tựu, nhưng thường thường còn cần thêm cả tiền tài.

Mà tiền tài Tiêu Hoằng hứa cho bọn họ cũng không ít, gấp hai lần tiền thuê bình thường.

Chỉ là cho dù vậy, trước cửa Vạn Tôn Cốc vẫn không có người tới hỏi thăm.

Tất cả những người đi ngang qua Vạn Tôn Cốc, khi nhìn thấy biển thông báo này, thì đều không kềm được bĩu môi, tỏ vẻ không thèm quan tâm.

Tạo thành hiện tượng này thì có hai nguyên nhân trực tiếp, thứ nhất, Đông Lộc và Triệu Quần vẫn đang ra sức làm bẩn thanh danh Tiêu Hoằng, đắp nặn hình tượng Tiêu Hoằng trở thành một đại ma đầu, thậm chí trong đám thủ hạ của Đông Lộc còn có một đám tạp dịch, bọn họ mỗi ngày chi làm một điều duy nhất, đó chính là ra sức tuyên truyền các “việc xấu” đầy rẫy của Tiêu Hoằng.

Thứ hai đó là vào ngày hôm qua, tại trung tâm quảng trường, mọi người trên cơ bản đều nhìn ra được, thái độ của Hắc Trạch Sâm đối với Tiêu Hoằng chính là muốn giết chết Tiêu Hoằng.

Hắc Trạch Sâm a, tay cầm binh quyền tuyệt đối tại Thánh Đàn, ai dám dễ dàng trêu chọc tới, hơn nữa kẻ này còn hoành hành ngang ngược, nếu đã bị Hắc Trạch Sâm uy hiếp, lại còn có ai dám đến gần Tiêu Hoằng nữa?

Thậm chí thời điểm này, toàn bộ mọi người trên Phạm Cương Tinh đều ước gì phân rõ giới hạn với Tiêu Hoằng, cả đời không qua lại với nhau, tránh càng xa càng tốt, đồng thời tràn ngập vẻ trào phúng.

Ngày xưa khi Nam Du Quận, Tiêu Hoằng không phải là rất lợi hại hay sao? Hiện giờ ư? Chẳng phải cũng bị Hắc Trạch Sâm khi dễ giống như khi dễ một con chó chết hay sao!

Đối với ý tưởng trong nội tâm của những người này, tuy rằng Tiêu Hoằng không hoàn toàn rồ ràng, nhưng cũng có thể đoán được một phần, nhất là khi thông qua giám thị Ma Văn, Tiêu Hoằng có thể rõ ràng nhìn thấy, mọi người đi ngang qua Vạn Tôn Cốc thì đều bĩu môi, vẻ mặt tràn ngập khinh thường.

Đối với điều này, Tiêu Hoằng vẫn bình thản tiếp nhận, ánh mắt không chút nhúc nhích, chỉ là hơi hiện lên một chút mất mát.

Ngược lại thì Lạc Tuyết Ninh và Gia Nại cầm khi nhìn vào màn hình, thấy các bộ mặt khinh thường kia, thì ít nhiều đều có chút tức giận.

- Cái gì vậy? Xem thường người khác hay sao?

Nét mặt Lạc Tuyết Ninh trở nên hung ác.

- Chết tiệt! Nếu ở Thượng Tn Tự Do Quốc, bản tướng quân tuyệt đối khiến cho những người này đẹp mặt!

Gia Nại cầm đồng thời cũng nói, vào lúc này, ý tưởng của nàng và Lạc Tuyết Ninh thật sự có chút giống nhau.

- Đành vậy thôi, chiêu mộ những người này, nói không chừng sẽ có đám người của Đông Lộc tới năm vùng, chỉ có điêu, hiện tại ta cân gấp nhân thủ, đại khái cân 100 người.

Tiêu Hoằng hơi nhìn hai đại mỹ nữ bên cạnh một cái, nhẹ nhàng nói.

- Nhân thủ thì dễ thôi, ta triệu tập từ trong A Nhĩ Pháp vương bài quân đội của ta ra 100 binh sĩ cấp cao, không phải là giải quyết được rồi sao?

Gia Nại cầm nhẹ nhàng nói.

- Ngươi vẫn nên tỉnh lại đi, ngươi coi Thánh Đàn là chỗ nào, người ngoài há có thể nói vào là vào được hay sao?

Lạc Tuyết Ninh từ từ nói, ngay sau đó bày ra một bộ dáng đang suy nghĩ.

-Di, có rồi!

Lạc Tuyết Ninh bỗng nhiên nghĩ tới, ngay sau đó liền thông qua Ma Văn thông tin, liên lạc với nhị sư huynh Ma Sở.

Lúc này Ma Sở đang ở trong nhà, toàn bộ trang sức trong nhà, tuy rằng không có các vật phẩm xa hoa, nhưng lại tràn ngập một loại cảm giác thoải mái và ấm áp, nhìn qua chính là một chỗ ở rất yên bình.

Hắc Trạch Sâm đều đã là Ngự Hồn cấp bốn, trong khi đó Ma Sở mới chỉ là Ngự Hồn cấp hai, đây vẫn là do A Di La không ngừng đốc thúc, thì mới đạt tới cấp bậc này.

Ở giữa phòng khách, Tát Già đang ngồi trên trường kỷ của Ma Sở, vẻ mặt lạnh nhạt.

- Tình huống hiện tại của Hắc Trạch Sâm thì ngươi cũng thấy đấy, nếu thế lực của Hắc Trạch Sâm khuếch trương thêm một bước, thì sẽ là một uy hiếp lớn, không còn chỉ là tới Thánh Đàn nữa, mà là tới A Di La sư phụ, hy vọng điểm này Nhị sư đệ ngươi vẫn nên nghĩ cho kỹ, trên cơ bản, lúc trước cũng chỉ có ngươi và ta ở bên sư phụ lâu nhất, chắc ngươi cũng không hy vọng chúng ta hoàn toàn không khống chế được Thánh Đàn này chứ!

Tát Già nhẹ nhàng nói.

- Đại sư huynh lời này không sai, ta tuyệt đối không có nhị tâm với sư phụ, hết dạ trung thành, sư phụ phân phó ta làm việc, ta là tuyệt đối không hề hai lời.

Ma Sở xoa xoa tay, cười nói, xem ra không có chút phong cách của nhân vật cấp Ngự Hồn nào cả, ngược lại còn hơi có chút hàm hậu.

- Đây là tự nhiên, hơn nữa ngày hôm qua mọi người đều tránh xa Tiêu Hoằng, Nhị sư đệ còn có thể đủ chủ động tiến lên, đồng thời chủ động kéo Tiêu Hoằng vào trong phe phái của ngươi để che chở, điều này làm ta rất cảm động, Tiêu Hoằng này cũng không phải là xấu, chỉ là tính tình có chút quật cường, ngươi thấy sao?

Tát Già nói tiếp.

- Cái đó... đó... ta...

Ma Sở có chút ấp úng, không biết nên nói như thế nào, kỳ thật lúc trước hắn cũng muốn tránh ra, nhưng lại bị nha đầu Lạc Tuyết Ninh kia cường ngạnh lôi tới, cũng không tiện phản đổi, tuy nhiên, lời này thì làm sao Ma Sở có thể
nói ra được?

Nhưng đúng lúc này, Ma Văn thông tin của Ma Sở lại bỗng nhiên rung lên, người gọi chính là nha đầu Lạc Tuyết Ninh kia.

Hiện tại Ma Sở nhìn thấy Lạc Tuyết Ninh nha đầu kia thì lập tức nhức đầu, nhớ ngày đó Lạc Tuyết Ninh mới tới đây, thì trên cơ bản đã rất thân cận với Ma Sở, hơn nữa trước đây Lạc Tuyết Ninh trên cơ bản chính là tùy hứng cộng thêm cường ngạnh, bằng vào tính cách của Ma Sở, tự nhiên chính là nhường nhịn, nhưng điều này đã làm cho nhường nhịn trở thành một loại thói quen.

Từ trước tới nay, khi mà Ma Sở này còn chưa đạt tới cấp bậc Ngự Hồn thì đã bị Lạc Tuyết Ninh cưỡi lên đầu rồi.

Tuy nhiên dù vậy, Ma Sở vẫn nổi liên lạc, giọng điệu ôn hòa hỏi:

- Tiểu sư muội, chuyện gì vậy?

- Tiêu Hoằng cần người, đưa một trăm người tới đây, cần phải là người đáng tin cậy!

Lạc Tuyết Ninh cũng không chào hỏi gì, trực tiếp nói thẳng.

- Ôi, Tiểu sư muội ngươi đây không phải là đang làm khó ta hay sao? Ngươi cũng biết đây, bè cánh này của ta cũng chỉ có mấy người như vậy, làm thế không phải là muốn vét sạch của ta hay sao?

Ma Sở lại lần nữa chậm rãi nói, kỳ thật trọng yếu chính là hắn vẫn còn bảo trì trung lập giống trước kia, nếu cho Tiêu Hoằng người, vậy thì không thể nghi ngờ gì chính là đã nói rõ, mình muốn đối nghịch cùng Hắc Trạch Sâm, đừng nhìn hắn là nhị đệ tử, nhưng thật sự hắn không đánh lại Hắc Trạch Sâm được.

- Ân?

Lạc Tuyết Ninh bông nhiên phát ra một tiếng hắng giọng lạnh lẽo.

- Ai nha, như vậy thì, nhiều nhất ta cũng chỉ có thể triệu tập được 50 người, ngươi cũng biết đấy, nhị sư huynh của này cũng không có bổn sự gì khác ngoài việc ăn uống mà thôi!

Ma Sở rốt cục thỏa hiệp, trên thực tế đây cũng là năng lực cực hạn của hắn.

- Chỉ có 50 người, vậy thì 50 người khác giải quyết thế nào đây?

Lạc Tuyết Ninh vẫn không chịu buông tha.

- Nói cho Lạc Tuyết Ninh, 50 người còn lại do ta đưa cho hắn!

Tát Già bỗng nhiên vung tay áo lên, khi nói chuyện với Ma Sở, tất nhiên là Tát Già cũng không thể yếu thế được, cho Tiêu Hoằng 50 người, một là xem ở giao tình, hai chính là muốn để cho mọi người nhìn thấy thái độ lúc này của Tát Già.

-Úc.

Ma Sở khẽ lên tiếng với Tát Già, sau đó lại nói với Lạc Tuyết Ninh:

- Được rồi, được rồi, đừng có gấp, đại sư huynh quyết định đưa thêm 50 người, gom đủ cho ngươi, sau hai ngày sẽ đưa cho ngươi!

- Vậy cảm ơn nhị sư huynh, cũng cảm ơn đại sư huynh, ta biết các ngươi là tốt nhất mà!

Lạc Tuyết Ninh bày ra một bộ dáng tiểu nữ ngoan ngoãn, đáp lại một tiếng, sau đó lập tức ngắt liên lạc.

Thấy Lạc Tuyết Ninh nhu thuận cắt liên lạc, Ma Sở không kìm được lau trán, trong lòng thầm nghĩ, nữ nhân thật đúng là dễ thay đổi a.

Cùng lúc đó, trong căn nhà gỗ nhỏ của Tiêu Hoằng, Lạc Tuyết Ninh nhìn Tiêu Hoằng, mỉm cười nói:

- Tốt rồi, đã xong, về sau nếu ngươi có việc cần, thì cứ tìm nhị sư huynh Ma Sở, hắn là người rất tốt!

Nói xong, Lạc Tuyết Ninh liền tự mình đi ra nhà gỗ, bắt đầu huấn luyện Dực Văn.

Mà Gia Nại cầm đang ở trong nhà gỗ, lúc nàỵ trên mặt đã hiện lên vẻ thất bại, dù sao thì chuyện đã tới mức này rồi, nhưng vẫn lại để cho nha đầu Lạc Tuyết Ninh kia cướp được tiên cơ. Đồng thời trong đầu nàng cũng đang liều mạng suy tính, xem nên làm thế nào để cứu vãn lại.

Tiêu Hoằng ngồi cạnh bàn gỗ, cũng không biết ý nghĩ trong lòng Gia Nại cầm, nghe thấy vấn đề nhân viên đã hoàn toàn được giải quyết, Tiêu Hoằng coi như cũng thở dài một hơi, một vấn đề mấu chốt nhất cũng đã được giải quyết rồi.

Hiện tại Tiêu Hoằng cần phải làm, chính là sửa sang lại bước đầu tiên của kế hoạch, đối mặt với ức hiếp, Tiêu Hoằng làm sao lại chỉ ngồi chờ chết được?

Chính là không có người này lại cho rằng, Tiêu Hoằng ở trước mặt Hắc Trạch Sâm lại làm được gì, đều nghĩ ràng hắn không thể làm bị thương được tới một cọng lông của Hắc Trạch Sâm, tất cả những điều mà Tiêu Hoằng làm thì đều chỉ là phí công.

Ý nghĩ như vậy thì có thể nói là tràn ngập trong lòng mọi người trên Phạm Cương Tinh, chỉ là Tiêu Hoằng lại càng muốn thử một lần.

Mãi cho đến chính ngọ, đám người Bác Sơn mới vác theo các bao lớn tiến vào trong Vạn Tôn Cốc, trên cơ bản trên lưng bọn họ không có thứ gì khác, mà đều là hạt giống, trong tay Tang Lâm còn dắt theo một chiếc linh thú xe, trong xe chứa toàn bộ đều là công cụ, cùng với các lều trại giản dị.

Tiêu Hoằng đứng ở cửa, nhìn thấy đám người Bác Sơn quay về, liền chậm rãi tới đón, sau đó bắt đầu kiểm tra thực hư. Hạt giống mà Bác Sơn mang về đều là thượng phẩm, đương nhiên giá cả cũng phi thường đắt đỏ.

- Tiêu ca, đây, còn lại hơn một trăm vạn kim.

Bác Sơn nói xong, liền cầm trữ kim văn trong tay đưa cho Tiêu Hoằng.

- Ngươi cứ giữ đi, phòng dùng cho bất cứ tình huống nào, đúng rồi, ngươi có biết phương pháp nào để lấy được Ma Văn thân phận của quốc gia khác hay không!

Tiêu Hoằng hơi đứng lên, nhỏ giọng hỏi.

- Điều này... ngài muốn làm giả thì dễ thôi, nhưng nếu muốn đồ thật, thì...

Trên mặt Bác Sơn hiện lên một chút vẻ khó xử.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện