- Truyền xuống dưới, tháng này vì có tình huống đặc thù, nhân viên Tập đoàn Dược Văn Đông Doanh ngừng phát lương một tháng.
Ngẫm nghĩ thật lâu, Đông Doanh Uyên mới quyết định như thế, trong lòng cùng lạnh lẽo, vì thời điểm này chính hắn cũng không biết nên làm thế nào.
Nhưng đối với Đông Doanh Uyên, đả kích chỉ mới bắt đầu. Đông Doanh Uyên vừa truyền lệnh xuống vài giây, Đông Doanh Tương Nam kinh hoảng chạy vào:
- Chuyện lớn không xong rồi, cha, có 50% nhân viên Tập đoàn Dược Văn Đông Doanh chúng ta lựa chọn từ chức, ngay cả Mẫn Giang, đại sư Dược văn thủ tịch của chúng ta cùng lựa chọn từ chức.
- Cái gì?
Đông Doanh Uyên hét lớn, mắt trợn tròn, Đại dược sư thủ tịch bỏ đi, 50% nhân viên bỏ đi, dưới tình cảnh này, Tập đoàn Dược Văn Đông Doanh không khác gì đã tàn phế.
- Vừa rồi Tập đoàn Thợ Săn đã lấy tiền lương gấp đôi, kéo đi toàn bộ những người đó, hơn nữa chúng ta kéo dài tiền lương một tháng, bọn họ có thể bỏ đi không điều kiện.
Đông Doanh Tương Nam toát hết mồ hôi run sợ nói.
Không nói quá, nếu sản nghiệp trụ cột của gia tộc Đông Doanh sụp đổ, như vậy địa vị củng cố trăm năm của gia tộc Đông Doanh cùng sụp đổ hoàn toàn, thời đại một nhà độc quyền Dược văn trên Vĩnh Ngạn Tinh cũng thành lịch sử.
về phần thành viên gia tộc, nghe vậy sắc mặt cùng trở nên tái nhợt, không có lần nào đối phó kẻ xâm nhập bên ngoài mà gia tộc Đông Doanh trở nên yếu đuối như thế.
Cái này rõ ràng là không tiếc vốn gốc phải nuốt trọn gia tộc Đông Doanh mà.
Cộc, cộc, cộc.
Trong khi phòng họp rơi vào trong tĩnh lặng, mấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng truyền vào, tiếp theo trợ thủ của Đông Doanh Uyên rụt rè đi vào, cố gắng nhỏ giọng nói:
- Tộc trưởng, có người bên ngoài xin gặp.
- Ai đó? Nói ta không có thời gian.
Đông Doanh Uyên sắc mặt âm trầm nói, đã tới lúc này rồi, Đông Doanh Uyên còn có tâm tình tiếp khách hay sao?
- Hắn nói tên là Hồng Lượng.
Trợ thủ cố gắng nói hết.
Xoạt!
Vừa nói ra cái tên này, mọi người cảm giác như có cơn gió rét buốt quét qua, không khỏi sửng sốt, nhiệt độ trong phòng như rớt xuống mấy chục độ.
Đông Doanh Uyên không khỏi kinh ngạc, liền vội đứng dậy đi tới cửa sổ, nhìn xuống phía dưới.Chỉ thấy Tiêu Hoằng mặc đồ xám, vác ba lô, cầm cây gậy nhỏ, ngậm xỉ gà đắt tiền, lẳng lặng đứng trước cửa, sau lưng là Bác Sơn và Phúc Thái đeo kính mát.
Thấy thế, sắc mặt Đông Doanh Uyên mơ hồ hiện ra vẻ âm trầm, thậm chí là e ngại.
Rốt cuộc tên kia tới làm gì? Đây là câu hỏi lớn nhất trong lòng Đông Doanh Uyên, đồng thời hắn mơ hồ cảm thấy Hồng Lượng này đến như để tiếp nhận đầu hàng.
- Tộc trưởng, bây giờ chúng ta làm sao đây? Đuổi Hồng Lượng kia khỏi đây?
Có một tên thành viên gia tộc hỏi.
Chẳng qua, các thành viên gia tộc khác nghe thế, trong lòng lạnh giá, đuổi Hồng Lượng đi? Vậy thì hậu quả sẽ thế nào? Rất có thể tên kia sẽ dùng thủ đoạn áp chế tài liệu, làm cho gia tộc Đông Doanh tan vỡ trong vòng vài ngày.
- Cho mời.
Khoảng 5 phút sau, Đông Doanh Uyên mới lên tiếng, giọng nói nặng nề.
Một lát sau, Tiêu Hoằng, Bác Sơn và Phúc Thái xuất hiện trước cửa phòng họp, cử chi hào hoa, không nhìn ra một chút lệ khí của Ngự văn giả, khiến người ta cảm giác hoàn toàn là thương nhân.
Chỉ là dù cho Tiêu Hoằng giả dạng như thế, từng người ở chỗ này cũng không dám khinh thường.
Liếc mười mấy người trong phòng họp, Tiêu Hoằng không nói nhiều, xách cây gậy nhỏ, ngậm xì gà đi tới chỗ đối diện Đông Doanh Uyên, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Bác Sơn và Phúc Thái thì đứng riêng hai bên Tiêu Hoằng, không nói một lời.
- Hồng tiên sinh đến đây, không biết có gì chỉ giáo?
Ngồi ở đối diện Tiêu Hoằng, Đông Doanh Uyên lên tiếng hỏi.
Lúc này Đông Doanh Tương Nam ngồi ở bên cạnh Đông Doanh Uyên đã nghiến răng nghiến lợi, trong này có ai không biết, cái tên bề ngoài hào hoa phong nhà kia chính là đầu nguồn kiếp nạn của gia tộc Đông Doanh.
Tiêu Hoằng không lên tiếng, chỉ là lấy ra hộp kim loại, lấy ra một loạt trữ kim văn đặt ở trước mặt mình, tổng cộng 13 cái, 13 triệu kim tệ.
Đây là tổng số lỗ của gia tộc Đông Doanh mấy ngày nay.
Thấy Tiêu Hoằng làm thế, sắc mặt mọi người khẽ biến, ánh mắt khó hiểu, bọn họ không rò Tiêu Hoằng làm thế có ý gì.
- 13 triệu kim tệ, đây là tổng số lỗ của gia tộc Đông Doanh mấy ngày qua. Một giá 13 triệu kim tệ, ta thu mua toàn bộ sản nghiệp gia tộc Đông Doanh.
Tiêu Hoằng cười khẽ, nói.
Nhưng những lời này lọt vào tai thành viên gia tộc Đông Doanh, lại làm cho người gia tộc Đông Doanh biến sắc, tiếp theo ánh mắt xẹt một tia tàn khốc.
- Họ Hồng đáng chết kia, ngươi đang trào phúng chúng ta hay sao? Ngươi cho rằng sản nghiệp gia tộc Đông Doanh chỉ đáng giá chút tiền đó hay sao?
Đông Doanh Tương Nam bỗng nhiên vỗ bàn, đứng dậy quát lớn.
Đối với biểu hiện quá khích của Đông Doanh Tương Nam, Tiêu Hoằng không chút tức giận, vẫn cứ nho nhà như trước:
- Có tin hay không, trong vòng 1 tuần, ta sẽ làm sản nghiệp gia tộc các ngươi ngay cả cái giá này cũng không bán được? Cá nhân ta khuyên các ngươi, thấy tốt thì nhận, tránh cho không còn vốn gốc, con người ta vẫn luôn thế, nếu không có thù sâu như biển, trước khi giết người đều sẽ cho kẻ địch một lần cảnh cáo cuối cùng, đương nhiên phần lớn người đều không biết quý trọng.
- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?
Đông Doanh Uyên cố gắng làm mình bình tĩnh, nghiến răng nói.
- Cầm số tiền này, dẫn người gia tộc các ngươi rời khỏi Vĩnh Ngạn Tinh, nói không
chừng các ngươi còn có cơ hội vực dậy lần nữa.
Tiêu Hoằng nói, sắc mặt không thay đổi.
- Gia tộc Đông Doanh chúng ta sống trên Vĩnh Ngạn Tinh mấy trăm năm, ngươi cho rằng chúng ta sẽ dễ dàng rời khỏi đây hay sao? Hơn nữa ngươi cho rằng gia tộc Đông Doanh cho chúng ta dễ dàng lật đổ như thế hay sao?
Đông Doanh Uyên sắc mặt xanh mét đáp lại.
- Có dễ hay không, không phải quyết định bởi căn cơ của các ngươi, mà là lực lượng lật đổ các ngươi. Ở trước mặt người thường, căn phòng này rất chắc chắn, nhưng trước mặt chiến hạm Ma Văn? Căn phòng này, chỉ là giấy. Bây giờ cùng thể, ta khuyên các vị ngồi đây, sáng suốt một chút thì tốt hơn. Các ngươi chết chắc rồi, giãy giụa không có ý nghĩa.
Tiêu Hoằng nói tiếp, lời nói hay thủ đoạn đều không cho người ta chống lại.
- Muốn ta lấy 13 triệu kim tệ liền bán ra toàn bộ sản nghiệp gia tộc, đừng có
mơ.
Đông Doanh Uyên kiên quyết trả lời.
Lúc này Tiêu Hoằng không đáp lại, thu hồi 13 cái trữ kim văn, liền ôm hộp kim loại bước đi.
- Khốn kiếp! Đến đây khiêu khích xong còn muốn đi! Ngươi cho rằng đây là chỗ nào? Người đâu!
Tiêu Hoằng vừa mới đứng dậy, đi ra tới cửa, Đông Doanh Tương Nam đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, lớn tiếng quát.
Ngay lập tức, ở cửa rầm rập xuất hiện mười mấy tên tay chân, ngăn cản đường đi của mấy người Tiêu Hoằng.
Nếu là trước kia, Đông Doanh Uyên hay những thành viên gia tộc có lẽ sẽ ngăn cản, nhưng lúc này họ không làm, đối mặt với Tiêu Hoằng, trong lòng họ đều nghẹn lửa giận.
Đánh giá Chiến văn trên cánh tay những người kia, Tiêu Hoằng liếc một cái là thấy được cấp bậc, toàn là Ngự giả, trong đó dẫn đầu là một tên Ngự sư cấp một.
Thấy thế này, Tiêu Hoằng có cần phải sợ hay sao? Chỉ cười khẽ, tiếp theo mở ra Hấp Bàn Chiến văn, năm ngón tay mở ra, một chút tia sáng xẹt qua, tiếp theo liền thấy Đông Doanh Tương Nam đang nhe nanh múa vuốt ở một bên đã nằm trong tay Tiêu Hoằng.
Ba ngón tay của Tiêu Hoằng bóp chặt cổ họng Đông Doanh Tương Nam, hơn nữa nâng lên cao. Đông Doanh Tương Nam mặt đỏ lên, không ngừng giãy dụa.
Đông Doanh Uyên và những người gia tộc Đông Doanh thấy thế, sắc mặt đại biến, ánh mắt hoảng sợ. Đông Doanh Tương Nam là ai, bọn họ biết quá rõ, đường đường là thiếu chủ, là người nổi nghiệp gia tộc Đông Doanh.
Nhưng mà không ngờ tới, Đông Doanh Tương Nam muốn dạy cho Tiêu Hoằng một bài học, lại bị Tiêu Hoằng bắt ngay tại chỗ.
- Chỉ dựa vào chút bản Lãnh của ngươi mà dám nhe nanh múa vuốt trước mặt ta? Lần trước không đụng tới ngươi, là lười ra tay, gia tộc Đông Doanh có loại rác rưởi như ngươi, dù ta không xuất hiện thì diệt vong chỉ là chuyện sớm muộn. Có phải hay không, Đông Doanh Uyên?
Tiêu Hoằng nhìn sang Đông Doanh Uyên, hỏi:
- Có cần ta giúp ngươi loại bò thứ nghịch tử này hay không?
Đông Doanh Uyên nghe thế, trong lòng lạnh giá, ánh mắt hoàng sợ âm trầm. Thực ra Đông Doanh Tương Nam là con trai duy nhất của hắn, bây giờ hắn có thể chắc chắn, chỉ cần Tiêu Hoằng nhấc ngón tay một cái, sẽ dễ dàng lấy mạng nhỏ của Đông Doanh Tương Nam.
Càng làm cho mọi người không ngờ, Tiêu Hoằng nhìn như hào hoa, lại có thực lực thâm hậu như thế.
về phần mấy tên tay chân cùng hung cực ác trước đó, lúc này vội vàng lui ra sau.
- Hồng gia, vừa rồi nếu tại hạ có chiêu đãi không chu toàn, mong được thứ lỗi. về phần khuyển tử, ta sẽ dạy dỗ hắn thật kỹ, xin đừng thương hại tới tính mạng của nó.
Đông Doanh Uyên lau mồ hôi vội nói, kỳ thật hắn nên sớm nghĩ tới, nếu Hồng Lượng không có chút bản Lãnh, làm sao tùy tiện đi đến đây?
- Thả cho hắn một mạng cũng được, vậy thì đám tay chân kia? Kẻ vô lễ với ta, luôn phải chết một đám. Bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, một là giết đám chó thủ hạ của ngươi; hai là ta giúp ngươi chấp hành gia pháp, giết tên bất hiểu này. Chính ngươi chọn đi.
Tiêu Hoằng nói xong, ngón tay lại dùng sức, Đông Doanh Tương Nam đã nổi đầy gân xanh, mặt tím đen.
Đông Doanh Uyên nghe nói như thế, sắc mặt không ngừng thay đổi, theo hắn thấy Tiêu Hoằng chính là đang làm khó mình.