Qua hai giờ, thân thể Áo Thác đã khôi phục bình thường, ngoài việc hơi suy yếu thì cũng không còn phản ứng nào có hại, đồng thời có thể thông qua cánh tay mới mọc có thể làm một số động tác đơn giản, ví dụ nắm lấy một số đồ vật.
Tuy rằng vẫn còn chưa linh hoạt lắm nhưng chỉ cần luyện tập vài ngày là có thể khôi phục hoàn toàn.
Đồng thời trên mặt Áo Thác đã tràn ngập hưng phấn, không ngừng liên tục làm một số động tác, lật chăn lên đắp lên tay mình...
Đối với loại hành vi này của Áo Thác thì người bình thường cũng có thể lý giải được. Tiêu Hoằng cũng không để ý tới. Đơn giản hắn chỉ dặn dò Áo Thác một chút rồi mặc quần áo Hồng Lượng lên người, trên lưng mang túi hành trang tùy thân, lại cầm một hòm có năm Ma Văn trung tâm điều khiển chính lập tức đi về phía khe nứt không gian, chuẩn bị đưa đầy Hàn băng vạn năm cho một chiếc tàu vận tải Trường Lộ Ma Văn, sau đó đi đường vòng tiến vào Liên bang An Ni Á.
Ngay khi Tiêu Hoằng chạy tới khu neo đậu chiến hạm cỡ lớn. Ở bên kia, Xưởng bào chế Dược Văn Thợ Săn đã bắt đầu tiến hành khởi công, bắt đầu sản xuất rất hiểu Dược Văn tiêu viêm do Tiêu Hoằng cải tiến và các Dược Văn nữa.
bởi vì tất cả tài liệu quý báu đều do Tập đoàn Thợ Săn cung cấp, bởi vậy Xưởng bào chế Dược Văn Thợ Săn gần như ít tốn phí tổn nhất, lại thêm Tiêu Hoằng đã cải tiên Dược Văn nên hiệu quả sản xuất gần như đề cao trên diện rộng.
Gần như trong một đêm, tổng sản lượng đã đạt tới trên 70% Xưởng bào chế Dược Văn Đông Doanh trước đây rồi. Giá cả bán ra lại còn rẻ bằng 60% trước đây.
Giá cả hạ xuống rất nhiều, chất lượng lại còn tốt hơn Xưởng bào chế Dược Văn Đông Doanh một chút. Như vậy thì các tiểu thương Dược Văn và thương nhân Vĩnh Ngạn Tinh sẽ lựa chọn Dược Văn của ai còn phải hỏi sao?
Kể từ đó, Xưởng bào chế Dược Văn Đông Doanh bị lấy đi một nửa người lại một lần nữa bị lâm vào giai đoạn đình công. Công cụ hưởng thụ khi kiếm tiền của bọn họ cũng lâm vào trạng thái tê liệt.
về phần cái gọi là buôn bán châu báu của gia tộc Đông Doanh căn bản là đủ để gánh nặng cuộc sống xa hoa của gia tộc Đông Doanh. Hơn nữa quan trọng hơn là châu báu cũng không phải là nhu yếu cần thiết cho cuộc sống của mọi người nên số lượng bán ra ít tới đáng thương.
Tuy rằng chỉ qua một đêm, tuy rằng chỉ cách một ngày từ khi Tiêu Hoằng tìm gia tộc Đông Doanh nói chuyện nhưng gia tộc Đông Doanh đã bắt đầu suy yếu với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Toàn bộ sản nghiệp cộng lại một chỗ, tính tổng cộng đã không còn tới 1000 vạn kim tệ.
Thậm chí tới ngày mai tiến thêm một bước nữa, thu nhập của gia tộc này ít nhất đáng thương.
Đông Doanh Uyên ngồi trong văn phòng, không chút khoa trương mà nói thì một đêm đã già đi vài tuổi, trong lúc đó muốn muốn cầu hòa với Tiêu Hoằng hoặc tiếp tục đàm phán nhưng Tiêu Hoằng cũng không hề cho hắn cơ hội.
Mãi tới trưa, trong khu neo đậu chiến hạm của Uyển Vị Thành, Tiêu Hoằng đã nhồi đây Hàn băng vạn năm vào một chiếc Ma Văn vận tải thứ hai. Phòng chừng thế này cũng có thể duy trì toàn bộ Tập đoàn Thiên Xà trong một thời gian rồi, thúc đẩy nó tiếp tục lớn mạnh hơn một chút.
Hai chiếc Ma Văn vận tải hạm chở Hàn băng vạn năm đi xong, Tiêu Hoằng liền lấy ra một cái hộp gỗ từ túi hành trang tùy thân ra, giao cho phó quan chỉ huy của hạm đội Tắc Tát.
- Trong này có thứ vô cùng quan trọng, khi tới Vũ Nhuận Tinh thì ngươi phải tự tay giao nó cho tổng quản Mạc Hi của Tập đoàn Thiên Xà, hiểu chưa?
Đặt hộp gỗ vào tay Tắc Tát, Tiêu Hoằng dặn.
- Yên tâm đi Tiêu đại sư, ta cam đoan sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Tắc Tát đáp, cũng định chào hắn theo nghi thức quân đội nhưng nghĩ lại thì
mình hiện tại không phải là Gia Nại Cầm binh, chỉ có thể hơi cúi người, tỏ vẻ cung kính.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng lại dặn vài câu với Tắc Tát liền trở về bên trong một chiếc chiến hạm Ma Văn. Ngay sau đó 100 chiếc Ma Văn vận tải hạm dưới sự hộ vệ của năm chiếc chiến hạm Ma Văn, chậm rãi bay lên không trung, rời khỏi Vĩnh Ngạn Tinh, đi về phía Liên bang An Ni Á Vũ Nhuận Tinh.
- Tiêu đại sư, ba ngày sau 100 chiếc vận tải hạm Ma Văn của Thượng Tri Tự Do quốc sẽ đến. Lục tục nửa tháng nữa sẽ có tám trăm vận tải hạm Ma Văn tới Vĩnh Ngạn Tinh, không biết Tiêu đại sư có kế hoạch gì?
Đợi Vinh Trạch và Tiêu Hoằng tiến vào Ma Văn Xa, Vinh Trạch lên tiếng hỏi.
- Những vận tải hạm này lưu lại 300 chiếc, tạm thời để ta điều động. Yên tâm, ta sẽ trả tiền thuê.
Tiêu Hoằng vuốt nhẹ chóp mũi, nói khẽ.
- Tiêu đại sư, nếu ngài muốn dùng vận tải hạm thì đừng nói là 300, dù là 1000 chiếc thì Thượng Tri Tự Do Quốc cũng sẽ toàn lực tương trợ.
Vinh Trạch đáp. Trên thực tế 1000 chiếc Ma Văn vận tải hạm đối với Thượng Tri Tự Do Quốc mà nói cũng thật sự không là gì cả. Thử nghĩ một chút liền rõ ngay. Toàn bộ tập đoàn vận chuyển giữa các tinh cầu Bắc Uyển đều có cả 500 chiếc, huống chỉ là cả quốc gia.
- Tốt lắm, thế thì 1000 chiếc. Yên tâm đi, dùng sau ta sẽ trả lại, trực tiếp chỉ huy 1000 chiếc Ma Văn vận tải hạm là ngươi. Hiện giờ ngươi có thể thành lập Công ty giữa các hành tinh Thợ Săn.
Tiêu Hoằng cũng không khách khí, gọn gàng dứt khoát.
Tiếp theo hắn liền mở bản đồ của Vĩnh Ngạn Tinh, ở tổng bộ của tập đoàn Tinh Tế Bắc Uyển, Bắc Uyển thị nhẹ nhàng đánh một dấu thập đỏ.
Ngay lúc Tiêu Hoằng đang tính bước kế hoạch tiếp theo thì Đông Doanh gia tộc Đông Doanh Uyên quyết định bán Xưởng bào chế Dược Văn Đông Doanh giá 800 kim tệ.
Tin tức như vậy lập tức khiến Vĩnh Ngạn Tinh chấn động, dường như cũng tượng trưng cho việc gia tộc Đông Doanh xuống dốc. về phần cao tầng của các đại tập đoàn đều hiểu rõ, người khởi xướng Tập đoàn Thợ Săn liên tục ép giá trên diện rộng, thành lập Xưởng bào chế Dược Văn Thợ Săn, hoàn toàn khiến Xưởng bào chế Dược Văn Đông Doanh sụp đổ.
Nếu là dĩ vãng, 800 vạn kim tệ bán ra Xưởng bào chế Dược Văn Đông Doanh, một nhà
xưởng có thể lũng đoạn thị trường như vậy thì rất nhiều đại tập đoàn sẽ lao vào mà tranh nhau mua.
Nhưng hiện tại bởi Tập đoàn Thợ Săn xuất hiện, bởi vì tên Hồng Lượng lặp lại vào tai các tập đoàn lớn khiến những người này hiểu rất rổ, Xưởng bào chế Dược Văn Đông Doanh chỉ còn lại một các xác lớn mà thôi.
Đối với Hồng Lượng, không có ai biết nhiều về hắn, chỉ biết trong tay hắn có vô số tài liệu phẩm chất cao. Ưu thế như vây gần nhưng khiến các xưởng bào chế Dược Văn khác không thể lay chuyển nổi.
Bởi vậy Xưởng bào chế Dược Văn Đông Doanh bán ra nhưng không ai hỏi thăm tới. Mua thứ này sẽ là một gánh nặng chứ không còn nghi ngờ gì nữa.
Tuy nhiên hiện giờ tất cả các tập đoàn đều đưa mắt nhìn về phía Tập đoàn Thợ Săn, lưu ý hành động tiếp theo của bọn họ, đồng thời xem thử có thể đạt được lợi ích gì từ nơi này hay không.
Hiện giờ rất nhiều tập đoạn đã chuẩn bị rất nhiều tài chính. Bọn họ chỉ cần thấy Tiêu Hoằng vận dụng thủ đoạn ép giá lúc trước là sẽ lập tức lao lên, cướp sạch tài liệu, bán lại lấy chênh lệch.
Mà gia tộc Đông Doanh xuống dốc, Xưởng bào chế Dược Văn Thợ Săn xuất hiện, giá cả tất cả tài liệu đều khôi phục là giá thị trường. Dù là những vậy thì vẫn hấp dẫn rất nhiều người thu mua tới. Nguyên nhân chỉ có một, tuy rằng giá giống nhau như hàng hóa của Tập đoàn Thợ Săn đều là đồ tốt, có ai là không muốn đâu?
Các thương nhân bán tài liệu khác giờ phút này cũng bắt đầu nhìn sắc mặt của Tập đoàn Thợ Săn, sợ mới vừa đưa một đám tài liệu thì hôm sau Tập đoàn Thợ Săn sẽ lại dùng thủ đoạn ép giá. Sản nghiệp gia tộc Đông Doanh lớn như vậy mà
cũng đều bị chỉnh cho chết khiếp, đừng nói tới bọn họ nhỏ yếu như vậy.
Thậm chí rất nhiều tiểu thương bắt đầu chủ động hợp tác với Tập đoàn Thợ Săn.
Cứ như vậy, Tiêu Hoằng cơ bản đã lũng loạn thị trường tài liệu thực vật của tập đoàn Đông Doanh.
Bắc Uyển Thành.
Nơi này là tổng bộ của Tập đoàn vận chuyển liên hành tinh Bắc Uyển. Giờ phút này ông chủ Long Giai Kỳ của Tập đoàn Bắc Uyển đang nhìn tin tắc do Đông Doanh Uyên phát đi, lộ vẻ thở chết cáo buồn, thật ra trong lòng có cảm giác vui mừng.
- Gia tộc Đông Doanh này chỉ biết hưởng lạc, ít ý chí tiến thủ, nếu không thì sẽ không lạc tới cảnh hôm nay, bị người ta đập một gậy chết tươi.
Long Giai Kỳ nhìn màn hình trước bàn, hơi lắc đầu, cười nhạt, nói với trợ lý.
- Tuy nhiên ông chủ đừng phớt lờ mà. Ta cuối cùng vẫn có cảm giác là dã tâm của Hồng Lượng kia không chỉ có một gia tộc Đông Doanh mà thôi đâu.
Trợ lý cẩn thận nói.
- Sợ cái gì chứ. Tập đoàn Tinh tế Bắc Uyển có 500 chiếc vận tải hạm. số lượng này nhiều hơn Xưởng bào chế Dược Văn Đông Doanh nhiều lắm. Muốn cạnh tranh với Tập đoàn Bắc Uyển thì phải chuyển bị vận tải hạm và chiến hạm Ma Văn trước đã. Hồng Lượng hắn có sao? Dù có thì toàn bộ tuyến đường của Gia Đô đế quốc cũng không an toàn, hắn đã rõ hết chưa? Nên biết rằng chuyện an toàn của tuyến đường này đều là do chúng ta chông chất kim tệ lên. Mạng lưới khổng lồ như vậy cũng phải là một sớm một chiều là đạt được.
Long Giai Kỳ khinh thường nói, tràn ngập tin tưởng đối với sản nghiệp của tập đoàn.
- Ông chủ nói quả nhiên có lý. Chúng ta hiện giờ nên làm sao?
Trợ lý hỏi tiếp.
- Đương nhiên là nương theo Xưởng bào chế Dược Văn Thợ Săn mà kiếm một món rồi. Xưởng bào chế Dược Văn Đông Doanh này không phải quá chiếm tiện nghi sao? Chúng ta thu mua nhiều một chút, lấy đến các tinh cầu khác kiếm tiền mà ngon rồi.
Long Giai Kỳ hơi trầm tư một lát rồi nói.
Sự thật cũng như vậy. Xưởng bào chế Dược Văn Đông Doanh bán ra thị trường với giá chỉ 60%, phẩm chất là vô cùng xuất sắc, tính cả tiền vận chuyển thì lợi nhuận cũng lên tới 30%. Đây thật sự là một món lời hấp dẫn.
- Vậy ông chủ định mua bao nhiêu?
Trợ lý hỏi khẽ.
- Vậy trước tiên mua 100 kim tệ, không, lập tức mua 500 kim tệ Dược Văn.
Long Giai Kỳ trầm tư một lát rồi quyết định.
Không thể phủ nhận, giá tới 500 kim tệ thì đã là một lần đầu tư phiêu lưu. Long Giai Kỳ cẩn thận phân tích, cảm thấy có khả năng cao. Một khi đã như vậy thì tội gì không nhân dịp này mà kiếm một khoản.
Trên thực tế rất lâu đây Tiêu Hoằng đã nghĩ tới Tập đoàn Tinh tế Bắc Uyển sẽ có hành động như vậy. Những quay đầu nghĩ lại, hắn cũng còn có thể làm gì được?
Thích thu mua thì thu mua. Dù sao thì Dược Văn của Xưởng bào chế Dược Văn Thợ Săn bán ra dù giảm 60% vẫn kiểm bộn tiền. Mà quan trọng hơn chính là Long Gia Kỳ hành động như vậy lại biến thành một lần tuyên truyền cho Tập đoàn Thợ Săn, xem như là đều có lợi, cớ sao không làm chứ? Dù vậy Tiêu Hoằng cũng phải dùng tốc độ nhanh nhất phá hoại Tập đoàn Tinh tế Bắc Uyển.