Thời gian ba ngày vội vàng mà qua, tuy rằng chỉ có ngắn ngủn ba ngày, nhưng Tập đoàn Thợ Săn dựa vào vốn nhẹ mà tài liệu phẩm chất cao, cùng với Xưởng bào chế Dược Văn Thợ Săn, nên rất thuận lợi liền thống trị tài liệu hệ thực vật cùng với công nghiệp Dược Văn ở Vĩnh Ngạn Tinh.
Điên cuồng tích lũy tài phú, đồng thời bắt đầu thu mua rất nhiều đất đai, cùng với nhân tài các mặt.
Đồng thời ở cách Tổng bộ Tập đoàn Thợ Săn chỉ có mấy cây số, xây dựng một khu neo đậu chiến hạm khổng lồ.
Kỳ thật xây dựng khu neo đậu chiến hạm cũng không tính là chuyện khó khăn lắm, chỉ cần ủi bằng phẳng một khu vực lớn là được, xa hoa một chút thì ở trên mặt đất thiết trí bộ phận giảm xóc và tài liệu chịu đựng độ nóng.
Đương nhiên, phiền toái là xây dựng tháp điều động giữa các tinh, chủ yếu phụ trách theo dõi phương vị cùng với tình trạng của Ma Văn hạm. Dễ dàng cho việc quản lý tổng hợp, chỉ có điều là hiện tại những thứ này, Tập đoàn Thợ Săn cũng không cần cấp bách, chỉ cần thu vào nhiều tài chính, từ từ xây dựng là được.
về phần bãi neo đậu chiến hạm được đẩy nhanh tốc độ xây dựng nên sớm hoàn thành. Cùng một lúc có thể đậu lại 100 chiếc Ma Văn vận tải hạm lớn nhỏ bất đồng, vẻ ngoài bất đồng, ở một bên sân neo đậu còn có hai chiếc Ma Văn chiến hạm.
Những Ma Văn chiến hạm này vẫn như trước chứa đầy tài liệu hệ khoáng vật. Nhưng những tài liệu này cũng không phải vận chuyển đi Liên bang An Ni Á, mà nơi này là trạm cuối cùng. Những tài liệu này đều là Tiêu Hoằng thu mua về.
Mục đích chính là bổ sung thêm tài liệu hệ khoáng vật còn thiếu vào Tập đoàn Thợ Săn, mặt khác là Tiêu Hoằng dự định ở Vĩnh Ngạn Tinh, tinh luyện ra một phần nhỏ hợp kim Vi Mễ, chừng mười tấn, sau đó với giá cao bán ra ngoài, tiến thêm một bước tích lũy tài phú.
Trên thực tế mười tấn tài liệu, đối với Tiêu Hoằng cẩn thận mà nói, đã là cực hạn, nếu nhiều thêm nữa liền có thể chế tạo vũ khí chiến đấu trọng hình, đây là điều Tiêu Hoằng không muốn nhìn thấy. Hơn nữa mười tấn hợp kim Vi Mễ này, Tiêu Hoằng cũng không định bán ra một lần duy nhất, mà chia ra từng nhóm từng khối nhỏ bán ra.
Đồng thời, Tập đoàn Thợ Săn cũng đã bắt đầu từng chút từng chút dồn chú ý vào Tập đoàn Tinh tế Bắc Uyển xem như trở thành con môi kế tiếp, chuẩn bị củng cố địa vị hiện tại, đồng thời với tư thái cường ngạnh, hoàn toàn chiếm lấy ngành vận chuyển giữa các tinh cùng với công nghiệp vận chuyển hành khách giữa các tinh ở Vĩnh Ngạn Tinh.
Dựa theo kế hoạch của Tiêu Hoằng, bước đầu tiên là dự trữ tài chính, dự trữ vận tải hạm, bí mật chuẩn bị quy hoạch đường hàng không, sau đó lợi dụng các loại thủ đoạn, hoàn toàn kéo sụp Tập đoàn Tinh tế Bắc Uyển.
Thời điểm này, Tiêu Hoằng chỉ ở bên trong nhà gỗ, tiến hành giai đoạn trị liệu cuối cùng cho Áo Thác, chữa trị đùi của Áo Thác, đồng dạng lần này cũng là tiêu hao lớn nhất đối với Áo Thác.
Tuy nhiên, trải qua trị liệu mấy lần trước đó, Tiêu Hoằng đã nắm chắc bằng vào ba ngày bổ dưỡng này, thân thể Áo Thác vẫn có thể chịu đựng được.
Trải qua suốt nửa giờ phân liệt tái sinh, lại nhìn chân trái gãy của Áo Thác đã sinh trưởng ra, so sánh với đùi phải tráng kiện, rõ ràng nhỏ hơn một vòng lớn, điều này cũng không có gì kỳ quái, dù sao cũng là mới mọc ra.
- Không sai biệt lắm! Qua thời kỳ dưỡng bệnh, sau này thường ngày huấn luyện nhiều hơn, đại khái nửa năm là có thể hoàn toàn phục hồi, sinh long hoạt hổ như cũ!
Tháo gờ xuống Ma Văn phân liệt lâm thời chế tạo cố định trên giá, Tiêu Hoằng liếc mắt nhìn Áo Thác suy yếu không chịu nổi, nhẹ giọng nói.
Cùng với Dược Văn của hắn bất đồng, Ma Văn phân liệt chỉ cần khởi động, rót vào cũng đủ Ngự lực sẽ tự động vận chuyển, không cần cố ý thông qua điều động thân thể, chỉ cần dựa theo tứ chi mọc ra từ từ, không ngừng điều chỉnh góc độ của chùm tia sáng bắn ra là được.
Nhìn hai tay của mình phục hồi như cũ, lại nhìn xem chân trái, không thể phủ
nhận, Áo Thác đối với Tiêu Hoằng đã tràn ngập cảm kích, Tiêu Hoằng xem như tân sinh cho Áo Thác.
- Nói đi! Hãy nói ta làm thế nào để tạ ơn ngài, bất kể bất kỳ điều kiện gì, chỉ cần ta có thể làm được!
Áo Thác mong chờ nhìn Tiêu Hoằng, nói với giọng điệu thành khẩn.
- Tạ om? Thôi miễn đi, ta hy vọng duy nhất chính là tương lai một ngày nào đó, giữa ngài và ta đừng trở thành địch nhân là tốt rồi!
Tiêu Hoằng lạnh nhạt nói, đồng thời bảo Áo Thác mở miệng, thảy vào một viên Văn đan bổ huyết, đồng thời dùng khăn mặt lau mồ hôi trên đầu.
- Địch nhân? Điều này sao có thể?
Áo Thác nuốt xuống Văn đan bổ huyết, nghi hoặc nói.
- Đừng nói khẳng định như vậy, cứ nghĩ lần đầu ta suất lĩnh Bối La quân đoàn xử lý Liệp Ưng quân đoàn, là giải trừ khẩn cấp Cho chiến tuyến Tây Cương, đâu có ai lại nghĩ đến một năm sau, ta trở thành đại ma đầu đệ nhất của Phục Thản Đế Quốc!
Tiêu Hoằng vừa ném khăn mặt vào chậu vò vò, vừa đáp lại.
- Được rồi! Ở trong này, Áo Thác ta cam đoan với ngài, kiếp này Áo Thác ta sẽ không là địch với ngài, nếu thật sự tránh cũng không thể tránh, ta sẽ lựa chọn từ bỏ hết thảy chức vụ!
Áo Thác gần như với phương thức thê’ thốt cam đoan với Tiêu Hoằng. Nói như vậy, nhìn như không có gì, nhưng bên trong đề cập gì đó, thật sự là nhiều lắm. Không là địch chính là không tìm Tiêu Hoằng gây phiền toái. Điều này tuyệt đối là Gia Đô đế quốc sẽ bật đèn xanh đối với Tiêu Hoằng.
- Mặt khác, chiến pháp giữa các tinh của ngài rất cao mình, có cơ hội còn hy vọng nhiều hơn chỉ giáo cho ta mấy chiêu, ta học hỏi!
Tiêu Hoằng nhìn thấy bộ dáng dè dặt của Áo Thác liền tươi cười, tiếp theo nửa thật nửa đùa nói.
- sẵn sàng bất cứ lúc nào!
Áo Thác nói thật cởi mở.
- Một khi đã như vậy, một lời đã định, về phần ngài hiện tại, thân thể rất suy yếu, tạm thời dừng lại ở chỗ ta nơi này hai ngày, đợi hơi bình phục một chút ngài có thể trở lại Đại Mẫu Hạm tiếp tục điều dường! Ái chà, đúng rồi!
Nhắc tới Đại Mẫu Hạm, Tiêu Hoằng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi tiếp:
- Mấy năm trước, nghe nói Gia Đô đế quốc xuất ngũ một chiếc Mẫu Hạm cỡ trung tên là Phổ Hưu Tư Hào, không biết vật đó hiện tại thế nào?
Nghe Tiêu Hoằng hỏi như vậy, lại nhìn vẻ hưng phấn trên khuôn mặt suy yếu của Áo Thác, đột nhiên hiện lên một tia mây đen và bất đắc dĩ:
- Dựa theo đạo lý mà nói, Phổ Hưu Tư Hào chính là hai cái phương án, thứ nhất là phân giải, sau đó biến thành tài liệu bán ra; thứ hai chính là chỉnh sửa trở thành một phòng thí nghiệm giữa các tinh, dùng làm nghiên cứu không gian học. Ngài cũng
biết, một chiếc Mẫu Hạm cỡ trung chiều dài 7000 thước, là không có khả năng hạ xuống trên tinh cầu, là không thể xây dựng cho nó một chỗ đậu gì được. Chỉ có điều là hai loại phương án này, toàn bộ đều gặp phải phản đối của Hạm trưởng của Phổ Hưu Tư Hào, cùng với 1 vạn một ngàn hạm viên. Bọn họ cho rằng Phổ Hưu Tư Hào còn có thể tiếp tục phục dịch, đế quốc cần phải bỏ vốn đầu tư tu sửa, nhưng mà ở trong hệ thống chiến lược của Gia Đô đế quốc, đã không còn vị trí dành cho Phổ Hưu Tư Hào. Hiện tại những hạm viên kia toàn bộ đều ở trên Phổ Hưu Tư Hào, chết sống không chịu đi, bọn họ đều là công thần, cũng không tiện đuổi bọn họ đi. Ngài tin không chuyện này đều đã giằng co hai năm, thật đau cả đầu!
- Hoàn toàn chữa trị, tân trang Phổ Hưu Tư Hào cần bao nhiêu tiền?
Tiêu Hoằng hỏi tiếp.
- ít nhất một ức kim tệ, đây còn chỉ là chữa trị giai đoạn đầu, còn có rất nhiều thứ sau này phải duy tu!
Áo Thác đáp lại. Một ức kim tệ đối với Gia Đô đế quốc mà nói, quả thật có thể xuất ra được, nhưng không cần thiết phải đầu nhập. Hơn nữa một ức kim tệ đối với Gia Đô đế quốc mà nói, cũng không phải là một con số nhỏ.
- Ta nhưng thật ra có một biện pháp vẹn toàn cho đôi bên, nếu Gia Đô đế quốc cảm thấy vật đó là gánh nặng, lại bỏ cũng không xong, không bằng cứ chuyển nhượng cho ta đi, ta phụ trách xuất tiền sửa chữa, tân trang Phổ Hưu Tư Hào, để nó tiếp tục đi vào sử dụng, đồng thời cũng giải quyết mâu thuẫn giữa đế quốc và hạm viên!
Tiêu Hoằng thử đề nghị.
- Cái này...
Áo Thác ít nhiều có chút do dự:
- Thực không dám giấu giếm Tiêu đại sư, loại Mẫu Hạm này ở Gia Đô đế quốc không cho phép bán ra cho tư nhân, nói đúng ra, tư nhân là không có quyền có được Mẫu Hạm!
- Áo Thác chủ soái hiểu lầm ta rồi! Không phải ta là người thu mua, ta chỉ là một kẻ giật dây bắc cầu, ông chủ cuối cũng là Thượng Tri Tự Do Quốc. Ngài có điều không biết, Gia Nại Cầm từng ở chỗ này một đoạn thời gian, ta với nàng cũng có một chút quan hệ!
Tiêu Hoằng vừa chuyển câu chuyện, nói tiếp, xoay chuyển có thể nói thật lưu loát, nhìn không ra mảy may tỳ vết nào.
- Thì ra là như vậy!
Áo Thác rơi vào trầm tư suy nghĩ, Thượng Tri Tự Do Quốc cùng Gia Đô đế quốc có thể nói cũng không phải là quốc gia đối địch, cũng không phải quốc gia tiềm tàng đối địch gì đó. Hai quốc gia hoàn toàn thuộc loại nước giếng không phạm nước sông, gần đây lại triển khai mậu dịch giao thông tàu thuyền, hiển nhiên là có chiều hướng hữu hảo. Nếu như thế, bán ra một Mẫu Hạm cờ trung xuất ngũ, vẫn là hoàn toàn phù hợp với các hạng mục quy định.
- Thế nào? Không biết Áo Thác chủ soái có hứng thú hay không? Dù sao cũng là gánh nặng, đây chính là song thắng đó! Chỉ hy vọng, xem trọng mặt mũi người trung gian ta này, có thể tiện nghi một chút thì tốt quá!
Tiêu Hoằng tiếp theo nói với giọng điệu bình thản, trong lòng ngược lại đã bắt đầu bồn chôn. Tiêu Hoằng biết rõ nếu có thể thu mua được Mẫu Hạm cỡ trung, đối với thực lực bản thân tăng trưởng tuyệt đối là một trợ lực không nhỏ.
Hơn nữa sau khi dùng qua còn có thể vận chuyển đến Liên bang An Ni Á, hoặc là Gia Nại Cầm hoặc là Lạc Tuyết Ninh gởi lại nơi đó. Mà tối trọng yếu là khoản tiền này, đối với Tiêu Hoằng mà nói cũng không phải con số khổng lồ gì.
- Cứ như vậy tốt lắm! Dù sao Phổ Hưu Tư Hào cũng dự định trở thành phòng thí nghiệm không gian, vậy cứ dựa theo giá cả của phòng thí nghiệm giữa các tinh, tiến hành bán ra là tốt rồi! 3000 vạn kim tệ như thế nào? Chính là sau này duy tu cùng với tân trang, Gia Đô đế quốc sẽ không quản tới!
Áo Thác nói.
Có thể nói, đây đã là Áo Thác cấp Cho Tiêu Hoằng một cái mặt mũi siêu cấp lớn: 3000 vạn kim tệ mua một chiếc Mẫu Hạm cỡ trung, bản thân nó đã rẻ đến mức khiến người ta giật mình. Mặc dù chiếc Mẫu Hạm cỡ trung này là ở trạng thái bán xuất ngũ, trên cơ bản chính là dựa theo giá cả sắt vụn bán ra.
- Ở trong này ta liền thay Gia Nại Cầm cảm ơn Áo Thác chủ soái, chờ mấy ngày nay, ta sẽ chuyển tin tức cho Gia Nại Cầm!
Tiêu Hoằng tươi cười nói.
- Tiêu đại sư không cần khách sáo, chính như lời ngài nói đây là kết quả song thắng!
Áo Thác vô cùng cung kính đáp lại. Trên thực tế, nếu Tiêu Hoằng thật sự có thể “bắt cầu” thành công, cũng coi như giải quyết một cây đinh ghim nhẹ trong lòng Áo Thác.
Tiếp theo sau, lại kiểm tra một phen cho Áo Thác, Tiêu Hoằng liền xách theo túi hành trang tùy thân đi ra nhà gỗ, đi tới chỗ tu luyện của mình. Tuy nhiên, lần này cũng không có trực tiếp tiến hành tu luyện, mà nối liên lạc với Gia Nại Cầm, hy vọng nàng hỗ trợ ra mặt thu mua, về phần tiền tài linh tinh toàn bộ do Tiêu Hoằng phụ trách.
Đối với một chút chuyện nhỏ như vậy, dĩ nhiên Gia Nại Cầm đáp ứng ngay, tiếp theo lại hỏi han Tiêu Hoằng, ngấm ngầm tìm hiểu một chút về Lạc Tuyết Ninh, ước chừng trôi qua một giờ mới chịu cắt liên lạc.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng lại nối liên lạc với Mạc Hi, yêu cầu chỉ có một đó chính là phái ra một ít công trình sư về thân hạm. Trên thực tế, hiện tại Tập đoàn Thiên Xà dưới kinh doanh của Mạc Hi, đã nhảy vọt trở thành đầu sỏ súng ống đạn được, trên cơ bản cùng các quốc gia chung quanh không phải đối địch, đều mở rộng giao dịch súng ống đạn được.