-Cái gì—
Áo Duy Tín cung kính đứng một bên thấy cảnh này, không khỏi hô to.
Trước đó nghe nói có thể làm cánh tay cha mình khôi phục như cũ, Áo Duy Tín nửa tin nửa ngờ, thậm chí cảm thấy hẳn là dùng chi giả gì đó. Nhưng cảnh tượng bây giờ nói rõ cho Áo Duy Tín, tất cả ý tưởng của hắn trước đó đều sai rồi.
Làm cho thân thể đứt đoạn có thể tái sinh mọc trở lại, kỹ thuật này hung hăn khỏi phải nói, đây chính là thứ xóa số hai chữ "tàn tật" ra khỏi từ điển.
Áo Thác nằm trên giường bệnh nhìn cánh tay biến đổi, hắn có kiến thức rộng rãi, gặp biến không sợ, cũng phải ngạc nhiên kinh dị.
Khoảng 10 phút sau, dưới bó ánh sánh lục chiểu rọi, hình dáng tay phải của Áo Thác đã hiện rõ ràng, làn da non mịn như trẻ con, sau đó nếp nhăn trên cánh tay bắt đầu xuất hiện từng chút một, cuối cùng định hình.
- Được rồi, bây giờ thử hoạt động tay phải của ngài xem.
Tiêu Hoằng thu hồi Dược văn phân chia, nói.
Áo Thác đang trong kinh ngạc nghe thế, nhìn cánh tay đứt đã mọc trở lại, ánh mắt đầy ngạc nhiên. Dù là hắn có kiến thức rộng rãi, cũng không dám tin nổi trên đời này có điều thần kỳ như vậy.
Áo Thác nhìn bàn tay mới mọc ra, tuy rằng hơi đỏ hồng, nhưng vẫn định xiết chặt nắm tay thử.
Chỉ là 5 ngón tay của Áo Thác hơi co giật, cảm giác không có sức không linh hoạt.
- Có thể động đậy là được rồi, cảm thấy không có sức không linh hoạt là bình thường, dù sao ngươi đã không có bàn tay suốt 10 năm, thần kinh vận động trong đầu ở trong trạng thái nửa hôn mê, hơn nữa phần bàn tay còn đang yếu ớt, cố gắng tập luyện một thời gian là sẽ khỏe.
Tiêu Hoằng lạnh nhạt nói, tiếp theo lấy một quả trái cây đặt vào bàn tay mới mọc của Áo Thác.
Xoát!
Nháy mắt, sắc mặt Áo Thác đột nhiên thay đổi, một loại cảm giác trơn trượt từ thần kinh truyền vào đầu Áo Thác.
Cảm giác này đối với người thường là quá sức bình thường, nhưng mà đối với Áo Thác, nó giống như kỳ tích! Lại cảm giác từ trong tuyệt vọng mất đi mà có lại được, làm Áo Thác tràn đầy rung động.
Ngay sau đó, Áo Thác dùng hết sức chỉ huy bàn tay mới, từng chút một cầm trái cây đỏ rực, gấp khúc cánh tay, đặt trái cây lên miệng, cắn một cái.
Động tác đơn giản như thế, người thường không thấy là gì cả, nhưng Áo Thác dựa vào chính mình làm được, khóe mắt không khỏi đỏ lên, hàng lệ nóng rơi xuống.
- Cám ơn, hết sức cám ơn.
Qua hồi lâu, Áo Thác mới nhìn sang Tiêu Hoằng, nhẹ giọng nói.
Tiêu Hoằng cũng không có nhiều phản ứng, chỉ là trong lòng hưng phấn không thôi, bởi vì lần đầu tiên thí nghiệm trên người đã thành công.
Trong lòng xẹt qua hưng phấn ngắn ngủi, Tiêu Hoằng bắt đầu lập tức pha chế các loại dược phẩm dinh dường, cho Áo Thác ăn vào.
- Tuy rằng thân thể ngài hiện giờ không tệ, nhưng mà loại kỹ thuật Tái sinh
này tiêu hao dinh dưỡng quá lớn, mà bộ phận hư hại mất đi của ngài quá nhiều, bởi vậy không thể một lần chữa trị xong, bằng không rất dễ khiến suy dinh dưỡng nghiêm trọng, khiến cơ năng thân thể bị hao tổn, thậm chí bị sốc mà chết.
Tiêu Hoằng đứng cạnh giường nói.
- Mọi chuyện nghe theo Tiêu đại sư an bài.
Áo Thác dùng tay lau khóe mắt, hết sức kính cẩn nói, ngữ khí càng có thay đổi khác với trước. Nếu trước đó là nhìn Thương Luân mà kinh trọng lê phép với Tiêu Hoằng, như vậy lúc này là bái phục tận đáy lòng.
Tiếp theo Tiêu Hoằng cũng không nói nhiều, đi tới cạnh Áo Duy Tín, lục túi lấy ra mấy kim tệ nhét vào tay Áo Duy Tín, nói:
- Đi Phạm Cương... không, hay là đi Vĩnh Ngạn Tinh, mua một ít thuốc bổ, phải có hàm lượng đạm và canxi cao.
Áo Duy Tín nhìn cha mình, lại nhìn mấy đồng kim tệ trong tay, liền xấu hổ:
- Tiêu... Tiêu đại sư, ngài trị liệu cho cha ta, còn phải tiêu tiền của ngài, cái này...
- Chỉ là mấy kim tệ mà thôi, không có tiêu tốn gì, mau đi đi.
Tiêu Hoằng khoát tay với Áo Duy Tín, nói:
- Nhớ kỹ, tốt nhất đừng để lộ thân phận, ngươi có thể đi bằng khe nứt không gian kia.
Tiêu Hoằng chỉ về phía khe nứt không gian thật lớn ở xa xa.
Thấy Áo Duy Tín cẩn thận đi ra ngoài, Tiêu Hoằng quay trở lại bàn, tiến tục quan sát một loạt biến đổi trên Vĩnh Ngạn Tinh.
Đồng thời trong đầu cũng có ý tưởng, đó là tỉm cách đón binh lính quân đoàn Bối La còn gắn Ma Văn chi giả tới đây, tiến hành cải tạo, mặc khác bây giờ Tiêu Hoằng cũng đang cần gấp tâm phúc.
Đương nhiên, trước mắt cái này chỉ là ý tưởng.
Tiếp theo, chú ý một chút trạng thái Vĩnh Ngạn Tinh, Tiêu Hoằng lại cầm dung dịch Ngự sa, vác ba lô đi lên đỉnh núi tu luyện.
Tiếp theo không ngừng tu luyện đến tối, tóm lại không thể gián đoạn tu luyện được.
Thẳng đến tối, Tiêu Hoằng tu luyện nửa ngày mới quay trở về nhà, lúc này Tiêu Hoằng thấy Áo Thác đã ngồi dậy, hơn nữa không ngừng dùng cánh tay mới mọc sờ đông đụng tây, sắc mặt tái nhợt cực kỳ hưng phấn.
về phần Áo Duy Tín, vẫn cẩn thận bưng trà rót nước hầu hạ cha hắn. Nhưng mà Áo Thác lúc này trực tiếp từ chối, yêu cầu tự làm, đủ thấy tính cách kiên cường.
Lúc này đây, Tiêu Hoằng đã cung cấp
Cuộc đời mới cho Áo Thác.
Ở trong phòng khách, một đống lớn thuốc bổ bao lớn bao nhỏ, có thịt sườn linh thú, còn có thịt gà bổ dưỡng.
về phần Thương Luân lúc này không biết chạy đi đâu, luôn xuất hiện vào lúc Tiêu Hoằng không muốn thấy hắn nhất, lúc muốn tìm hắn hỗ trợ thì lại biến mất.
Vào phòng ngủ, kiểm tra thân thể Áo Thác xong, không có gì trở ngại, Tiêu Hoằng quay ra phòng bếp bắt đầu làm việc, so với cơm trộn lúc trước, lần này phải thay đổi một chút.
Tiếp theo còn phải điều trị tay chân, nếu chỉ ăn cơm trộn, nói không quá, có thể làm Áo Thác ăn chết.
Thấy trong phòng truyền ra tiếng đinh đinh đang đang, Áo Thác biết được Tiêu Hoằng làm gì trong phòng bếp, liếc Áo Duy Tín, đánh mắt vào phòng bếp, dụng ý
rõ ràng là mau đi giúp đỡ. Dù sao ở trong mắt Áo Thác, cho dù Tiêu Hoằng không có quan hệ gì với Thương Luân, nhưng Tiêu Hoằng có ơn tái tạo với Áo Thác, làm sao lại để cho ân công đi hầu hạ bọn họ?
Áo Duy Tín hiểu được ánh mắt của cha mình, cúi đầu chạy ra ngoài, vào phòng bếp. Lúc này Áo Duy Tín thấy Tiêu Hoằng đang bình thản dùng lười dao cắt thịt sườn linh thú thành mảnh nhỏ, nước trong nồi đang sôi trào.
- Tiêu đại sư, có cần hỗ trợ không.
Vào phòng bếp, Áo Duy Tín nhẹ giọng cung kính hỏi.
Tiêu Hoằng cũng không có ham thích nấu nướng gì, thấy có người hỗ trợ, dứt khoát bỏ xuống thớt, khoát tay nói:
- Ngươi làm đi, nhớ kỹ toàn bộ phải hầm nhừ.
Nói xong, Tiêu Hoằng liền lau tay, trực tiếp đi ra, để lại cho Áo Duy Tín làm, còn mình ngồi xuống ghế.
Lúc này Áo Duy Tín không chút bối rối rửa sạch tay, gọn gàng làm việc, không có vẻ xa lạ.
Tiêu Hoằng thì ở một bên quan sát, so với bàn tay thô ráp của Tiêu Hoằng, tay của Áo Duy Tín mịn màng hơn nhiều, ngón tay thon dài, sắc mặt cũng không có một chút sắc bén của quân nhân.
- Ngươi hình như không giống quân nhân.
Bỗng nhiên Tiêu Hoằng hỏi, điều này làm Tiêu Hoằng có phần kinh ngạc, phần lớn quân nhân đều hy vọng con mình có thể lập công hiển hách sa trường kế thừa nghiệp cha.
- Hồi Tiêu đại sư, cha nói ta tính cách nhu nhược, giống như con gái, không thích hợp làm quân nhân. Hơn nữa cha ở địa vị cao, nắm quyền lớn, ngài ấy không hy vọng thấy ta bởi vì quyền lực của mình khiến ta được ưu đãi trong quân đội. Đây là tính cách quen thuộc của cha, không cho phép trong quân đội xuất hiện loại quan hệ tình cảm riêng. Cha ta cần nhân tài, người có sức chiến đấu, đây là nguyên nhân Gia Đô đế quốc có thực lực chiến đấu không gian giành được một chỗ nhỏ nhoi ở Vũ trụ Thái Qua.
Áo Duy Tín lễ phép trả lời.
Nghe thế, Tiêu Hoằng khẽ gật đầu, lại thêm một tầng hiểu biết với Áo Thác. Không thể không nói, quan lớn làm được điều này thật là không thấy nhiều, nhất là người trong tay có quyền lực mà không dao dộng, vẫn duy trì được tiết tháo như thế.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân Phục Thản Đế quốc từ từ suy yếu, Gia Đô đế quốc vẫn tiến lên mạnh mẽ.
- Vậy hiện giờ ngươi làm gì? Cũng không tới mức toàn chiếu cố cha ngươi chứ?
Tiêu Hoằng hỏi tiếp, thực ra toàn bộ thể liên hợp Gia Đô có rất nhiều tin tức về Áo Thác, nhưng tin tức chuyện nhà của Áo Thác lại gần như bằng 0.
- Là giáo viên trung học rất bình thường, thậm chí trong trường học của ta, gần như không ai biết cha của ta là Hồng y Chủ soái Áo Thác, thậm chí nhà ở của chúng ta cũng không quá 100 m2.
Áo Duy Tín cung kính đáp.
- Ngươi không nói đùa chứ.
Tiêu Hoằng cảm thấy có phần khó tin:
- Một người nói một câu có thể hủy diệt quần chiến hạm giá trị hàng tỷ kim tệ, vậy mà không có nổi một cái biệt thự riêng làm nhà, cái này thái quá đi chứ. Cho dù lão cha của ngươi cực kỳ thanh liêm, nhưng mỗi năm Gia Đô đế quốc cho Áo Thác tiền thưởng cũng đủ làm siêu cấp phú hào rồi.